Xuyên Việt Chi Tiên Sinh

Editor: Aubrey.

Nguyên An Bình đang chép sách, dự định làm phần thưởng phân phát cho học sinh trong kỳ khảo thí lần sau. Đang bận việc, lại thấy Hoắc Tiểu Hàn dẫn một người trông như một gã sai vặt bước vào.

Gã sai vặt kia vừa nhìn thấy Nguyên An Bình, liền tiến lên đưa ra một tấm thiệp mời tỏ rõ ý đồ đến: "Nguyên tiên sinh! Ta là gia nhân của Chương gia, lão gia nhà ta muốn mời tiên sinh ngày mai đến tư phủ một chuyến."

Nguyên An Bình tiếp nhận thiệp mời, mở ra, đúng là thiệp mời của Chương Lâm Dịch: "Ngày mai?" Ngày mai chính là ngày Hoắc Hạ Sinh thành thân, vốn là hắn dự định mang theo Hoắc Tiểu Hàn cùng đi. Nhưng nếu Chương Lâm Dịch đã chính thức đưa thiệp mời đến, so với Chương Lâm Dịch, Hoắc Hạ Sinh bên kia lại chẳng đáng vào đâu. Hơn nữa, Hoắc Hạ Sinh thành thân, hắn vốn không muốn đi tham dự, bây giờ bất ngờ có một cái cớ, chuyến này tất nhiên là có thể tiết kiệm.

Nguyên An Bình nhận lấy thiệp mời, nói với gã sai vặt: "Về nói với lão gia của ngươi, ngày mai ta nhất định sẽ đi bái phỏng."

Sau khi gã sai vặt rời đi, Nguyên An Bình liền nói với Hoắc Tiểu Hàn: "Ngày mai ngươi đi theo ta cùng nhau vào thị trấn, một mình ngươi đến Hoắc gia, lỡ như bị gây khó dễ liền hỏng."

"Để ta ngẫm lại." Hoắc Tiểu Hàn không định lập tức đáp ứng, mặc dù y cũng biết cùng vào thị trấn với Nguyên An Bình có thể tránh được việc kia, nhưng vẫn luôn trốn tránh cũng không phải biện pháp. Tránh được một lần sẽ còn có lần sau, cùng sống trong một thôn, sớm muộn gì cũng sẽ đối mặt.

"Hảo." Nguyên An Bình nhìn thấy phản ứng của y, hẳn là muốn tự mình đi đối mặt, hắn cảm thấy như vậy cũng tốt, nếu như có thể thản nhiên đối mặt tất nhiên vẫn tốt hơn.

Thời điểm nghỉ giữa giờ, Nguyên An Bình lại triệu tập bốn hài tử vào văn phòng tuyên bố: "Sáng sớm ngày mai ta có việc phải vào thị trấn, buổi chiều có lẽ cũng sẽ trở về muộn. Tất cả các lớp buổi sáng ta đều giao cho các ngươi, nếu như buổi chiều ta về trễ, các ngươi cũng gánh giúp ta. Xế chiều ngày hôm nay, sau khi tan học, các ngươi ở lại đây cùng ta học trước những chữ mới cần dạy vào ngày mai, đến lúc đó các ngươi cũng nên thương lượng xem ngày mai nên dạy như thế nào. Phương Chính Hoa! Nhà ngươi ở ngoài thôn, không ở lại học cũng được."


Phương Chính Hoa quả thật có chút bất tiện: "Đợi lát nữa Ngọ Ngưu thúc tới đón, ta hỏi một chút xem có thể chờ ta thêm một lát không, nếu như không được thì ta sẽ trở về."

Sau khi ăn cơm trưa xong, Tiết Chu Cẩn đến, bởi vì buổi chiều mùa hạ so với buổi sáng dài hơn, nên lớp học của Tiết Chu Cẩn đều được đặt vào buổi chiều. Có thể là bởi vì thời gian đi học cùng Nguyên An Bình có điểm xung đột, nên may mắn thay, có đôi khi Trọng Tôn Liên Giác sẽ dạy học cho hắn.

