Xuyên Việt Chi Toàn Năng Phu Lang


Lâm Văn chắp tay trước ngực mềm giọng năn nhỉ: “Làm ơn đi mà, Ô Tiêu, hôm nay ta làm cho ngươi một bàn ăn thật thịnh soạn được không? Ngươi muốn ăn chiên xào hay nướng, ta đều làm cho ngươi được không?”Ô Tiêu lăng không nhảy lên (nhảy lên không trung), dùng đuôi tát Lâm Văn một cái.

Trời chập tối, Lâm Võ về nhà, nhìn thấy ca ca đang làm gì đó trong sân, liền đi qua hỏi: “Ca, huynh đang làm cái gì? Di, mặt của ca bị làm sao vậy?”Lâm Văn ngẩng đầu, dùng tay sờ sờ vào vết đỏ mà Ô Tiêu để lại trên mặt, dở khóc dở cười, có lẽ Ô Tiêu cho rằng từ trước đến nay y chỉ toàn có lệ trong nấu ăn, nói.

“Không sao đâu, ta nhờ Ô Tiêu bắt giúp ta mấy con Hỏa Trân Thỏ còn sống về, bây giờ ta đang làm ổ cho thỏ.

”Lâm Võ tức khắc hiểu ra: “Chắc chắn là Ô Tiêu tát đúng không, ca… Nếu không thì, chờ khi nào đệ đánh thắng được nó đệ sẽ trả thù cho ca.

”Nói rồi, trên mặt hắn hiện lên biểu tình ngượng ngùng, bởi vì hắn cũng biết, hiện tại hắn không đánh lạnh hắc xà, thật hổ thẹn.

Lâm Văn phá lên cười, hỏi: “Chuyện bên ngoài thế nào rồi? Ta thấy chiều nay có động tĩnh không nhỏ a.

”Lâm Võ nhận lấy công việc trong tay ca ca hắn, mấy việc nặng này hắn làm thuần thục hơn Lâm Văn.

“Thôn trưởng không có ở đây, những người đó không dễ hầu hạ, cũng may chiều nay Huy ca trở về, còn mang theo Lỗ đạo sư của Võ Đường cùng vài vị học viên, nói là đang ra ngoài thí luyện, muốn vào núi săn thú.

Lỗ đạo sư kia cũng là bát cấp Võ Đồ, có vài phần nhãn lực, nói thay vài lời cho thôn dân chúng ta, hai vị Linh Dược Sư kia, đặc biệt là cái tên trung cấp Linh Dược Sư họ Phùng kia lúc này mới không có tiếp tục cắn chặt không bỏ.

”Thì ra là thế, Lâm Văn nghe vậy thì trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm, cũng không biết Điền An Huy đột nhiên về thôn có phải vì nhận được tin từ trong thôn hay không, y kỳ quái hỏi.

“Linh Dược Sư chắc là rất có tiền đúng không, sao lại còn muốn moi tiền từ thôn dân chúng ta? Có thể moi được bao nhiêu tiền cơ chứ?”Cho nên ấn tượng của y đối với người đó cực kém, vừa xem thường bình dân, muốn moi thiền từ những người bị hắn mắng là tiện dân.

Trong mắt của Lâm Văn, không có bất cứ ai đê tiện hơn trung cấp Linh Dược Sư họ Phùng kia.

“Ai mà biết được.

” Lâm Võ cũng bĩu môi.

Hiển nhiên, hắn cũng chẳng có ấn tượng gì tốt với những Linh Dược Sư đó, đáng tiếc, người có tính tình tốt như Lữ dược sư lại chỉ là dược sư bình thường.

Hắn tin chắc rằng, cho dù Lữ dược sư có trở thành Linh Dược Sư, cũng sẽ không cao cao tại thượng mà xem thường thôn dân.

Lâm Văn đem nhiệm vụ làm ổ cho thỏ giao lại cho Lâm Võ, còn mình thì quay vào bếp làm một bàn ăn thịnh soạn cho Ô Tiêu.

Chiều nay sau khi Ô Tiêu rời đi, y liền chặt nhỏ thịt thú ra, nêm nếm gia vị, ướp một lúc như vậy thì đồ ăn sẽ thơm ngon hơn.

Mấy ngày nay, trong nhà hai người vẫn không ngừng có mùi thịt tỏa ra ngoài, y lo người xung quanh sẽ nghi ngờ, cho nên đặc biệt tìm Liêu để giao dịch một bộ trận pháp.

Trận pháp bao gồm trận bàn cùng trận kỳ, bao vây toàn bộ sân viện của mình lại, không cho mùi hương tràn ra ngoài.

Bởi vì có Ô Dương Thạch, cho nên hai ngày nay Thanh Y cũng đã thực hiện vài cuộc giao dịch trong khu giao dịch, dần dần đem thanh danh của Ô Dương Thạch truyền bá ra ngoài trong phạm vi nhỏ, cho nên cũng coi như tích góp chút giá trị cống hiến.

Vì vậy, mua một bộ trận pháp có giá trị không đến 50 điểm giá trị cống hiến thì vẫn có thể mua nổi, hơn nữa cái này lại không phải vật phẩm tiêu hao chỉ dùng được một lần.

Gia vị nấu ăn trong nhà cũng không được đầy đủ, cho nên y có đến khu giao dịch tìm thử một phen, tìm được mấy loại gia vị chua cay mặn ngọt, nghiền nát rồi để vào trong bình từ từ dùng.

Lâm Văn có làm món thịt tẩm bột chiên giòn, phẩm chất của thịt thú có vẻ tốt hơn thịt heo rất nhiều, cho nên khi chiên lên xong hương vị của nó hoàn toàn không thua kém gì với thịt chiên giòn trong trí nhớ của ý.

Y còn nhớ, thời điểm còn ở trong cô nhi viện, mỗi khi tết đến y đều rất mong chờ được ăn món thịt chiên giòn.

Đáng tiếc, người sẽ làm thịt chiên giòn cho bọn họ là bà viện trưởng lại qua đời khi y học cao trung, sau đó, cho dù mình có nấu như thế nào, cũng không thể cảm nhận được hương vị mà mình muốn.

Kết quả, suốt trong quá trình làm thịt chiên giòn, mùi hương bị nhiệt độ của dầu nóng khiến cho lan rộng ra, mùi hương hết sức nồng đậm mê người, Lâm Võ không ngừng chạy vào trong bếp mà nhìn.

Mặc dù thèm đến nước miếng chảy ròng ròng, nhưng nghĩ đến đây là món ca ca đặc biệt làm cho Ô Tiêu, nên chỉ đành nhịn xuống.

Thời điểm y đã làm xong món thịt chiên giòn, đang chuẩn bị làm món tiếp theo thì Ô Tiêu đã trở lại.

Đuôi rắn đang quấn chặt con thỏ, vừa vào sân liền ném qua một bên.

Mấy con thỏ nhỏ đều bị choáng váng đứng không vững, thật vất vả mới đứng vững thì lại túm tụm vào nhau mà run lên bần bật.

Cũng may Ô Tiêu ngửi thấy mùi thịt thơm liền chạy đi tìm, Lâm Võ nhanh chóng ôm Tiểu Hỏa ra để trấn an ba con thỏ nhỏ, đồng thời cũng đem hồng ngọc củ cải của Tiểu Hỏa ra đút cho chúng ăn.

Đến khi Lâm Văn xong việc đi ra nhìn, liền nhìn thấy bốn con thỏ đang xếp thành hàng mà gặp củ cải, khiến trái tim người xem như muốn tan chảy, nếu y giàu y rất vui lòng nuôi chúng.

Buổi tối hôm đó, bữa tối của Lâm gia phong phú cực kỳ, có thịt chiên giòn, thịt nướng than, nội tạng xào, củ cải thịt viên, rau dại thịt viên, canh nấm xương hầm, hai người một rắn ăn đến mức miệng bóng nhẫy.

Nhưng nhìn ánh mắt càng ngày càng vừa lòng của Ô Tiêu, Lâm Văn có thể đoán được, cái số phận làm đầu bếp cho Ô Tiêu của y chỉ sợ không thay đổi được.

Củ cải được dùng để nấu trong bữa ăn hôm nay đương nhiên là hồng ngọc củ cải rồi, thỏ có thể ăn thì người cũng có thể ăn, hơn nữa hương vị rất không tồi, Lâm Võ cũng thích ăn.

Sau khi Lâm Võ thăng cấp cuối cùng cũng có thể ăn nhiều thịt hơn, nhưng nếu so với Ô Tiêu thì số thịt hắn ăn thật sự rất ít.

Hắn ăn đến mức mặt đỏ lên, trán không ngừng đổ mồ hôi, vì vậy nhanh chóng chạy đi luyện quyền để tiêu hóa.

Sau khi ăn xong, Lâm Văn có thời gian rảnh liền tắm cho mấy con thỏ.

Sau khi tắn rửa cho chúng sạch sẽ, rồi kiểm tra giới tính của từng con.

Tiểu Hỏa là một con thỏ đực, và điều làm Lâm Văn kinh hỉ chính là, ba con thỏ mà Ô Tiêu bắt về đều là thỏ cái.

Lâm Văn vừa tắm rửa cho mấy con thỏ vừa nói với Tiểu Hỏa: “Nhìn xem, đây là ba lão bà mà Ô Tiêu đem về cho Tiểu Hỏa ngươi đấy, ngươi phải cố gắng khiến cho chúng mang thai, đợi đến khi sinh ra một đàn con nheo nhóc liền có thể đại công cáo thành rồi.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui