Xuyên Việt Chi Tu Chân Nữ Hoàng

Editor: Dạ Thiên Băng

Beta: Sally

Nguyên Đức cung…

Bởi vì gần đây đã xảy ra nhiều vụ ám sát, vì thế lần này Lễ bộ thượng thư Nguyên Mai tuyệt không dám phớt lờ.

“Nguyên đại nhân, lần này Lăng Hi quốc phái sứ thần tới không biết là chuyện gì?” Binh bộ thượng thư Thư Lương bước đi thong thả đến trước mặt Nguyên Mai, nhẹ nhàng hỏi.

“Haizz! Nói đến chuyện này ta rất phiền muộn! Lăng Hi quốc này cũng không biết nghĩ như thế nào, tự nhiên lại đến lúc này, đưa bái thiếp trễ như thế, Lễ bộ thượng thư tiền nhiệm bị mất chức, ta vừa mới tiếp nhận chức vụ, có rất nhiều việc phải xử lý, hiện tại ta mới nghĩ được một chút, ta thật đúng là số khổ a!” Thở dài, Nguyên Mai mới tiếp tục nói: “Lại nói, nghe nói lần này sứ thần đến là muốn cho thấy thái độ.”

“Thái độ gì?” Nghi ngờ nhìn vẻ thần bí của Nguyên Mai, Thư Lương suy nghĩ một chút, “Là bởi vì chiến tranh với Băng Ảnh quốc sao?”

“Ha ha, không hổ là binh bộ thượng thư, chính là như vậy.”

“Vậy thái độ của Lăng Hi quốc là…”

“Chờ sứ thần tới chẳng phải sẽ biết sao? Hai vị đại nhân, ở đây không phải là nơi nói chuyện phiếm.” Một tiếng nói nghiêm túc vang lên từ phía sau hai người.

“Tể tướng đại nhân…” Hai người đồng thời lúng túng xoay người sang chỗ khác. Hai người các nàng bởi vì bình thường quan hệ rất tốt, vì thế tụ cùng một chỗ nói chuyện phiếm cũng có chút kiềm chế không được miệng.

“Hai vị đại nhân nên đi làm việc đi!” Giơ giơ ống tay áo, tể tướng đại nhân giống như vô ý liếc mắt nhìn người đang nhàn nhã uống trà bên cạnh.

Hai vị đại nhân quay đầu nhìn nhau một chút, đều gật gật đầu, nhanh chóng đi ra.

Hoàng Lan Chanh cười khẽ một tiếng, nàng biết suy nghĩ trong lòng các nàng, gần đây nữ hoàng đúng là rất coi trọng nàng, cho rằng nàng đến giám thị sao? Nhớ tới nụ cười trên mặt của nữ hoàng khi muốn nàng đến sớm một chút, không khỏi bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thậm chí ngay cả việc này nàng cũng đều tính đến, cứ như vậy sẽ “Nghiền ép sức lao động” của nữ hoàng, sau này nàng có thể dễ dàng sống tự tại qua ngày sao?

“Sứ thần Lăng Hi quốc đến.”

Mọi người như trước vẫn cùng nhau nói chuyện phiếm, lúc này tầm mắt của các vị đại thần đều tập trung vào cửa điện, chỉ thấy một nam tử đeo khăn che mặt dẫn đầu đi đến, phía sau còn có mấy quan viên cung kính đi theo.

Loại tình huống này làm cho các đại thần ở đây hai mặt nhìn nhau, đây là… Một nam tử làm sứ thần, các nàng là lần đầu tiên nhìn thấy, hơn nữa nhìn nam tử kia thân phận cũng không thấp, nói không chừng là một hoàng tử…

Trong lúc nhất thời, trên đại điện không ai nói chuyện, các đại thần bởi vì không biết rõ tình huống, không dám nói lời nào. Mà Lăng Hi quốc bên kia lại là một hoàng tử hư hư thực thực chỉ yên lặng ngồi xuống, cũng không nói một câu, mấy nữ tử phía sau cũng chỉ nhìn nhau cười khổ một tiếng, cũng ngồi xuống cùng nam tử kia.


Tể tướng lúc đầu cũng không kịp phản ứng, nhưng dù sao cũng là trọng thần triều đình, nên chỉ cần nữa khắc là nghĩ ra lí do thoái thác. Nàng bưng ly rượu trái cây trên bàn bên cạnh, chân thành đi đến trước mặt sứ thần, “Lăng Hi quốc sứ thần đến, trên dưới quốc gia của ta thật vinh hạnh, vi thần là tể tướng Hoàng Nguyệt quốc, trước kính sứ thần một chén.”

Nam tử kia chỉ liếc nhìn tể tướng một cái, lắc lắc đầu, vẫn không nói lời nào, phía sau hắn một nữ tử mặc một thân thanh sắc vội đứng lên, nâng chén, mặt tươi cười nhìn tể tướng: “Tể tướng đại nhân không nên trách móc, ngũ hoàng tử hắn rất ít nói chuyện. Hơn nữa, hoàng tử cũng không tiện uống rượu, chén rượu này để cho ngoại thần uống thay đi!”

Hơi sửng sốt một chút, tể tướng tươi cười, “Không sao, thì ra là hoàng tử điện hạ, là do bản quan không biết, bản quan thất lễ! Được, mời!” Nói xong, vừa ngửa đầu, đem rượu trái cây một hơi uống hết.

“Đa tạ đại nhân đại lượng. Mời!” Cũng là một hơi uống hết, tay lật chén rượu lại, ý bảo đã uống cạn, cùng tể tướng hai người nhìn nhau cười, từng người về lại vị trí của mình, ngồi xuống.

“Thật đúng là hoàng tử điện hạ Lăng Hi quốc!” Một bên, một ít quan viên nhỏ giọng nghị luận.

“Đúng vậy! Cũng không biết lần này nữ hoàng Lăng Hi quốc muốn làm gì?”

“Không phải đã có Lăng phi rồi sao?”

“Ai biết được? Có lẽ các nàng cho rằng Lăng phi không được sủng ái!”



“Nữ hoàng bệ hạ giá đáo…”

“Chúng thần thỉnh an nữ hoàng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế…” quần thần đồng loạt hành lễ.

“Chúng ái khanh bình thân.” Hơi nâng tay lên, ý bảo mọi người đứng lên.

Ngồi trên hoàng tọa, Hoàng Tố Yên nhìn chung quanh cung điện, tầm mắt dừng trên người nam tử che mặt bên phải, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, “Vị này chính là Lăng Hi quốc sứ thần?”

“Lăng Hi quốc ngũ hoàng tử, Lăng Huyền, tham kiến nữ hoàng bệ hạ.” Vị ngũ hoàng tử cảm nhận được ánh mắt của nữ hoàng, lập tức đứng lên hành lễ, mấy nữ tử phía sau hắn cũng hành lễ theo.

“Ngũ hoàng tử?” Liếc mắt một cái, Nguyên Mai một bên lau mồ hôi, Hoàng Tố Yên nhàn nhạt nói: “Lại là ngũ hoàng tử tự mình đến a, như vậy… Người đâu! Đi mời Lăng phi tham gia yến hội, bồi huynh đệ mình ôn chuyện đi.”

“Dạ.”

“Nữ hoàng bệ hạ không cần phải phiền phức như thế.” Vẫn là nữ tử thân thanh sắc kia nói chuyện, “Ngoại thần là Lễ bộ thượng thư Lăng Hi quốc Đường Yên.”

“À ——” nhíu mày, “Không phiền phức, dù sao Lăng phi cũng rất nhớ nhà, thật vất vả mới có người Lăng Hi quốc đến, để hắn gặp cũng không sao. Mấy vị mời ngồi đi!”


“Vậy đa tạ bệ hạ.” Từng người ngồi xuống.

Suy nghĩ một hồi, vẫn là Hoàng Tố Yên mở miệng trước, “Không biết lần này Lăng Hi phái mấy vị đến là có việc gì?”

Ngũ hoàng tử kia ngẩng đầu nhìn Hoàng Tố Yên một chút, vẫn cúi đầu yên lặng. Hoàng Tố Yên không khỏi hơi nhíu nhíu mày, cái nhìn vừa rồi là…

Lúng túng cười cười, Đường Yên lại đứng lên đáp lời: “Lần này đi sứ quý quốc là bởi vì nữ hoàng bổn quốc muốn cùng bệ hạ thành lập quan hệ trường kỳ hảo hữu, cũng muốn biểu đạt ý ủng hộ của quốc gia ta đối quý quốc nghênh tiếp khiêu chiến Băng Ảnh quốc. Lần này đến là nữ hoàng quốc gia ta muốn vi thần mang quà tặng cho bệ hạ.” Nói xong từ phía sau tay của người kia lấy một thiếp vàng hồng.

Nhận lấy danh mục quà tặng mà người hầu đưa lên, Hoàng Tố Yên tùy ý nhìn một chút, liền giao cho Nguyên Mai bên cạnh, nói với Đường Yên: “Trẫm trước hết đa tạ ý tốt của nữ hoàng quý quốc, Lăng Hi quốc có thể cùng quốc gia của ta quan hệ hữu hảo, trẫm cũng rất vui vẻ. Nào, đêm nay không say không về!”

“Chúc mừng bệ hạ!” Các đại thần cũng vui vẻ ra mặt, chỉ cần không phải lại xảy ra chuyện giống sứ thần Băng Ảnh là được rồi, ai mà không hi vọng bớt đi một chuyện hơn là thêm chuyện? Có thể quan hệ hữu hảo là tốt, mặc dù từ nay về sau ai cũng không cách nào dự liệu, thế nhưng chí ít gần đây cũng sẽ không có phiền toái gì mới.

Hoàng Tố Yên nâng chén cùng với những người khác, trong lúc vô tình thấy đươc sắc mặt của Đường Yên, khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh.

Ngự thư phòng…

Lẳng lặng ngồi trên ghế mềm, Hoàng Tố Yên nhìn mấy người trước mắt, trong lòng bắt đầu suy nghĩ.

“Mạc đại nhân còn có chuyện gì sao?”

Cũng không hỏi vị ngũ hoàng tử vẫn chưa lên tiếng kia, biết hắn sẽ không nói, cũng không cần phải đi hỏi tránh bị từ chối. Không biết do bản thân Ngũ hoàng tử này có vấn đề hay là hoàng thất các nàng có vấn đề, Lăng Y Hiên đối với người thân đến lần này hình như cũng không chào đón, trên mặt như trước cũng không có biểu hiện gì đặc biệt, hai người đơn độc đi dạo ngự hoa viên, về sau nghe người nói lại họ nói chuyện cực nhỏ. Đã không có gì để nói, nàng cũng không để Lăng Y Hiên tiếp tục “Nói chuyện phiếm” cùng các nàng. Để cho Lăng Y Hiên về tẩm cung nghỉ ngơi sớm một chút, nàng chuẩn bị gọi người tiễn khách, ai biết Mạc đại nhân kia đột nhiên quỳ xuống trước mặt nàng, thỉnh cầu muốn được nói chuyện với nàng. Nhìn thấy sắc mặt lo lắng của nàng ta, nàng mới để cho các nàng đi vào Ngự thư phòng.

“Bệ hạ!!!” Mấy người Đường Yên quỳ xuống, ngay cả Ngũ hoàng tử kia cũng quỳ gối trước mặt Hoàng Tố Yên.

“Đây là…” Cùng Tể tướng đại nhân liếc mắt nhìn nhau một cái, Hoàng Tố Yên đi lên một bước, muốn đỡ Đường Yên đứng lên. Nhưng Đường Yên kia rất cố chấp không chịu đứng lên. Tròng mắt nguy hiểm nheo lại, Hoàng Tố Yên đứng thẳng dậy, “Mạc đại nhân, ngươi đây là muốn quỳ không muốn đứng dậy đây là muốn dùng cách này để uy hiếp trẫm sao?”

Trong lời nói để lộ ra băng lãnh làm cho Đường Yên rùng mình một cái, “Ngoại thần không dám.” Lập tức đứng lên, cũng đỡ Ngũ hoàng tử đứng dậy. Nhìn Hoàng Tố Yên, có chút khó xử nói: “Ngoại thần biết bệ hạ không thích có người uy hiếp, nhưng chúng ta cũng không có cách nào khác.”

Lặng lẽ liếc mắt nhìn sắc mặt Hoàng Tố Yên, chỉ thấy dáng vẻ đạm mạc, mới tiếp tục nói: “Chúng ta nghe nói bệ hạ đã từng dẫn theo một người đi qua Hắc sơn, hơn nữa an toàn trở về, vì thế nữ hoàng quốc gia của ta muốn xin bệ hạ giúp đỡ.”

Sắc mặt cũng chưa biến đổi, chỉ là, tay trong tay áo đột nhiên nắm chặt, Hoàng Tố Yên trong lòng khiếp sợ. Các nàng nghe nói? Nghe ai nói? Nàng dẫn theo Lãnh Nhan đi Hắc sơn hình như rất ít người biết, sao lại có chuyện từ Ngạo Thiên quốc truyền Lăng Hi quốc, hai nước cách xa nhau như vậy?

Đường Yên hình như ý thức được những lời này không nên nói, vội vàng giải thích: “Thỉnh bệ hạ yên tâm, lần đó là một thị vệ đến vùng phụ cận Hắc sơn làm việc, trong lúc vô tình nhìn thấy bệ hạ và một nữ tử vào Hắc sơn, vì thế chúng ta mới biết được.”


Tay hơi buông lỏng, nếu như thị vệ cung đình nói, hắn biết nữ hoàng cũng không có gì lạ. “Mạc đại nhân nói tiếp đi!”

“Tạ bệ hạ. Lần này nữ hoàng phái vi thần cùng ngũ hoàng tử tới đây chính là muốn cầu cứu bệ hạ.”

“Cầu cứu?” Tể tướng nhất thời kinh ngạc hỏi, liếc mắt nhìn Hoàng Tố Yên, hình như không để ý, thở phào nhẹ nhõm.

“Đúng vậy.” Thần sắc bất đắc dĩ, nếu có thể, các nàng cũng không muốn xin giúp đỡ từ nước của họ! Dù sao nếu có nước họ tham gia, như vậy quốc gia của mình chí ít sẽ có một khoảng thời gian phải bị người chế trụ, đây là điều một nữ hoàng cũng không muốn, thế nhưng…

“Thật không dám giấu giếm, quốc gia của ta gần đây chẳng biết tại sao có rất nhiều địa phương xuất hiện một số lượng lớn dơi hút máu, mặc dù dơi hút máu chỉ hoạt động trong phạm vi nhất định, nhưng đã có rất nhiều người vì vậy mà bỏ mạng, nữ hoàng quốc gia của ta cũng nhiều lần phái quân đội đi tiêu diệt những con dơi này, thế nhưng… Đều là có đi không có về! Hiện tại quốc gia của ta đã đem đại đa số bách tính chuyển đi nơi khác, nhưng bởi vì dơi hút máu ẩn hiện trong phạm vi quá lớn, vẫn không cách nào ngăn lại được, vì thế khi nghe nói bệ hạ có thể chỉ mang một người đến nơi Hắc sơn ma thú hung ác lại có thể an toàn trở về, đã nghĩ đến cầu cứu bệ hạ, hi vọng bệ hạ có phương pháp tốt để hỗ trợ bách tính của quốc gia ta không bị dơi hút máu mà bỏ mạng.” Cung kính cuối đầu chín mươi độ, trong mắt Đường Yên rưng rưng.

Giống như bị hoảng sợ, thật lâu Hoàng Tố Yên không nói gì.

“Bệ hạ…” Tể tướng nhìn thấy sự lo lắng vạn phần của Đường Yên, đi tới bên người Hoàng Tố Yên nhẹ nhàng hô một tiếng.

“Ừm, trẫm biết.” Trên mặt thần sắc lại thay đổi, Hoàng Tố Yên biết chuyện này nếu như đáp ứng, như vậy sẽ rất phiền, có thể nói là từ khi nàng đến thế giới này đây là phiền toái lớn nhất, cho nên nàng vẫn cần phải suy nghĩ cẩn thận, dù sao nàng cũng không phải vạn năng, dơi hút máu phải không? Nghe như thế nào đều cảm thấy không nên có ở thế giới này!

“Bệ hạ… Lần này…” Đường Yên nhìn thấy sắc mặt Hoàng Tố Yên cũng không khá lắm, do dự một chút, vẫn quyết định nói ra một vài “Điều kiện”, “Lần này nữ hoàng cũng muốn vì ngũ hoàng tử tìm một thê chủ mà đến, vì thế…”

“Việc này không cần nói” nàng đã đoán đúng, nhớ tới ngũ hoàng tử kia ở trên tiệc tối ánh mắt chán ghét nhìn nàng, nàng liền biết đây cũng là một vật hi sinh chính trị, nhưng mà lần này nữ hoàng Lăng Hi dùng hôn sự của hoàng tử để đổi lại tính mạng bách tính nhưng thật ra nàng cũng không phản cảm. “Trẫm sẽ suy nghĩ thật kỹ, sẽ không bởi vì điều kiện gì mà thay đổi.”

“… Dạ.” Đường Yên thở dài, thật ra ngay từ lần đầu tiên thấy dáng vẻ của nữ hoàng trên yến hội, nàng liền biết dùng hôn sự ngũ hoàng tử để làm điều kiện để đáp ứng giúp là không thể thực hiện được. Vì thế có kết quả này cũng là trong dự liệu của nàng.

“Vậy ngoại thần cáo lui. Hy vọng có thể mau chóng nghe thấy tin tức tốt từ bệ hạ.”

Vẫn nhìn hướng các nàng rời đi, Hoàng Tố Yên nhàn nhạt mở miệng: “Tể tướng, ngươi có ý kiến gì về chuyện này?”

Trầm tư một chút, tể tướng tiến lên một bước, “Vi thần nói thật, thần không muốn bệ hạ đi mạo hiểm, thế nhưng…” Trong mắt lướt qua một tia không đành lòng, “Dơi hút máu có hại rất lớn, lần này chúng ta nếu không ngăn lại, đợi chúng nó một ngày nào đó lớn mạnh, có thể ngay cả Hoàng Nguyệt ta cũng sẽ gặp sự tấn công của bọn chúng.”

“Ừ, tể tướng nói có lý. Được rồi, ái khanh cũng mệt mỏi, đi về nghỉ ngơi trước đi! Trẫm muốn suy nghĩ một chút!”

“Dạ. Vi thần xin cáo lui.” Tể tướng hành lễ, lui ra ngoài.

Tại thư phòng trầm mặc một chút, Hoàng Tố Yên đột nhiên ngẩng đầu nhìn về không gian rỗng phía trước, “Mị, Tác Hồn bên kia tra được tin tức thế nào?”

Không khí một trận dao động, một thân hắc y hiện ra, Mị đưa lên một phong thư, “Tác Hồn chỗ ấy hôm nay mới lấy được tin tức xác thật, dơi hút máu này rất lợi hại, có mấy thuộc hạ thâm nhập cũng không biết tung tích. Tất cả đều chính xác như Đường Yên nói.”

Rất nhanh xem xong báo cáo của Tác Hồn, Hoàng Tố Yên dùng tay chống trán tự hỏi.

“Tiểu thư…” Do dự, Mị liếc mắt nhìn Hoàng Tố Yên, trong lòng lo lắng làm sao cũng không áp chế được.


“Ừ?” Giương mắt nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Mị, Hoàng Tố Yên khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười tươi nhất tối hôm nay, “Không nên lo lắng, thực lực của ta ngươi còn không biết sao?” Thân thủ ôm Mị vào trong lòng, thân thể hương mềm làm cho nàng thả lỏng không ít.

“Thế nhưng chuyện lần này lại khác, ta cảm thấy thời gian dơi hút máu này xuất hiện quá kỳ quái. Hơn nữa trước đây chưa từng có chuyện này xảy ra.” Mị nói, vẫn cau chặt mày.

Mặc dù trong lòng Hoàng Tố Yên cũng có cảm giác như vậy, thế nhưng cũng không mãnh liệt như Mị, dù sao linh hồn xuyên việt, nàng cũng trải qua, dơi hút máu này xuất hiện nàng cũng không cảm thấy bất ngờ gì. Đột nhiên nhớ tới người tu ma kia, chẳng lẽ… Còn có người, hoặc cái gì đó cũng xuyên việt? Tay xoa nguyên giới, rất nhiều chuyện bất khả tư nghị nàng cũng đã trải qua, lại đến việc này cũng chẳng phải có gì kỳ quái! Nếu quả thật là như vậy, nàng thật đúng là muốn đi xem thật kỹ một chút, việc dơi hút máu sợ rằng đúng như lời tể tướng, nếu như bỏ mặc mặc kệ, có khả năng sau này càng thêm phiền phức.

“Mị, ngươi đi gọi Nguyệt và Ảnh Hi đến đây đi!“

Kinh ngạc trừng lớn đôi mắt đẹp, “Tiểu thư, ngươi thực sự muốn đi?” Trước đây, tiểu thư cũng đã nói, thực tế Tử Nguyệt và Ảnh Hi là quản lý giả của Tác Hồn, không phải đại sự rất quan trọng, nàng chắc sẽ không triệu tập các nàng. Trước đây đã từng kêu các nàng một lần, nhưng về sau lại thu hồi mệnh lệnh, bởi vì hai người kia tuyệt đối bí ẩn, vì thế ngay cả tiểu thư cũng rất khó nhìn thấy các nàng. Lần này tiểu thư muốn triệu tập hai nàng, cũng chính là quyết định quản chuyện này của Lăng Hi quốc.

“Đúng vậy. Làm sao vậy?”

“Thế nhưng…”

“Không có nhưng mà, Mị, ta sau này sẽ giải thích cho ngươi nghe.” Hoàng Tố Yên nghiêm túc nhìn Mị.

Yên lặng nhìn Hoàng Tố Yên một lúc lâu, Mị cũng buông tha thuyết phục nàng đi mạo hiểm, gật gật đầu, thân thể vừa chuyển, biến mất.

Đột nhiên cảm giác được trong lòng có chút trống rỗng, Hoàng Tố Yên bất đắc dĩ lắc lắc đầu, có cần thiết gấp gáp như vậy sao? Từ trên ghế mềm đứng dậy, bước đi thong thả tới phía trước cửa sổ, nhìn trăng tròn vẫn sáng như gương, trong lòng muôn vạn mạch suy nghĩ, lẳng lặng nhìn, giống như thành một pho tượng không nhúc nhích.

Một lúc lâu, khẽ cười một tiếng, Hoàng Tố Yên vỗ về ngực của mình, cảm nhận được trái tim nhảy lên “Bang bang”, không khỏi tự cười giễu, vốn vẫn tự xưng là thực lực vô địch, nhưng giờ khắc này nàng có thể cảm nhận được sự khẩn trương của mình, có thể không cảm giác sợ hãi như những người khác, nhưng vẫn lo lắng, chuyện lần này đối với nàng mà nói có khả năng là khiêu chiến không nhỏ, lần này sử dụng công pháp tu chân có thể nhiều hơn trước kia. Thập phần tin vào trực giác của mình, Hoàng Tố Yên nghĩ, vẫn quyết định kêu Uyển Tùy, mặc dù trên tay nàng luyện chế ra những linh dược đó nhưng vẫn không thể giúp đỡ lớn gì với nàng, thế nhưng số lượng vừa phải bổ sung vẫn có chỗ tốt. Có lẽ sau này mình cũng nên luyện chế một ít đan dược!

Ở ngự thư phòng một đêm, từ khi Hoàng Tố Yên đăng cơ tới nay, đây là lần đầu nghiêm túc tu luyện, không sai, kết quả cũng không làm nàng thất vọng, trong cơ thể linh lực tinh thuần lên không ít, đối với hành động tiêu diệt dơi lần này, lại thêm nắm chắt một chút.

Ngự thư phòng…

“Bệ hạ, sớm như vậy tuyên chúng ngoại thần tới đây, có phải có ý nghĩ gì hay phải không?” ĐườngYên có chút lo lắng mở miệng trước.

“Mạc đại nhân, bình tĩnh một chút, bệ hạ tự nhiên sẽ cho Mạc đại nhân một câu trả lời hài lòng nhất.” Đã được Hoàng Tố Yên thông báo qua, tể tướng nhìn thấy dáng vẻ không lễ tiết của Đường Yên như thế, mặc dù biết rõ tâm tình của nàng, nhưng vẫn không khỏi phải nhắc nhở nàng một chút.

“Dạ, dạ, tể tướng đại nhân nói đúng, thỉnh nữ hoàng bệ hạ thứ tội, là ngoại thần không đúng.” Khẩn trương quỳ xuống hành lễ, trong lòng Đường Yên thầm mắng mình, thời khắc mấu chốt này tự nhiên cầm giữ không được như thế, uổng cho nàng vẫn trứ danh bình tĩnh.

“Thứ tội thì không cần, tâm tình Mạc đại nhân chúng ta đều hiểu. Lăng Hi có đại thần vì bách tính mà khẩn trương như thế, cũng là phúc phận của Lăng Hi!” Hoàng Tố Yên không để ý lắm về vấn đề lễ tiết này, chỉ cần không phải cố ý gây nên, vô tâm chi quá (việc làm, lời nói vô tâm, không cố ý) tự nhiên sẽ không cảm thấy gì.

“Đa tạ bệ hạ.”

“Lần này gọi Mạc đại nhân đến là muốn nói cho đại nhân, trẫm quyết định giúp đỡ các ngươi tiêu diệt dơi hút máu.”

“Được… Đa tạ bệ hạ, đa tạ bệ hạ có thể đáp ứng cứu bách tính Lăng Hi quốc, toàn Lăng Hi quốc trên dưới vô cùng cảm kích…” Kích động nói năng có chút lộn xộn, trong mắt Đường Yên nước mắt lưng tròng.

Hoàng Tố Yên và tể tướng nhìn nhau, đều thấy được tán thưởng trong mắt đối phương. Lăng Hi có được thần tử như vậy, còn cầu cái gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận