Mặc dù lúc xuất phát được nửa đừơng có dừng lại một chút, nhưng đoàn người của Hoàng Tố Yên vẫn
theo ý muốn vào lúc hoàng hôn tới được thành trấn.
“Tiểu thư, hôm nay chúng ta ở lại khách điếm đi!” Hạ Vân nhảy xuống xe, đi tới trước xe ngựa hỏi Hoàng Tố Yên.
“Tốt, ngươi hãy nhanh chóng đi sắp xếp!” Hoàng Tố Yên vừa nói
xong liền xuống xe ngựa, đưa tay lên, đỡ lấy Nam Cung Hạo Nhiên, Trúc
nhi và Ngọc nhi từ trong xe đi ra, sau đó tiếp thêm ba người khác từ
trong xe ra vừa cười vừa nói: “Hôm nay chúng ta sẽ ở nơi này.”
“Ưm” “Vâng”
Vào khách điếm, vốn dĩ bên trong rất náo nhiệt chợt thoáng cái liền yên
tĩnh xuống. Thực khách trong khách đếm đều ngơ ngác nhìn về phía bên
này, nơi này cách kinh thành cũng không xa, bình thường cũng thấy không
ít người khí chất cao quý, mỹ lệ ưu nhã, nhưng không giống như hôm nay,
đến nhiều người như thật hiếm thấy!
Nhóm người Hoàng Tố Yên là ai? Bộ dáng này đều là thói quen của đại gia đình, vì thế tất cả mọi người đều làm chuyện của mình.
“Tiểu nhị, chuẩn bị cho chúng ta mười gian phòng hảo hạng.” Hạ Vân đi trước mặt tiểu nhị, vỗ vào người nàng một cái.
“A!” Cái tiểu nhị kia còn đang ngẩn người, đột nhiên bị Hạ Vân vỗ như thế, linh hồn nhỏ bé thiếu chút nữa bị dọa bay luôn, “Ách, vị khách quan kia, ngài vừa nói gì? Mười gia phòng hảo hạng?”
“Đúng vậy!” Không kiên nhẫn trả lời một câu, Hạ Vân từ trước đến nay là một người không phải bằng hữu thì không cần kiên nhẫn làm gì.
“Ách, việc này…Chỗ chúng ta ở đây không có nhiều phòng như vậy, chúng ta chỉ còn dư lại có tám phòng hảo hạng thôi, ngài xem…” Tiểu nhị nhìn sắc mặt không thể nào tốt hơn của Hạ Vân.
Hạ Vân khó xử nhìn vẻ mặt của Hoàng Tố Yên, nghĩ nghĩ nói: “Vậy chuẩn bị tám gian phòng hảo hạng và ba gian phòng bình thường đi!”
“Được rồi! Chưởng quầy, tám gian phòng hảo hạng, ba gian phòng bình thường.”
Hạ Vân đi tới bên người Hoàng Tố Yên, “Tiểu thư, ta cùng Uyển Túy và ba thuộc hạ đánh xe sẽ ở phòng bình thường, mọi người ở phòng hão hạng đi!”
Hoàng Tố Yên cau mày, gật đầu, dẫn đầu đoàn người đi lên lầu. Những người khác cũng lập tức đi theo.
Buổi tối, trong phòng Hoàng Tố Yên…
“Uyển Tùy, việc ta giao ngươi thứ ấy ngươi có làm ra được không?” Hoàng
Tố Yên cầm mấy tờ giấy nhìn nhìn, đây là tin tức mà Tác Hồn môn vừa mới
truyền tới, cũng không ngẩng đầu lên hỏi thanh sam nữ tử đang ngồi đối
diện.
“Vâng.” Trong mắt Uyển Tùy hiện lên một loại quang mang cuồng nhiệt, nhưng chỉ trong nháy mắt lập tức khôi phục sự băng lãnh.
“Nga.” Rốt cuộc nàng cũng xem xong, Hoàng Tố Yên cảm thấy hứng thú ngẩng đầu lên, “Vật liệu đâu?”
“Đã dùng hết rồi.” Nghỉ tới vần đề vật liệu, vốn dĩ tâm tình
Uyển Tùy đang hưng phấn thoáng cái lại rơi xuống đáy cốc. Cái thứ ấy tốt thì tốt thật đấy, nhưng chế tạo nó toàn phải sử dụng những vật liệu quý hiếm, có mấy thứ còn rất khó gặp nữa a!
“Ha ha ha, yên tâm đi, lần này chuyến đi của chúng ta nhất định sẽ có thu hoạch.” Cười thần bí, Hoàng Tố Yên liền cúi đầu không nói gì nữa. Một lúc lâu, dường như nghĩ đến cái gì hỏi: “Lần này ngươi luyện ra bao nhiêu?”
“Chín viên, vẫn là quá ít đúng không tiểu thư? Lúc mới vừa bắt đầu
vẫn chưa nắm giữ được hỏa hầu (điều chỉnh lửa) làm lãng phí một ít vật
liệu, nên mới chỉ có nhiêu đây, tiểu thư, thật xin lỗi.” Chỉ khi đụng đến những thứ Uyển Tùy thấy hứng thú thì nàng mới nói nhiều thế này.
Trông vẻ mặt tiếc hận của nàng, Hoàng Tố Yên cười cười, cũng không có
trả lời. Chín viên, kỳ thực đã tốt hơn so với dự định của nàng, dù sao
Uyển Tùy nàng cũng không phải là người trong đạo, có thể luyện ra chín
viên Tẩy Tủy đan là đã giỏi lắm rồi, trái lại nếu là chính nàng làm thì
cũng không nhất định không thể loáng cái mà thành công được.
Vào hai năm trước Hoàng
Tố Yên có giao cho nàng một nhiệm vụ ‘luyện đan’. Kỳ thực lúc đó chính
Hoàng Tố Yên cũng không biết luyện như thế nào, nàng không có hệ thống
công pháp tu chân, càng không ai chỉ dạy nàng, nàng trước đây chỉ đem
một vài thứ thấy được tổng kết lại dạy cho Uyển Tùy, Uyển Tùy vốn chính
là độc dược song tu, Hoàng Tố Yên chỉ là chế tác lại chú linh khí cho
nàng, để khi nàng luyện đan linh lực có thể dễ dàng đi vào. Lúc đầu, vốn Hoàng Tố Yên không ôm hi vọng gì cả! Không ngờ rằng Uyển Tùy lại thành
công.
“Ngươi có mang theo bên người không?” Một lúc lâu, Hoàng Tố Yên mới lên tiếng.
“Có. Hiện tại tiểu thư muốn dùng không?”
“Không, trước để ở chỗ ngươi đi!” Hoàng Tố Yên nghĩ đến chỗ dược này làm với một mục đích khác, quyết định sự kiện kia vẫn là trễ chút tiến hành là được rồi.
“Vâng.”
“Ngươi nghỉ ngơi trước đi!”
“Vâng.”
Ngày hôm sau…
Sáng sớm Hạ Vân nhìn thấy Uyển Tùy, liền kéo nàng qua một bên: “Hôm qua tiểu thư gọi ngươi vào trong phòng nói gì vậy? Có phải có chuyện gì hay muốn ngươi đi làm không?”
Uyển Tùy liếc mắt nhìn Hạ Vân một cái, đẩy tay nàng ra, nhàn nhạt ném xuống một câu, “Không nói cho ngươi!” liền xoay người rời đi. (Aqua: vâng là ném đấy, ném đấy nhá, chị phải coi lại cách ăn ở của mình rồi.)
“Ngươi…” Hạ Vân tức giận nhưng nàng lại không có biện pháp nào, đành ở đằng kia lẩm bẩm nửa ngày mới đi dùng bữa.
Hoàng Tố Yên nhìn thấy Hạ Vân vẻ mặt hiếu kỳ liền biết nàng suy nghĩ gì, “Khi thời điểm đó đến ta tự nhiên sẽ nói cho ngươi biết.” Nhàn nhạt nói một câu, liền không để ý đến nàng nữa.
“Các ngươi…các ngươi buông cha ta ra…”
Trên đường phố truyền đến tiếng kêu khóc, phá hủy tâm tình tốt của Hoàng Tố Yên, cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy một đám nữ nhân cường
tráng mặt mày hung ác dùng sức lôi kéo quần áo một nam tử nghèo khó, nam tử kia cúi đầu, nàng không thấy được bộ dạng của nam tử đó ra sao,
nhưng chỉ nhìn một cách đơn thuần thì đó là cảnh bị “ác bá” cướp của,
chắc là không sai đi! Ở đằng sau những người đó còn có một tiểu nam hài
ba – bốn tuổi, toàn thân bẩn thỉu, nàng cũng không thấy rõ tướng mạo, nó chỉ biết khóc mà chỉ vào đám nữ nhân đang bắt cha hắn. Thế nhưng nó chỉ là một đứa trẻ thân thể nhỏ bé, làm sao có thể đấu lại đám đại nữ nhân
như trâu ngựa kia được. Một người trong đám nữ nhân đó chửi rủa một
tiếng, một phen đẩy tiểu nam hài đó ngã nhào trên mặt đất, không biết là do ngã quá mạnh hay là gì, mà nó vẫn chưa đứng lên, chắc là đã ngất rồi đi. Nữ nhân đẩy người kia chẳng thèm liếc nhìn tiểu nam hài đang nằm
trên mặt đất lấy một cái, liền chỉ huy thủ hạ bắt lấy nam nhân kia.
Hoàng Tố Yên đã thấy hết thảy sự việc, nhưng nàng cũng chỉ là nhàn nhạt
nhìn mà thôi, cũng không có ý muốn cứu bọn họ, vẻ mặt của Hạ Vân cùng
Uyển Tùy nhìn thờ ơ. Vốn dĩ các nàng cũng không phải là chúa cứu thế gì
cả! Loại chuyện này dường như này nào cũng có, nếu mỗi ngày các nàng đều quản thì các nàng không mệt chết mới là lạ!
Vì thế, Hoàng Tố Yên cũng chỉ nhíu nhíu đầu mày, không nói gì cả. Nếu
muốn thoáng cái thay đổi tình trạng của xã hội là không thể nào, mặc dù
nàng là nữ hoàng của quốc gia này, nhưng nàng không thể mọi chuyện đều
quản a!
Cảm nhận được ánh mặt chờ đợi bắn tới từ bốn phía, Hoàng Tố Yên làm bộ như không thấy, tiếp tục uống trà của nàng.
Nam Cung Hạo Nhiên chán nản cúi đầu, kỳ thực nàng đã nhìn thấy những vị
nam tử ngồi trước mắt này đang muốn động đậy, bất quá chỉ mình Nam Cung
Hạo Nhiên có công phu là ra tay nhanh chóng nhất.
Hoàng Tố Yên nhảy ra khỏi khách điếm, liền thấy Nam Cung Hạo Nhiên và
những nữ nhân cường tráng đó không nói một lời mà đánh nhau. Nàng cũng
không qua đó giúp đỡ, mà đứng một bên quan sát trận đánh, nàng tin với
võ công của Nam Cung Hạo Nhiên mà đi đối phó mấy nữ nhân hung tợn đó đã
là nhẹ tay lắm rồi, vì thế nàng chỉ đứng nhìn, phòng ngừa có người sử
dụng ám khí.
Chỉ chốc lát sau, những nữ nhân mới vừa rồi còn kiêu ngạo vô cùng kia đều bị Nam Cung Hạo Nhiên đánh ngã.
“Các ngươi…các ngươi là ai? Dám đánh tri phủ quý phủ của chúng ta?” Người kia hình như là nữ nhân dẫn đầu ôm ngực bị đá đau mà thở dốc.
“Ngươi không có tư cách hỏi, đánh các ngươi thì đã sao, có bản lãnh thì các ngươi phản kháng đi!” Hoàng Tố Yên căn bản lười cùng bọn bại hoại kia nói chuyện, những lời
nàng muốn nói Hạ Vân đã nói rồi, nàng ấy vừa mở miệng, thì còn kiêu ngạo hơn cả đám nữ nhân ỷ thế hiếp người kia.
“Ngươi…” Nữ nhân kia tức giận đến không thể nói ra lời, chỉ thấy toàn thân thịt mỡ run rẩy a run rẩy, “Các ngươi có bản lãnh thì chờ đó cho ta.”
“Uy, chờ? Tại sao ta phải chờ ngươi? Ngươi cũng không phải là gì đối với ta!” Hạ Vân trời sinh mỗi lần mở miệng là dùng để chọc giận người khác.
(Aqua: chị chỉ không thể chọc giận chị Tùy 0v0, mà hình như còn ngược
lại ah.)
Những nữ nhân đó đã bị chọc tức đến nói không được lời nào, vội vã từ trên mặt đất đứng dậy mà bỏ đi.
“Tiểu Vân…” Nam tử được cứu kia ra kia lảo đảo chạy đến bên người tiểu nam hài ôm nó lên mà khóc.
Hoàng Tố Yên không kiên nhẫn phất phất ống tay áo, xoay người đi vào
khách sạn. Chỉ để lại Nam Cung Hạo Nhiên cùng Hạ Vân đi xử lý ‘chuyện
tốt’ sau đó.
Một lát sau, Hạ Vân đi đến, bĩu môi với Hoàng Tố Yên, liền ngồi qua một bên.
Sau đó nhìn thấy thân ảnh đang đi theo phía sau Nam Cung Hạo Nhiên,
Hoàng Tố Yên lại không khỏi thở dài lần nữa, không lẽ mỗi lần ra ngoài
cứ phải đụng tới chuyện này a! Nhớ tới trước đây nàng đã từng xem những
tiểu thuyết xuyên việt, hình như cũng có rất nhiều tình tiết như thế
này! Đúng là vấn đề của xã hội a! Loại chuyện này làm cho chế độ phong
kiến có tỷ lệ phát sinh rất cao, nhìn biểu tình tê dại của những người
chung quanh thì biết.
Aiz! Hoàng Tố Yên trầm mặc ngồi ở chỗ kia, chần chậm uống trà.
“Yên, ta tự ý quyết định lưu lại bọn họ, ngươi có giận không?” Nam Cung Hạo Nhiên cẩn thận dè dặt đi tới trước mặt Hoàng Tố Yên, cầu xin nhìn nàng.
Nhìn thấy ánh mắt Nam Cung Hạo Nhiên như thế, nàng còn có thể nói gì đây? “Được rồi! Nhưng tới một nơi an toàn, phải dàn xếp tốt cho bọn họ, chúng ta không thể mang nhiều người cùng lên đường! Hiểu?”
Biết đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của Hoàng Tố Yên, Nam Cung Hạo
Nhiên hài lòng đáp một tiếng, hắn lần đầu tiên làm “Chuyện tốt” a! Cũng
không thể trái lại hại người khác! Lưu phụ tử bọn họ ở đây, sẽ chỉ làm
bọn họ bị trả thù tàn nhẫn hơn nữa.
“Được rồi, mọi người đều đã ăn xong rồi, chúng ta nên lên đường đi!” Hoàng Tố Yên đứng dậy sửa lại y phục trên người, dẫn đầu đi ra cửa.
“Nga, Vâng.” Tất cả mọi người kịp phản ứng lập tức theo ra.
Nam Cung Hạo Nhiên xin lỗi nhìn nam tử bẩn thỉu phía sau liếc mắt một cái, “Thật ngại quá, chúng ta còn phải gấp rút lên đường, chờ một lát khi lên xe ngựa, sẽ cho ngươi đơn giản tẩy trừ một chút!“
Vẫn ôm đứa nhỏ, nam tử đang cúi đầu đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời mang theo ý cười nhìn Nam Cung Hạo Nhiên, “Không sao, đa tạ ngươi đã ra tay cứu chúng ta, làm sao dám phiền các ngươi chờ chúng ta?”
Nam Cung Hạo Nhiên nghe nói như thế, thở dài một hơi, cười nói: “Ừ, ngươi không để ý là được rồi, chúng ta đi thôi!”
“Tốt!”