Hốt hoảng trở lại tẩm
cung, không nhìn thấy lo lắng của Hạ Vân cùng Lãnh Nhan, ánh mắt bất đắc dĩ, nhìn không thấy bộ dáng Trúc nhi, Ngọc nhi rơi lệ không ngừng,
trước mắt Hoàng Tố Yên chỉ có bộ dáng mẫu hoàng lúc lâm chung. Ngơ ngác
ngồi trên ghế, trong lòng nàng lại cảm thấy vắng vẻ, tựa hồ cái gì cũng
không muốn, lại tựa hồ suy nghĩ rất nhiều, không rõ lắm. Tâm dường như
bị người đào ra thành một cái động lớn!
“Thái nữ điện hạ đâu? Vi thần cầu kiến!” Ngoài cửa đột nhiên truyền tới một thanh âm lo lắng.
“Tể tướng đại nhân, điện hạ hiện tại… Aiz! Chính ngài vào xem một chút đi!” Trúc nhi bất đắc dĩ nói.
Cửa thoáng bị đẩy ra, tể tướng Lâm Nguyệt vội vã đi đến, “Vi thần tham kiến thái nữ điện hạ… Thái nữ điện hạ?”
Mắt dần dần có tiêu cự, Hoàng Tố Yên yên lặng nhìn nàng, đúng rồi, còn
có phụ hậu cần nàng chiếu cố, còn có quốc gia này… Tiếng Mẫu hoàng trước khi lâm chung vọng lại bên tai.
“Tể tướng đại nhân, không cần đa lễ, có chuyện gì không?” Hoàng Tố Yên nâng nàng dậy. Đầu óc thanh tỉnh một chút, Hoàng Tố Yên cũng nhớ tới tình hình hiện tại, tất cả đều cần vị tể tướng đại nhân này phối
hợp!
Lâm Nguyệt nhìn Hoàng Tố Yên một cái, xác định nàng đã không có việc gì, mới nhẹ nhàng nói, “Hồi thái nữ, hôm nay như vậy… Chúng ta tiếp theo phải làm gì?“
Hoàng Tố Yên nhíu mày nhìn thần sắc Lâm Nguyệt có chút phức tạp, “Lễ thành niên của bản cung cùng tế thiên đại điển chậm lại, cho Hộ quốc tự đánh chuông tang, hướng bách tính tuyên cáo nữ hoàng đã qua đời. Ừ, lại dán hoàng bảng, thông cáo tội trạng hai vị hoàng nữ, tài liệu cụ thể ta sẽ để Lãnh Nhan giao cho ngươi, ngươi liền phụ trách án này đi! Cái
khác chờ án này có định luận lại nói!”
Hoàng Tố Yên lạnh lùng
nói. Hai vị hoàng tỷ thật đúng là để mắt nàng a! Vì đối phó nàng mà ngay cả người tu ma cũng gọi tới! Lấy sinh hồn làm đại giới sao? Các nàng
thật đúng là đem mạng người thành cỏ rác! Người như thế giữ lại có ích
lợi gì?
Nhìn thấy hai mắt Hoàng Tố Yên hàn quang càng đậm, Lâm Nguyệt có chút do dự, cuối cùng vẫn quyết định đem nghi vấn của mình nói ra, “Điện hạ, thần muốn hỏi một chút, cái kia… Người áo đen đại hoàng nữ mời tới rốt cuộc là ai?”
Hoàng Tố Yên nghĩ nghĩ, vẫn quyết định nói thật, “Hắn là người tu ma.“
“Người tu ma?” Kinh ngạc nhìn Hoàng Tố Yên, “Đây là cái gì?”
“Cụ thể nói rất phức tạp. Nói đơn giản, hắn là người tu luyện một
loại công pháp đặc thù, mà phương pháp tu luyện loại công pháp này rất
tàn nhẫn, thường thường cần rất nhiều hồn phách để thăng công lực, bởi
vì dạng này mới được xưng là người tu ma. Lần này hắn đến, là bởi vì
Hoàng Linh Dạ cùng Hoàng Cầm đáp ứng hắn, chờ sau khi chuyện thành công, cho hắn một vạn sinh hồn.“
“Một vạn sinh hồn!” Hoàn toàn bị mấy chữ này làm cho sợ ngây
người, Lâm Nguyệt thế nào cũng không ngờ hai vị hoàng nữ cư nhiên sẽ vì
soán vị, ưng thuận điều kiện như vậy!
“Ừ.” Hoàng Tố Yên mặt không thay đổi gật đầu.
“Ách! Thần biết. Rất nhanh có thể cấp điện hạ hoàn thành.” Vẫn
khiếp sợ, nhưng làm tể tướng năng lực cũng vẫn phải có, con ngươi hàn
quang chợt lóe, trong lòng liền có phán đoán suy luận.
“Tốt.”
“Như vậy… Vi thần xin được cáo lui trước.”
“Ừ.”
Ngày hôm sau, ngoài cung…
Hoàng bảng rất nhanh dán lên, lại thêm tiếng chuông tang trầm trọng của
Hộ quốc tự, bách tính rất nhanh đều biết vừa phát sinh bi kịch soán vị.
“Thiên a! Đại hoàng nữ cùng nhị hoàng nữ cư nhiên cùng người trong ma đạo liên hợp muốn soán vị? Còn muốn giết nữ hoàng!”
“Đúng vậy! Ta nghe nói vị đại hoàng nữ kia bình thường rất ôn hòa , không ngờ a!”
“Ngươi biết cái gì? Người muốn soán vị cả ngày sẽ bày bộ dáng muốn
soán vị ra sao? Làm bộ ôn hòa mới có thể làm cho nữ hoàng bệ hạ thả lỏng a!”
“Hừ! Chỉ có ngươi hiểu! Chúng ta bây giờ hẳn là quan tâm chính là
thái nữ điện hạ! Ta nghe nói vị thái nữ điện hạ này từ nhỏ chính là
thiên tài a! Liền nhìn nàng sau này thế nào trị quốc a!”
“Đúng vậy! Bây giờ là nhìn xem thái nữ a!”
“Đúng vậy!” Tiếp theo là một mảnh thanh âm phụ họa.
Hoàng cung, trong Phượng Nghi cung…
“Phụ hậu, ngài cảm giác thế nào ?” Hoàng Tố Yên lo lắng nhìn vẻ mặt không có chút huyết sắc nào của phụ hậu, thực sự rất sợ hắn không
chịu nổi, nàng luôn biết cảm tình của hắn và mẫu hoàng, mẫu hoàng cũng
rõ ràng điểm này, mới trước khi lâm chung muốn nàng đặc biệt chú ý phụ
hậu!
“…”
“Phụ hậu… Aiz! Ngài đã ăn được cái gì đâu a! Ngài như vậy mẫu hoàng ở hoàng tuyền cũng bất an!” Hoàng Tố Yên thấy phụ hậu vẫn không phản ứng, chỉ ngốc lăng ngồi trên
giường, thật sâu thở dài. Quay đầu nhìn về phía nhị hoàng huynh —— Hoàng Khải Ly một bên khóc không ngừng, “Hoàng huynh ngươi cũng đừng khóc a!”
“Ừ… Hoàng muội, ngươi trước đi xử lý chính sự đi! Phụ hậu ở đây liền giao cho ta.” Hoàng Khải Ly một bên nức nở, một bên cố điều chỉnh tốt tinh thần.
“Aiz! Được rồi! Ngươi cũng chú ý một chút!” Nhìn bộ dáng của
hắn, Hoàng Tố Yên thật không yên tâm lắm, nhưng không có biện pháp, thực sự còn có rất nhiều chuyện đang chờ nàng đi xử lý.
“Ừ, ngươi đi đi!”
“Aiz!” Lại lần nữa thở dài, lắc lắc đầu, Hoàng Tố Yên đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi tẩm cung phụ hậu, Hoàng Tố Yên liền nhìn thấy một nữ tử diện mạo oai hùng đứng đàng kia.
“Mạt tướng Tiêu Ngâu bái kiến thái nữ điện hạ.” Cung kính hành lễ.
“Đứng lên đi! Bản cung muốn cho nhị hoàng huynh mấy ngày nay liền ở lại hoàng cung bồi bồi phụ hậu, tướng quân có thể chứ?” Hoàng Tố Yên đối với nhị tỷ phu này rất hài lòng, trung thành, hơn nữa
đối với nhị hoàng huynh rất tốt, ngoại trừ thú hoàng huynh trước thu ba
trắc phu, sau vẫn cùng hoàng huynh cầm sắt cùng minh, rất là ân ái.
“Mạt tướng không dám có ý kiến, Ly nhi ở lại trong hoàng cung bồi hoàng hậu là chuyện nên làm.” Chững chạc đàng hoàng trả lời.
“Ừ. Tướng quân còn có việc sao?” Hoàng Tố Yên lại nhìn người trước mắt, nàng —Trấn Nam tướng quân, Lăng Dung, sau này cũng là người nàng muốn ‘Dựa vào’!
“Mạt tướng là tới hồi bẩm điện hạ, dư đảng phản loạn toàn bộ đã bị
bắt, bởi vì có điện hạ phái người đi giúp đỡ, đám người kia một người
cũng không chạy trốn được, toàn bộ bị giam vào Hình bộ đại lao, đợi điện hạ xử lý.” Thanh âm Lăng Dung vang vang hữu lực khiến cho nàng thấy được cổ vũ, làm cho nàng vừa tang mẫu đột nhiên có cỗ hào khí.
“Tốt, chuyện này ta đã giao cho tể tướng đi thẩm tra, xin mời tướng quân theo phụ trợ khác đi!”
“Vâng.” Quỳ một chân trên đất, chào một cái, đứng dậy liền đi.
Hoàng Tố Yên cau mày suy nghĩ, đám hậu phi kia làm sao bây giờ? Bọn họ
bên trong thế nhưng có mấy người chỉ e thiên hạ bất loạn a! Ừ… Nên đi
gặp bọn họ.
Nằm trong dự liệu, mỗi người đều khóc nháo kêu trời kêu đất. Hoàng Tố
Yên không muốn đi cứu tế, rốt cuộc có mấy là thật tâm, chỉ là nói cho
bọn hắn biết muốn ấn theo phương pháp hoàng gia nhất quán an trí bọn họ. Kết quả là những thị tần không có đứa nhỏ, khóc càng thêm thương tâm.
Bởi vì hoàng gia nhất quán khi nữ hoàng băng hà, những hậu phi không có
sinh dục đưa vào Hộ quốc tự xuất gia. Vì thế có thể nói, Hộ quốc tự lý
cơ hồ đều là nơi ở các hậu phi của các đại nữ hoàng.
Không để ý tới những hậu phi đó khẩn cầu, Hoàng Tố Yên đưa mắt nhìn về phía mấy vị hậu phi có con nối dõi, “Đại hoàng nữ Hoàng Linh Dạ, nhị hoàng nữ Hoàng Cầm soán vị, làm hại nữ
hoàng bởi vậy hoăng thệ, hiện tại bản cung tuyên bố ngay hôm nay, đem
Dương hiền quân, An hiền quân biếm lãnh cung, cả đời không được bước ra
lãnh cung một bước.” Băng lãnh tuyên bố quyết định của chính mình, không thèm nhìn mặt hai người trắng bệch.
“Không, bản cung không tới địa phương đó, chuyện hoàng nữ làm vì sao phải hại cùng bản cung?” Dương hiền quân có chút điên cuồng muốn chạy tới nắm lấy quần áo Hoàng Tố Yên, nhưng bị thị vệ bên cạnh nàng chế trụ.
“Vì sao? Bởi vì chuyện này phát sinh quá nhanh, bản cung còn không
kịp nói cho mẫu hoàng. Ngươi, Dương hiền quân năm đó bởi vì hận Văn phi
độc chiếm mẫu hoàng ân sủng, liền mua chuộc tiểu thị bên cạnh hắn, làm
cho đứa nhỏ hắn vừa sinh ra liền bị hạ độc, ngươi cho là sau giết tiểu
thị kia, chuyện này sẽ không ai biết sao? Ngươi sợ rằng chết cũng không
nghĩ ra cái tiểu thị kia rành nghề trước liền viết di thư đặt ở chỗ một
tiểu thị khác!” Hoàng Tố Yên lạnh lùng nói, sau đó lại chuyển hướng An hiền quân, “Trong lòng ngươi chỉ sợ cũng đối bản cung đem ngươi biếm lãnh cung mà không phục đi!“
An hiền quân thân thể chấn động, khuôn mặt tái nhợt cũng không nói lời nào.
“Hừ! Bản cung đối với người trước đây hạ độc bản cung như thế nào sẽ mặc kệ đây?” Mặt không thay đổi liếc mắt nhìn, hai vị hiền quân nghe xong lời của
nàng có vẻ lung lay sắp đổ. Phất tay muốn thị vệ bên cạnh tuyên bố biện
pháp xử lý các phi tần rồi dẫn theo đi xuống. Hoàng Tố Yên quay đầu nhìn người còn lại, “Các ngươi được chuyển ra cung điện, vì nữ hoàng đã băng hà nên các phi tần chuẩn bị tới Hiền Dương cung sống.“
“Vâng.” Hai mắt vô thần đáp lời, mấy vị phi tử còn chìm đắm trong việc nữ hoàng đã băng hà mà khiếp sợ.
Hoàng Tố Yên thở dài, muốn tiểu thị từng người dìu bọn hắn hồi cung các, đi thu dọn đồ đạc.
Nước không thể một ngày không có vua, Hoàng Tố Yên dưới sự chờ mong của
chúng thần, bốn ngày sau, giải quyết xong lễ tang mẫu hoàng, cùng với xử tử Hoàng Linh Dạ, Hoàng Cầm, cử hành lễ thành niên.
Đăng cơ đại điển cũng chọn sau lễ thành niên ba ngày.
“Phụ hậu, nhi thần sẽ đăng cơ, ngài…” Hoàng Tố Yên lo lắng nhìn vẻ mặt tiều tụy của phụ hậu.
“Phụ hậu không có chuyện gì, ta biết ngươi gần đây bề bộn nhiều
việc, sau này sẽ càng bận. Phụ hậu muốn nói với ngươi, chờ ngươi đăng cơ xong, ta liền dời đến hoàng lăng cùng mẫu hoàng ngươi, sau này tất cả
mọi việc ngươi đều phải chú ý a!” Phụ hậu kéo tay Hoàng Tố Yên, yêu thương vỗ về.
“Phụ hậu! Vì sao?” Hoàng Tố Yên kinh ngạc nhìn hắn, rất không
hiểu hắn vì sao phải làm như vậy, hoàng lăng vắng vẻ âm trầm như vậy,
phụ hậu làm sao có thể sống?
“Ta đã quyết định. Hoàng nhi, phụ hậu tin ngươi có thể trị tốt quốc
gia này, hậu cung này… Phụ hậu tự biết là không có năng lực quản lý tốt. Ta tại đây cũng không có việc gì có thể làm, chỉ nghĩ đi cùng mẫu hoàng ngươi, coi như tĩnh tu đi!” Phụ hậu ánh mắt mờ đi, tựa hồ lại nghĩ tới mẫu hoàng lúc đối với hắn mọi cách bảo hộ.
Hoàng Tố Yên biết phụ hậu mặc dù biểu hiện ra rất nhu nhược, nhưng thực
chất hắn một khi ra quyết định, là tuyệt đối không sẽ thay đổi , “Kia… Được rồi! Ngài mang những người này đi chiếu cố ngươi thì tốt rồi.”
“Ừ.”
Aiz! Đăng cơ! Cuối cùng đã tới ngày này! Cảm giác nàng một đường đều là
bị buộc đi tới một bước này, sinh ở hoàng gia chỗ nào đến phiên nàng
tuyển trạch.