Tiết Chu Cẩn nhìn mấy phòng học của Nguyên An Bình, hài tử còn chưa tới giờ lên lớp, nên hắn liền đi đến một cái bàn học còn trống ngồi xuống: "Xem ra nơi này ngươi cũng xây ra hình ra dạng."

"Tất nhiên, nếu đã muốn xây, dĩ nhiên phải xây cho ra hình ra dạng." Nguyên An Bình ngồi vào bàn trên bục giảng: "Thế nào? Nơi này rất tốt đi?"

"Đối với những hài tử nông gia kia mà nói, như vậy đã rất tốt rồi." Tiết Chu Cẩn bình luận: "Nghe nói ngươi còn dự định tăng thêm một lớp, ngươi không cảm thấy hành động của mình có hơi lớn sao?"

"Cũng đã làm, có một số việc không phải ta có thể khống chế, cũng không thể nhìn bọn họ thất vọng mà về đi? Hơn nữa, những hài tử kia cũng là thật lòng muốn học tập, làm sao có thể từ chối." Đối với chuyện có bị ảnh hưởng hay không, Nguyên An Bình cảm thấy cũng không sao. Ngược lại, cho dù hắn không thi đỗ công danh, kế hoạch của hắn cũng có thể tiếp tục thực hiện, chỉ là sẽ hơi phiền toái một chút.

Trên thực tế, Nguyên An Bình vẫn rất muốn thi đỗ. Dù sao, ở cổ đại, có công danh mà nói, đến khi bị người khác gây phiền phức, hắn sẽ nắm chắc hơn một chút.

Tiết Chu Cẩn cười nói: "Đương nhiên là bọn họ muốn theo ngươi học tập, dù sao người nào ngươi cũng thu, lại không thu tiền. Nếu ngươi làm theo phương pháp này, ta không biết trường học của ngươi có thể chống đỡ bao lâu."


"Làm phiền ngươi phí tâm, ta tự có quyết định của mình." Nguyên An Bình cầm lấy một quyển sách ném cho hắn: "Sách này ta đã làm chú giải sẵn rồi, ngươi cầm xem đi, chỗ nào không hiểu thì hỏi ta."

Tiết Chu Cẩn tiếp nhận, nhìn xuống: "Cảm tạ! Xế chiều hôm nay Trọng Tôn tiên sinh sẽ giảng bài cho ta sao?"

Nguyên An Bình lắc đầu: "Sẽ không, lão gia tử cảm thấy trong nhà quá nóng, ăn cơm xong liền đi ra ngoài hóng gió. Ngươi tự học đi, có chỗ nào cần hỏi thì cứ nhớ kỹ trước, chờ ta có thời gian rảnh rỗi hoặc là lão gia tử trở về, ngươi hỏi lại."

"Hảo." Hắn cũng không hy vọng xa vời có thể thường xuyên được Trọng Tôn Liên Giác giảng bài, đối với việc này, hắn thật sự rất hâm mộ vận khí tốt của Nguyên An Bình.

Nguyên An Bình kiến nghị: "Ngươi cũng có thể đi vào trong thôn tìm một nơi mát mẻ mà đọc sách, bờ sông cũng rất tốt, gió thổi mát vô cùng."

https://aubreyfluer.wordpress.com

Nói xong, hắn lại dựa vào ghế một chút: "Ngươi ngược lại thật là thoải mái, nào giống như ta, còn phải ở lại lên lớp."


"Đừng nói xạo, không phải ngươi đã tìm người lên lớp thay mình rồi sao?" Tiết Chu Cẩn đứng dậy: "Ta vẫn nên đi tìm một nơi mát mẻ đọc sách thôi, đến thôn các ngươi không ít lần mà vẫn chưa đi xung quanh xem thử, vừa hay nhân cơ hội này đi xem."

"Đi đi, ngươi ở lại cũng không giúp đỡ được gì." Nguyên An Bình mang theo vẻ ghét bỏ nói.

"Ngươi..." Tiết Chu Cẩn lười cùng hắn tranh cãi, dù sao chính mình cũng không thắng được. Hắn cầm sách, mắt không thấy tâm không phiền tự an ủi mình, đi ra khỏi phòng học.

Nguyên An Bình cười cười có chút bất lương: "Không có chuyện gì làm, bắt nạt ngươi một chút, cảm giác cũng rất không tồi."

Ngày thứ hai, sau khi dùng điểm tâm xong.

"Ngươi quyết định muốn tự mình đi sao?" Trước khi đi, Nguyên An Bình lần thứ hai hỏi Hoắc Tiểu Hàn.

"Ân." Hoắc Tiểu Hàn gật đầu: "Ta đi dự hỉ tiệc, ngươi yên tâm đi, Chu đại nương cũng đi, ta sẽ đi với người."

Có Chu Hương Chi đi, Nguyên An Bình cũng yên tâm hơn một chút, hắn nghĩ có đại bá ở đó, cho dù bọn họ có muốn gây khó dễ cho Hoắc Tiểu Hàn, cũng không làm gì được. Hoắc Tiểu Hàn quyết định đi, xem như là vì một phần tình nghĩa, nếu bọn họ dám gây chuyện, cùng lắm thì không cần ở lại ăn tiệc nữa, có thể về sớm một chút. Như vậy, sau này Hoắc gia có chuyện gì, hắn không đi, người khác cũng không thể nói gì được hắn.

Nguyên An Bình đem tiền giao cho Hoắc Tiểu Hàn: "Ngươi cứ để đại bá giao lễ giúp ngươi, còn chuyện đưa nhiều hay đưa ít, ngươi cũng nên để cho đại bá quyết định."

Tiền ăn cưới đều có chung một quy tắc, đưa nhiều hay ít đều phải xem quan hệ gần hay xa, có khi quan hệ hảo thì cần phải thương lượng một chút, nếu đa số mọi người đều đưa nhiều, người khác có đưa ít hơn một chút cũng không bị ai nói gì được.


"Được." Hoắc Tiểu Hàn cầm tiền đem cất cẩn thận rồi mới nói với hắn: "Ngươi lên đường nhanh đi, dù sao tới sớm cũng tốt hơn tới trễ."

"Hảo! Ta đi đây."

Nguyên An Bình đi rồi, Hoắc Tiểu Hàn trở lại hậu viện, Trọng Tôn Thụy thấy y tiến vào, liền hiếu kỳ hỏi: "Tiểu Hàn ca ca! Có phải ngày hôm nay ngươi đi ăn cưới không?"

"Phải a, Tiểu Thụy có muốn đi hay không?" Hoắc Tiểu Hàn nhìn ra Trọng Tôn Thụy cũng cảm thấy có hứng thú.

Trọng Tôn Thụy có chút mong đợi hỏi: "Ta có thể đi sao?" Bé chưa bao giờ được đi ăn tiệc, nghe người ta nói, lễ thành thân vô cùng náo nhiệt, bé chưa từng thấy người khác thành thân như thế nào, nên rất muốn đi xem.

Hoắc Tiểu Hàn cười nói với bé: "Ngươi muốn đi thì cứ nói, đến lúc đó đi cùng ta." Mặc dù y là người đại diện đi dự lễ, nhưng mang thêm một đứa trẻ đi ăn tiệc cũng không sao.

Trọng Tôn Thụy vui vẻ: "Hảo! Ta cũng đi, đi đến đó xem tân nương."

"Tân nương còn mang khăn voan, đến lúc đó có lẽ ngươi sẽ không được nhìn thấy mặt của nàng đâu."

Hoắc Tiểu Hàn thầm nghĩ "Không biết tân nương kia có nhân phẩm như thế nào, hi vọng nàng sẽ không gặp phải tình cảnh như Nhị tẩu."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận