Xuyên Việt Chi Tiên Sinh

Editor: Aubrey.

Nguyên Lâm cảm giác trời không còn sớm nữa, một ngày hắn cũng chỉ ăn hai bữa cơm, tiết kiệm một chút lương thực, nên buổi tối hắn đi ngủ rất sớm. Chỉ cần ngủ, hắn sẽ không cảm thấy đói bụng, cũng sẽ không cảm thấy cuộc sống chỉ có thể ăn hai bữa thật khổ sở, một vài người dân trong thôn bởi vì muốn tiết kiệm nên cũng sống như thế này. Hơn nữa, thỉnh thoảng Nguyên An Bình cũng bảo Hoắc Tiểu Hàn nấu canh cho mọi người cùng uống, mà hôm nay trời lạnh, nên Nguyên Lâm cũng được uống canh.

Trọng Tôn Thụy đi đến trước nhà Nguyên Lâm, đứng trước cửa gọi hắn: "Nguyên Lâm! Ngươi ở đâu? Nguyên Lâm!"

Nguyên Lâm nghe có người gọi hắn ra ngoài, vừa đi ra liền thấy là Trọng Tôn Thụy, Nguyên Lâm đi ra ngoài hỏi: "Trọng Tôn Thụy? Ngươi đến tìm ta làm gì?"

Trọng Tôn Thụy thấy Nguyên Lâm đi ra, liền đẩy cửa bước vào, bé cười cười để cho hắn nhìn cái rổ trên tay mình: "An Bình ca ca bảo ta đưa một ít đồ ăn qua cho ngươi, có bánh màn thầu, giò cháo quẩy, còn có một cái bánh đường. Ngươi cầm ăn đi, còn nóng lắm."

Nguyên Lâm ngây ngẩn nhìn cái rổ trong tay Trọng Tôn Thụy, không lên tiếng.

Trọng Tôn Thụy không hiểu phản ứng này của hắn là có ý gì, liền nói với hắn: "Ngươi mau cầm một cái rổ khác đến đây đi, trút đồ ăn bên trong ra." Bé nhìn xung quanh một chút: "Nhà bếp nhà ngươi là chỗ nào a?"

Nguyên Lâm không lên tiếng, hắn đi vào gian phòng nhỏ phía Tây cầm ra một cái rổ, Trọng Tôn Thụy đi tới, giúp hắn trút đồ ăn vào trong rổ: "Nguyên Lâm! Số bánh này vẫn còn nóng lắm, ngươi ăn nhanh đi."

Nguyên Lâm đáp: "Lát nữa ta sẽ ăn."

"Ồ." Trọng Tôn Thụy thấy hắn lãnh đạm như vậy, cũng không biết nên nói gì cho phải, bé và Nguyên Lâm chưa quen thân, vẫn luôn cảm thấy người này thật khó gần. Bất quá, nghĩ đến Nguyên An Bình, Trọng Tôn Thụy lại nói với Nguyên Lâm: "Nguyên Lâm! Ngươi cũng ghi danh làm phụ tá dạy học đi?"

Nguyên Lâm gật đầu.

Trọng Tôn Thụy nghiêm túc động viên hắn: "Nguyên Lâm! Ngươi phải chuẩn bị cẩn thận a, phụ tá dạy học rất lợi hại, ngươi khẳng định có thể làm được."

"Ân! Ta hiểu rồi."


Thần sắc của Trọng Tôn Thụy trở nên nghiêm túc: "Ngươi nhất định phải cố gắng nỗ lực a, An Bình ca ca rất lo lắng cho ngươi, nếu như ngươi được làm phụ tá dạy học, hắn cũng sẽ an tâm."

Nguyên Lâm sửng sốt một chút, sau đó lại gật đầu nói: "Ta hiểu rồi."

Trọng Tôn Thụy vô cùng cao hứng: "Nói xong rồi a, ngươi nhất định phải làm được phụ tá dạy học đấy."

Nguyên Lâm trịnh trọng gật đầu: "Ân."

"Ta nên về rồi." Trọng Tôn Thụy vừa nói vừa nhắc nhở Nguyên Lâm: "Bánh này ăn rất ngon, ngươi thừa dịp bánh vẫn còn nóng mau ăn đi. Ta về đây, ngày mai gặp lại."

Trọng Tôn Thụy cầm rổ cao hứng chạy đi, Nguyên Lâm đi vào trong phòng, nhìn rổ bánh trên bàn. Ngẩn người một hồi lâu, hắn cầm một cái giò cháo quẩy, cắn một miếng.

Trọng Tôn Thụy nói rất đúng, quả thực ăn rất ngon, nước mắt cũng không khống chế được bắt đầu rơi xuống.

Sau khi gia gia rời đi, Nguyên Lâm không có biểu hiện ra nỗi sợ hãi nào, chỉ có một mình hắn biết, hắn thương tâm đến cỡ nào. Bởi vì, trên đời này, chỉ có gia gia mới quan tâm đến hắn nhiều như vậy. Mà gia gia đi rồi, liền không còn ai quan tâm hắn nữa. Nhưng hiện tại, hắn đã nhận ra, vẫn còn có người rất quan tâm đến mình.

...

Mắt thấy sắp tới giờ tan học, Nguyên An Bình liền nhìn đến đám hài tử trong lớp, tuyên bố một câu: "Bởi vì có rất nhiều học sinh trong số các ngươi đến ghi danh làm phụ tá dạy học, nên ngày mai sẽ tiến hành khảo thí luôn."

Nghe Nguyên An Bình nhắc tới phụ tá dạy học, cả lớp liền trong nháy máy ồn ào hẳn lên, xem ra chuyện này đối với bọn nhỏ quả thật là một chuyện đại sự rất lợi hại.

https://aubreyfluer.wordpress.com


Nguyên An Bình không ngăn cản bọn chúng, cũng không có ý định vào lúc này nói với bọn chúng phải có quy củ gì đó, mà lại tiếp tục nói: "Bởi vì có rất nhiều học sinh báo danh, nhưng tiêu chí chỉ chọn ra hai người, nên cần phải tiến hành một cuộc khảo thí để sàng lọc. Ngày mai, các ngươi sẽ bắt đầu bước vào cuộc sàng lọc đầu tiên."

Nghe lời Nguyên An Bình nói, các hài tử trong lớp liền yên tĩnh lại, tiếp tục nghe hắn nói tiếp.

"Sáng sớm ngày mai, tất cả các học sinh đã ghi danh đều phải tiến hành khảo thí, còn những học sinh nào không có ghi danh vẫn có thể đến đây xem thử. Còn thi cái gì, ngày mai ta sẽ nói cho các ngươi biết. Cho nên, đêm nay trở về hãy hảo hảo ngủ, ngày mai ăn điểm tâm xong rồi tới nơi này tập hợp. Hảo! Tan học rồi, các ngươi về nhà đi."

Nguyên An Bình đi ra khỏi phòng học trước, chờ hắn đi rồi, trong phòng nháy mắt liền sôi trào lên.

Có người nói: "Ngày mai thi rồi, thật lo lắng a."

"Căng thẳng cái gì? Không phải ngươi vẫn luôn học rất tốt sao? Mỗi lần kiểm tra toàn đạt điểm tuyệt đối, không cần lo lắng, ta có lòng tin đối với ngươi!"

"Cũng còn rất nhiều người học rất tốt a..."

Lại có người nói: "Ngươi nói xem, ngày mai An Bình ca sẽ cho bọn họ thi cái gì?"

"Nếu là phụ tá dạy học, giúp An Bình ca lên lớp, nhất định sẽ thi những tri thức mà chúng ta đã nắm chắc rồi, nếu không thể nắm chắc, sẽ không thể giảng bài cho người khác được a."

"Ân! Ngươi nói có lý."

Có người lại nói: "Hy vọng ta có thể trở thành phụ tá dạy học."


"Phải a! Nếu thật sự có thể được làm phụ tá dạy học, quả thật rất lợi hại a. Chúng ta nhỏ như vậy mà cũng có thể làm tiên sinh, nếu mà nói ra, đảm bảo người khác sẽ ghen tị với chúng ta chết mất."

"Đúng đúng đúng, nhưng đáng tiếc đối thủ cạnh tranh cũng rất mạnh a. Khi về nhà phải chuẩn bị thật cẩn thận, ta nhất định phải được làm phụ tá dạy học!"

"Ta cũng muốn làm!"

...

Nguyên An Bình trở lại trong phòng, sau khi rửa tay, liền uống một tách trà cho nhuận cổ họng, sau đó liền phi thường đắc ý với chủ ý tìm phụ tá dạy học của mình: "Ta vốn dĩ chỉ muốn tìm hai người có thể giúp ta giảng bài, không nghĩ tới còn thuận tiện tăng cao tinh thần tích cực học tập của bọn nhỏ. Không tồi không tồi, loại biện pháp khích lệ tương tự như thế này, sau này cũng có thể thực hiện nhiều một chút. Không chỉ giải quyết được vấn đề, còn có thể làm cho bọn nhỏ càng có tự giác củng cố tri thức của chính mình, thực sự là nhất cử lưỡng tiện, quả là một biện pháp tốt."

"Ý đồ xấu của ngươi không ít a, bất quá làm như vậy, quả thật là làm cho kiến thức của bọn trẻ càng thêm vững chắc." Vẫn luôn quan sát tình hình dạy học của Nguyên An Bình, Trọng Tôn Liên Giác đối với cách dạy học của hắn có chút suy tư. Tất nhiên, đồng thời ông cũng cảm thấy Nguyên An Bình không giống với những thư sinh khác.

Ngày hôm nay, Tiết Chu Cẩn vừa hay cũng được học ké, nói thật, ở chung nhiều... Nhiều ngày như thế này, ấn tượng của hắn đối với Nguyên An Bình thay đổi rất nhiều, đặc biệt là sau khi quan sát hắn dạy học, Tiết Chu Cẩn biết bản thân mình không bằng, cũng bắt đầu hiểu rõ vì sao Trọng Tôn tiên sinh lại vừa ý với người học sinh này.

Nguyên An Bình nhìn về phía Tiết Chu Cẩn: "Ngày mai những hài tử kia khảo thí, ngươi có muốn đến quan sát hay không?"

"Sẽ đến." Tiết Chu Cẩn cũng muốn nhìn xem Nguyên An Bình dự định cho những hài tử kia thi cái gì, cũng muốn nhìn xem những hài tử chỉ mới nhận biết vài chữ kia làm sao làm tiên sinh của người khác: "Nhưng mà, ngươi cho những hài tử kia làm tiên sinh trước, lỡ như tương lai bọn chúng rất có thiên phú đọc sách, không sợ sẽ gây trở ngại tiền đồ của bọn chúng sao?"

Nguyên An Bình cười cười: "Đến lúc đó, bọn chúng đã có một tiên sinh dẫn đầu che chở là ta đây, tiên sinh có danh tiếng, tất nhiên sẽ không cần lo lắng bất cứ vấn đề gì."

Tiết Chu Cẩn hừ lạnh một tiếng, tuy rằng hắn rất bội phục học thức của Nguyên An Bình, nhưng vẫn không biết nên ứng phó với đối phương như thế nào: "Ngươi ngược lại rất có lòng tin đối với mình a."

"Tiểu bằng hữu, ta nói cho ngươi nghe, làm việc mà có lòng tin thì sẽ làm ít mà vẫn có hiệu quả nhiều." Nguyên An Bình bày ra tư thái cực kỳ nắm chắc: "Tin ta đi, sẽ rất có tiền đồ."

Đối với chuyện thỉnh thoảng Nguyên An Bình sẽ nói ra mấy lời hoặc mấy hành động kỳ lạ, hắn đã quen rồi: "Nói dối."

"Ây chà! Ngươi lý giải rất sâu sắc a, kỳ thực ngụy trang chính là một môn học rất thâm sâu. Ngươi xem các tài tử có đại tài, các nhà nho lớn kia xem, tức giận vì cái gì mà trung thực a, gốc gác a. Kỳ thực, chúng ta vẫn có thể giả vờ như bản thân đầy một bụng tri thức trà trộn vào trong số họ."


Thấy đối phương muốn phản bác, Nguyên An Bình liền tiếp tục nói: "Tất nhiên, ta cũng biết đầy một bụng kinh thư có ý nghĩa đạo lý vẻ vang như thế nào. Ta chỉ là muốn nói cho ngươi biết, loại như ngươi dù chỉ có một mực nước thôi cũng không đủ a, muốn để cho người khác coi trọng ngươi, thì phải học cách ngụy trang ta đây một bụng đầy tri thức, ngụy trang làm sao cho ra được một bộ dạng cao thâm khó dò."

Tiết Chu Cẩn phản đối: "Lời lẽ của ngươi thật sai trái! Không có học hành đàng hoàng, nhất định sẽ lộ ra hết."

Nguyên An Bình lắc lắc ngón tay: "Không phải ta đã nói rồi sao, đó là một môn học rất cao thâm. Người bình thường có thể ngụy trang không giỏi, nhưng ngươi xem ta này, không phải vẫn luôn ngụy trang rất tốt sao?"

Tiết Chu Cẩn: "..."

Nguyên An Bình cũng không biết nên nói với Tiết Chu Cẩn như thế nào về đề tài ngụy trang tri thức này, thấy Trọng Tôn Liên Giác đang đi tới, hắn liền vội vàng đình chỉ.

Nguyên An Bình nói với Tiết Chu Cẩn: "Thời gian không còn sớm, ngươi về đi, đi thong thả, không tiễn."

Tiết Chu Cẩn: "..."

Có đạo đãi khách nào như thế này sao?!

"Đừng quên, ngươi không phải là khách nhân của ta, nghe lời đi, lỡ như ngày nào đó ta trở thành tiên sinh của ngươi. Để người khác biết được ngươi có một tiên sinh như ta đây, xem ngươi sau này làm sao đi ra ngoài gặp người."

Tiết Chu Cẩn tức giận ly khai.

Tiết Chu Cẩn vừa đi, Nguyên An Bình liền nói: "Đứa trẻ này tính khí thật lớn, xem ra còn cần phải rèn luyện nhiều. Nói như thế nào cũng là một người muốn làm quan, phải có tấm lòng bao dung, tha thứ cho người khác, ngay cả tể tướng cũng có thể âm thầm chống đối a."

Trọng Tôn Liên Giác nói: "Ngươi chẳng qua cũng chỉ muốn bắt nạt hắn, đừng nói là vì muốn tốt cho hắn đi."

Nguyên An Bình ôm quyền kính nể: "Tiên sinh không hổ là tiên sinh, liếc mắt một cái là đã nhìn ra được chân tướng của sự thật, bội phục!"

"Đừng nịnh nữa, đi xuống nhà bếp nhóm lửa đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận