Xuyên Việt Chi Tiên Sinh

Editor: Aubrey.

"Chúng ta đi tìm Phương Tú bọn họ đi." Nguyên Tiểu Vũ cầm lấy giỏ trúc: "Chúng ta đã đi nhiều lần rồi mà vẫn chỉ hái đủ rau để ăn."

Hoắc Tiểu Hàn giúp đỡ đem đại môn đóng lại: "Phải a, cũng không biết các nàng có muốn đi hay không? Mà ngươi đã nói với bọn họ chưa?"

Nguyên Tiểu Vũ đáp: "Chuyện như vậy không cần phải nhắc bọn họ, thỉnh thoảng cũng có thể hỏi một chút, nếu không muốn đi, chỉ hai chúng ta đi cũng được."

Hoắc Tiểu Hàn nói: "Ân! Vậy bây giờ nên đi nơi nào trước a? Đi đến mảnh đất hoang ở ngoài thôn phía Tây được không? Nơi đó hẳn có không ít."

"Hảo a, trước tiên đi qua chỗ này đi, nếu như không đủ, chúng ta cũng có thể đi lên núi tìm xem."

Hai người đang nói chuyện, Nguyên Tiểu Vũ nhìn thấy phía trước cách đó không xa, Nguyên thị đang nhìn về phía bọn họ, nàng liền nhỏ giọng nói với Hoắc Tiểu Hàn: "Xem bộ dạng, hẳn là tới tìm ngươi."

"Nhị tẩu? Nàng đến tìm ta có chuyện gì?" Hoắc Tiểu Hàn có chút hiếu kỳ, liền đi đến chỗ của Nguyên thị.

"Tiểu Hàn." Nguyên thị rụt rè thấp giọng kêu một tiếng, từ sau khi sự kiện kia xảy ra, Nguyên thị vẫn luôn không dám xuất hiện trước mặt Hoắc Tiểu Hàn, nàng sợ Hoắc Tiểu Hàn sẽ lộ ra bộ dạng chán ghét nàng.


Hoắc Tiểu Hàn nhìn về phía Nguyên Tiểu Vũ.

Nguyên Tiểu Vũ liếc nhìn Nguyên thị, tuy rằng nàng rất không thích người nhà họ Hoắc, nhưng Nguyên thị cũng là một người đáng thương, nàng sẽ không ngăn cản Hoắc Tiểu Hàn nói chuyện với đối phương: "Ngươi đi xem xem nàng có chuyện gì, ta đến nhà Phương Tú chờ ngươi."

Hoắc Tiểu Hàn đến gần Nguyên thị: "Nhị tẩu, ngươi tìm ta có chuyện gì?"

Nguyên thị thấy y vẫn gọi mình như vậy, nước mắt liền không nhịn được rơi xuống.

Thấy Nguyên thị khóc, Hoắc Tiểu Hàn liền vội hỏi: "Làm sao vậy Nhị tẩu? Ngươi gặp phải chuyện gì? Hay là Thanh Thanh đã xảy ra chuyện?"

Nguyên thị lắc đầu: "Ta không nghĩ tới ngươi vẫn còn nguyện ý gọi ta là Nhị tẩu."

Hoắc Tiểu Hàn trầm mặc một chút: "Ta đã đoạn thân với Hoắc gia, quả thật sau này không nên tiếp tục gọi ngươi là Nhị tẩu."

Nguyên thị thấy y có vẻ đã hiểu lầm, liền vội vàng nói: "Ta không phải có ý đó, lần trước ngươi xém chút nữa... Đều là do ta làm hại, ta có lỗi với ngươi."

Sự kiện kia? Hoắc Tiểu Hàn rốt cuộc cũng minh bạch nàng đang nói chuyện gì, nàng nghĩ y có thể sẽ chết, kết quả... Chuyện gì cũng không xảy ra. Trên thực tế, sự kiện kia cũng chưa qua đi bao lâu, nhưng y lại có cảm giác chuyện đó đã xảy ra từ lâu lắm rồi.


"Không sao, đã qua rồi." Hoắc Tiểu Hàn chẳng hề oán giận gì Nguyên thị: "Sự kiện kia, cũng không thể trách ngươi." Nếu như bọn họ quan tâm đến y một chút, dù chỉ một chút thôi, sự tình lúc đó cũng sẽ không trở thành bộ dạng như vậy.

Hoắc Tiểu Hàn không muốn nghĩ lại những chuyện khiến người ta không vui: "Không nói những chuyện kia nữa, ngươi và Thanh Thanh gần đây thế nào?"

"Vẫn như cũ." Nguyên thị lau nước mắt, trong lòng rất do dự, cuối cùng vẫn nói: "Tiểu Hàn! Ngươi có thể hay không..." Nàng có chút không tiện mở miệng.

"Chuyện gì?" Hoắc Tiểu Hàn nhìn ra được Nguyên thị có lời gì đó muốn nói.

Nguyên thị chần chờ một chút, khẽ cắn răng đáp: "Tiểu Hàn, ngươi có thể cho ta mượn chút tiền được không?"

"Mượn tiền?" Hoắc Tiểu Hàn có chút bất ngờ: "Nhị tẩu! Ngươi mượn tiền làm cái gì?"

Nguyên thị nhỏ giọng nói với y: "Ta nghĩ nên đi tìm đại phu." Nàng theo bản năng sờ về phía bụng: "Từ khi sinh Thanh Thanh ra, lâu rồi ta không mang thai nữa. Còn tiếp tục như vậy, cuộc sống của hai mẫu tử chúng ta sẽ càng ngày càng khó vượt qua, nếu như ta có thể sinh con trai thì sẽ tốt hơn."

https://aubreyfluer.wordpress.com

Hoắc Tiểu Hàn cũng biết bởi vì Nguyên thị không sinh được nhi tử, nên cuộc sống mới đặc biệt gian nan, Nhị ca cũng không giúp nàng. Nếu như có thể sinh con trai, cuộc sống của nàng có lẽ sẽ tốt hơn một chút, nhưng mà: "Nhị tẩu! Ta không có tiền."


Nguyên thị miễn cưỡng cười nói: "À... Không có việc gì, không có việc gì, ta sẽ tiếp tục nghĩ biện pháp khác." Nàng cũng nghĩ tới khả năng Hoắc Tiểu Hàn sẽ không có tiền, mặc dù mọi người đều biết Nguyên An Bình rất có tiền. Tuy rằng nàng cũng muốn nhờ Hoắc Tiểu Hàn hỏi Nguyên An Bình cho nàng mượn, nhưng nàng lại không nói ra được, chỉ có thể thất vọng rời đi.

Nhìn bộ dạng Nguyên thị mất mát rời đi, trong lòng Hoắc Tiểu Hàn có cảm giác rất khó chịu, nhưng thật sự y cũng không có tiền. Nghĩ đến Nguyên An Bình...

Sau khi đem chuyện giảng bài giao cho Lý Tự bọn họ, Nguyên An Bình liền ngồi ở cửa sổ quan sát một chút, phát hiện hai người bọn họ quả thực có thể ứng phó, hắn mới yên tâm đi đến nhà bếp kiếm gì đó ăn, rồi mới đi về nhà mình.

Vừa mở đại môn ra, ba con chó nhỏ liền chạy ra đón, hiện tại chó con cũng đã cao lớn hơn một chút, bộ dạng hoạt bát rất có tinh thần.

Đem đồ ăn ném cho ba tiểu gia hoả xong, Nguyên An Bình liền đi vào gian phòng của mình. Không có hoạt động gì để giải trí, hắn chỉ có thể dựa vào thành giường, cầm một quyển sách ra xem.

Sau khi đem những trang sách mà Trọng Tôn Liên Giác đã giao học thuộc xong, hắn lại nghĩ đến chuyện dạo gần đây có không ít người đem hài tử tới tìm mình, hắn cũng bắt đầu suy nghĩ đến việc xây thêm phòng.

Gian phòng mà Hoắc Tiểu Hàn thuê có hạn, nhưng hài tử cứ tiếp tục tăng như vậy thì không biết nên tìm nơi nào cho bọn nhỏ đi học. Nguyên An Bình cảm thấy, có lẽ hắn nên áp dụng kế hoạch xây nhà của mình ngay thôi: "Mùa đông cũng đã trôi qua, cần phải xây thêm phòng. Xây hẳn một cái Tư Thục xem ra cũng rất tốt, bất quá hiện tại ngay cả danh hiệu tú tài mình cũng chưa có, không có cớ để tiến hành a. Vẫn là tạm thời quên chuyện xây Tư Thục đi, ân..."

Hắn lại nghĩ đến cái sân này quá nhỏ, mà gian phòng nhỏ này cũng có chút cũ nát, còn ở bên cạnh thì chỉ là một mảnh đất trống: "Không thì, phòng ốc mới xây xong sẽ dùng làm phòng học đi, mình vẫn sẽ tạm thời ở trong căn nhà này."

Nguyên An Bình suy nghĩ một chút, mảnh đất mà hắn đang sở hữu cũng rất lớn, cho dù không tính cái nhà này thì mảnh đất đó cũng không nhỏ: "Có thể dựng thêm hai căn, bên trong xây nhiều gian phòng một chút. Một căn dùng để làm phòng học, căn thứ hai... Làm ký túc xá cho những hài tử ngoài thôn ở?"

Ngẫm lại cảm thấy vẫn không được, bởi vì những hài tử này chỉ học mỗi buổi sáng, có rất nhiều hài tử vẫn có thể về nhà trong ngày, mà một vài hài tử khác vẫn có thể ở tạm trong nhà thân thích của bọn chúng. Nếu như hắn xây nhà cho bọn chúng ngủ lại, thì nhất định phải thu phí, dù sao làm người tốt cũng phải có giới hạn đàng hoàng. Thế nhưng, nếu như thu phí, bọn họ khẳng định sẽ tình nguyện chạy tới chạy lui, đi đi về về, mà không muốn tốn nhiều lương thực như vậy.


Hắn lại ngẫm lại: "Vẫn là để cho hai ông cháu Trọng Tôn gia cùng Hoắc Tiểu Hàn vào ở đi, dù sao cũng tốt hơn phải thuê nhà ở."

Buổi trưa lúc ăn cơm, Nguyên An Bình liền đề cập với bọn họ về chuyện xây nhà: "Xem số lượng hài tử hiện tại, rất có khả năng ta phải mở thêm một lớp, tuy rằng ta đã nói với bọn họ gần cuối năm rồi hẵng đưa hài tử đến đây, nhưng lại không chịu được bọn họ quá nóng lòng. Ta nghĩ vẫn là nên xây nhà đi, xây ở bên cạnh viện tử của ta."

Trọng Tôn Liên Giác dừng đũa, hiện tại ông cũng không còn giữ thói quen ăn không nói ngủ không nói, liền hỏi: "Ngươi dự định xây dựng Tư Thục?"

Nguyên An Bình đáp: "Không phải, nếu muốn xây Tư Thục thì còn dễ hơn nhiều, nói cho trưởng thôn nghe, nhất định ông ấy cũng sẽ cho ta một mảnh đất miễn phí, còn có thể vận động mọi người cùng nhau xây dựng. Bất quá, hiện tại ta không thể cứ gióng trống khua chiêng như vậy mà xây Tư Thục được."

"Quả thật không thể xây Tư Thục." Trọng Tôn Liên Giác gắp một ít đồ ăn thả vào trong bát của tôn tử: "Cho dù trên người ngươi có công danh, nếu như muốn xây, thì cũng chỉ có thể xây trường làng."

Nguyên An Bình sửng sốt một chút, liền vội phản ứng lại: "Bọn họ hẳn là sẽ không để ý ta có thu nhận lương thực hay không đi?"

Trường làng, tên như ý nghĩa, là mở trường học ở trong thôn, cũng có một vài thôn tự xây dựng trường học trong thôn. Bất quá, trường học trong thôn đối với người trong thôn thì rất dễ dãi, còn đối với người ngoài thôn thì rất hà khắc, bọn họ đều có sự ưu tiên với người trong thôn của mình, hạn chế thu người ngoài thôn.

Trọng Tôn Liên Giác giải thích cho hắn: "Hẳn là sẽ không, cho dù bây giờ ngươi không xây, thì tương lai bọn họ cũng không thể bắt buộc ngươi thu người ngoài thôn hay trong thôn. Bất quá ngươi cũng phải cho bọn họ mặt mũi, sau này có công danh rồi hẵng xây trường làng, muốn thu nhận ra sao đều là quyền của ngươi, nhưng cũng chỉ có thể xây trường làng được thôi."

Nguyên An Bình gật đầu: "Ta hiểu, thôn làng có trường học và thôn làng không có trường học đều có sự khác biệt."

"Ân! Trưởng thôn cùng các lão trưởng bối trong thôn cũng rất coi trọng vấn đề này."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận