Xuyên Việt Chi Viễn Sơn Trà Nông

Edit: Rei

Beta: TrinhTrinh

Hai mươi người quả thật là không đủ.

Đại Hùng, Hác đại nhân cùng Cổ quân sư ba người, cộng thêm hai mươi hảo thủ trong quân, vào núi ba ngày quả thật tìm tòi qua không ít địa phương, nhưng khi so với độ rộng lớn của tám trăm dặm đại sơn, chút địa phương ấy thật không đáng kể chút nào.

Đại Hùng nhìn nhìn sắc trời: “Chúng ta nên trở về.”

Hác đại nhân thở ra một hơi sương trắng, cười nói: “Nhớ tiên sinh?”

Đại Hùng hung hăng đảo qua liếc mắt một cái: “Sắp hạ bạo tuyết.” Tức phụ của y, như thế nào luôn bị người ta một hơi một cái tiên sinh nhớ thương?

Hác đại nhân bị nhìn sợ run cả người, đối với thủ hạ đánh hai cái thủ thế: “Thu đội.”

Một ngày sau, dấu vết đánh ra trên mặt tuyết của đội ngũ hai mươi ba người, nhanh chóng bị đại tuyết bao trùm.

Hai mươi người lưu tại ký túc xá trong trà xưởng, Đại Hùng mang người hồi gia, còn chưa vào cửa đã thấy Ôn Luân đứng chờ ở bên ngoài.

Bông tuyết bắt đầu dần dần nhẹ nhàng rơi xuống. Bích Hà ở một bên bung dù. Ôn Luân trong tay bưng một cái lò sưởi, nhìn thấy Đại Hùng liền mỉm cười.

Đại Hùng không nhịn được bước nhanh hơn, một đường chạy chậm đến trước mặt Ôn Luân, muốn ôm lại lo lắng hàn khí trên người mình lây dính qua cậu: “Như thế nào không ở trong phòng? Bên ngoài rất lạnh.”

“Nghe được huynh trở lại.” Ôn Luân được mang theo vào nhà, “Đang nấu sủi cảo, lập tức liền xong.”

Yên lặng theo ở phía sau Hác đại nhân cùng Cổ quân sư nhãn tình sáng lên, chờ đi vào bên trong phòng, lệ thường là một chén lớn nước gừng tràn đầy.

Áo khoác dính đầy bông tuyết bị Lý Nhị mang đi. Ba người dùng nước ấm tẩy sạch tay mặt, nhất thời cảm thấy da mặt như bị băng tuyết đông cứng của mình, dần có lại năng lực hoạt động.

Sủi cảo còn chưa đi lên, Bích Hà đã mang đến ba nồi thịt hầm nhỏ. Trong nồi còn hơi vang tiếng sôi, bên trong là canh xương hầm được vài ngày, thịt viên tròn vo trong canh lúc chìm lúc nổi.

Bích Hà dùng cái thìa gỗ múc cho mỗi người một chén. Thúy Liên vừa lúc bưng lên sủi cảo, một chén lớn nổi bật dưới ánh nến, bạch béo tinh lượng, quả thực giống như một đám nguyên bảo lấp lánh.

Trong đĩa nước chấm, không chỉ có dấm, còn có tương ớt đỏ tươi cùng tương nấm thổ sản vùng núi, phía trên được rắc chút vừng đen rang.

Trừ cái này ra, còn có hai cái bình gốm sứ. Thúy Liên nhẹ giọng hỏi: “Hai vị đại nhân muốn tỏi giã cùng cửu hoa tương (tương tỏi tây) không?” Đại thiếu gia nhà mình buổi tối không thích ăn mấy thứ khẩu vị nặng, phu gia tự nhiên liền không thể ăn. Hai vị đại nhân này thì không hề gì.

Hai người này đừng nhìn bổng lộc không thấp, nhưng ăn sủi cảo nhiều nhất cũng chính là làm thêm chút dấm, thêm chút tương ớt, nào có đa dạng nhiều như vậy? Chấm ăn một hơi sủi cảo, quả nhiên trình tự càng thêm phong phú, hương vị càng thêm nồng đậm, nhất thời cũng không ngẩng đầu lên.

Ôn Luân thấy bọn hắn ăn được cao hứng, quay đầu hỏi Lý Nhị: “Nước ấm chuẩn bị xong chưa?” Tuy rằng sắc trời đã tối, nhưng còn có thời gian tắm rửa một cái. Ở bên ngoài lăn ba ngày, đều bẩn thành cái dạng gì?

Ôn Luân không chê mình bẩn, nhưng phi thường ghét bỏ người khác bẩn, điển hình song trọng tiêu chuẩn*.(đối với chuyện cùng tính chất, sẽ căn cứ mình yêu ghét, ích lợi vài nguyên nhân, mà cho ra phán đoán hoàn toàn ngược lại chính mình.)

“Đang chuẩn bị.” Hùng gia tôi tớ không nhiều lắm. Vốn chuẩn bị nước tắm là cả một công trình. Nhưng khi Hùng gia trùng kiến, Ôn Luân liền nhớ tới trước kia xem qua điện ảnh cũ, nhân gia tắm rửa giống như là trực tiếp đun nước dưới bồn tắm. Lúc ấy cậu chính là có một cái ý tưởng như vậy, không nghĩ tới Đại Hùng còn thật coi đây như là một việc cần hoàn thành, cuối cùng còn thỉnh giáo thợ thủ công trong phủ thành chỉ điểm.

Đừng nhìn tốn thời gian cố sức, nhưng thật sau khi làm ra, quả thật phi thường dùng tốt. Hùng gia có tiền, xây hai cái bồn tắm, trong phòng chủ nhân một cái, bên ngoài công cộng một cái.

Cơm nước xong, Hác đại nhân cùng Cổ quân sư hai người cùng ngâm mình, một chút tình thú cũng không có.

Đại Hùng cùng Ôn Luân không giống vậy.

Tiến cửa phòng, Ôn Luân đã bị Đại Hùng cởi bỏ sạch sẽ ôm vào bể.

Đại Hùng cũng không làm cái khác, chỉ là liên tiếp làm nũng mà thôi.

“Tức phụ, gội đầu cho ta.”

“Tức phụ, chà lưng cho ta.”

“Tức phụ, ấn ấn bả vai cho ta.”

“Tức phụ, ấn phía dưới cho ta.”

Phía dưới? Ôn Luân mí mắt vừa nhấc: “Xác định?” Ở trong núi ba bốn ngày, không phiền lụy?

Đại Hùng tỏ vẻ, phi thường xác định, có mệt cũng không mệt tới đó.

Hùng Tướng quân đè tức phụ mình đánh một vòng thuỷ chiến, nhìn nước sắp biến lạnh, mới bế người đi ra.

Đại Hùng sờ sờ đáy mắt xanh đen của tức phụ, nhíu nhíu mày: “Không hảo hảo đi ngủ?”

Ôn Luân phiết quá đầu: “Huynh không ở.” Không người đem cậu cố định, quả nhiên vẫn sẽ lăn xuống giường. Một buổi tối ngã xuống tối thiểu đau ba lượt, ai có thể hiểu được a?

“Tức phụ.” Đại Hùng trố mắt, cảm giác mình bị cái gì thật lớn đánh trúng vậy. Tràn đầy cảm giác không biết tên vọt tới ót, ánh mắt đều hơi hơi nóng lên. Tức phụ đây là không có y, ngay cả đi ngủ cũng không thể ngủ sao?

Ôn Luân vừa mới chuẩn bị đi ngủ đâu, đã bị Đại Hùng đột nhiên đâm tiến vào, đỉnh đến cậu kêu rên lên một tiếng, ách cổ họng hỏi: “Làm chi?”

Đại Hùng không quan tâm, vùi đầu mãnh làm, ngày hôm sau Ôn Luân lại không thể thức dậy nổi.

Đại Hùng kiểm tra một chút, hậu quả có chút nghiêm trọng, tìm thuốc mỡ lại là xoa lại là ấn, ân cần đến mức Ôn Luân tựa hồ như nghe đến thanh âm giới hạn đang vỡ nát.

Sau đó, Thái công công đến.

Thái công công lúc này đây dẫn theo chỉnh chỉnh một trăm người, trong ánh mắt kính sợ của toàn bộ thôn dân, bước vào đại môn Hùng gia.

Thúy Liên nhìn gừng cùng đường đỏ dự trữ trong nhà, có chút phạm sầu. Vì thế, nước gừng trong tay một trăm nhân thủ, biến thành chén nhỏ.

Ôn Luân nghĩ muốn đứng lên gặp khách, lại bị Đại Hùng đặt lên kháng: “Thái công công là người quen, không có việc gì.”

Thái công công quả nhiên không có trách móc. Lúc này đây ông còn thật không có thời gian nào cùng Ôn Luân hàn huyên: “Một trăm người này là hảo thủ trong cung, kể cả ta ở trong, đều nghe Hùng Tướng quân sai khiến.”

Hảo thủ trong cung, cùng hảo thủ trongquân doanh, hoàn toàn là hai khái niệm. Chỉ nói tại trong thời tiết đại tuyết, hảo thủ trong quân không khác lắm như là máy chạy mất năng lực, mà hảo thủ trong cung lại là máy chạy có năng lực, còn có được lực công kích nhất định.

Nhưng hơn một trăm người, cũng không phải nói hành động liền có thể hành động.

Thúy Liên mang người, vội vã làm lương khô cả một đêm, không gì khác, giống như bánh kẹp hành chiên liền thành.

Hoa Vĩnh cũng là một đêm không ngủ, mang theo dược đồng phân xếp gói thuốc, bên trong là mấy thứ dược cơ bản thường dùng nhất, cùng một cuộn băng vải.

Bích Hà mang người may ba lô một đêm, làm việc dây chuyền sản xuất, cũng không cần cái gì yêu cầu công nghệ.

Ngọn nến mỡ bò to như cánh tay cũng đốt cả một đêm.

Sáng sớm ngày hôm sau, mỗi người đều phân một cái ba lô, bên trong không bao nhiêu đồ vật, một xấp bánh kẹp hành chiên, hỏa chiết tử, bình muối, một bình nhỏ đường đỏ, một bình nhỏ rượu, còn có một cái gói thuốc.

Nhóm hảo thủ trong cung đã sớm nghe nói, đại động tác tối hôm qua là Ôn Luân chỉ thị. Bọn họ vốn là trong lòng còn nghĩ, thư sinh chính là thư sinh, chỉ biết mò vội, kết quả mở ra vừa thấy đồ vật bên trong, lập tức liền bội phục, biểu tình trên mặt cũng nghiêm túc chút.

Thân thể Ôn Luân còn chưa khôi phục, không đứng lên tiễn bọn họ. Lúc này đây bọn họ muốn vào núi thiệt nhiều ngày, hai mươi hảo thủ trong quân ngược lại bị giữ lại, hiệp trợ phòng thủ vườn trà.

Hác đại nhân cười tủm tỉm nói: “Ai bảo công phu của các ngươi quá yếu, đi chỉ có thể cản trở.”

Hai mươi tên hảo thủ trong quân một đám mắt hổ trừng trừng. Công phu trên tay bọn họ là sắp xếp cực cao trong toàn bộ biên quân ở Long Môn Quan!

Cổ quân sư đi tới vỗ vỗ bả vai Hác đại nhân: “Đi, bọn họ đã rất lợi hại. Ngươi không thể so bọn họ cùng những người trong cung ra tới được.” Tinh nhuệ nhất chính là những người thủ hoàng đế, có thể so sánh sao? Hoàn toàn không thể so.

Nhóm hảo thủ trong quân doanh càng chú trọng là đoàn chiến. Nhưng những người trong cung không chỉ đoàn chiến lợi hại, giá trị vũ lực cá nhân cũng cực kỳ bưu hãn. Đừng nhìn nơi này chỉ có một trăm người, thả ra đi cùng Long Môn Quan một ngàn người cũng có thể làm qua. Nếu đặt ở trong một ít địa hình dễ dàng che giấu, một trăm người này phát huy tác dụng quả thực khó có thể đánh giá.

Cổ quân sư ánh mắt sáng quắc mà nhìn Đại Hùng, thở dài: “Thật hâm mộ đại nhân, có thể mang một chi quân đội như vậy.”

Hai mươi danh hảo thủ trong quân mặt đều đen. Rất khi dễ người! Bị hai vị đại nhân nhà mình đều ghét bỏ như vậy!

Ôn Luân ở nhà, nghe thanh âm đội ngũ từ từ biến mất, nghe Triệu Tứ đem thôn trưởng cùng các thư sinh đuổi đi, thở dài thật dài.

Cách ngày Ôn Luân có thể đứng lên sau, Triệu Tứ lại đây báo đồ dùng: “Trong nhà một ít đồ vật đều không đủ.”

Nhiều ra hai mươi người, hoàn toàn không phải vấn đề. Nhưng nhiều ra một trăm người, vấn đề này có thể to lắm. Hơn nữa một trăm hai mươi người này lại đều là người tập võ, lượng cơm ăn đó là gấp hai người bình thường.

“Đi trà xưởng rút vài người, thay phiên đi xuống chân núi mua đồ đi lên.” Ôn Luân nghĩ nghĩ, gọi lại Triệu Tứ, “Lưu ý có thể có đại cẩu kéo trượt tuyết hay không.”

Đại tuyết vừa phong sơn, lừa ngựa cái gì tất cả đều luống cuống, vẫn là dưỡng mấy con đại cẩu, bình thường còn có thể trông nhà hộ viện.

Triệu Tứ lĩnh mệnh cáo lui. Trên núi cơ bản không có người nuôi chó. Dưới chân núi ngược lại có hoàn khố nuôi chó, còn không ít, đều là dùng chó săn, săn thú. Những con chó săn đều là hình thể thích ứng vùng núi, giống như ngựa lùn, chúng đều là cẩu lùn.

“Đại cẩu có thể kéo trượt tuyết?” Triệu Tứ hư không khoa tay múa chân hai cái, “Này cần bao nhiêu đại cẩu?” Cũng không biết nhà ai có trượt tuyết, ngay cả hỏi cũng không biết hướng chỗ nào hỏi.

Đại Hùng bọn họ vừa đi mười ngày, thời điểm trở về Ôn Luân cảm giác cả người đều gầy một vòng.

Không khí thực nặng nề, Ôn Luân không cần hỏi cũng biết, hành động thực không thuận lợi. Tuyết đọng  rất dày cơ hồ có thể che giấu hết thảy tung tích.

Thái công công ngược lại lộ chút tươi cười, phía sau vài hảo thủ trong cung từ trên người cởi xuống một tấm da hổ sặc sỡ, phía trên không thấy được có cái miệng vết thương gì.

Thấy da hổ, ánh mắt Đại Hùng nhìn Thái công công cũng có chút khác thường.

Con mãnh hổ này là Thái công công một mũi tên bắn chết. Tên thẳng vào trong mắt lão hổ, hoàn toàn không cho lão hổ bất luận một cái cơ hội gì.

Đại Hùng bản thân cũng có thể một mình đấu một đầu lão hổ, nhưng tuyệt đối sẽ không giống Thái công công nhẹ nhàng bâng quơ như vậy. Trên thực tế, trong hành động lần này, y cuối cùng cũng biết rõ ràng chênh lệch. Đơn luận võ công mà nói, y cũng chính là cùng những hảo thủ trong cung không khác nhau lắm, thậm chí có mười người, rõ ràng so với y muốn cao hơn một đoạn; Thái công công so mười người kia càng cao hơn một khúc.

Thái công công săn được lão hổ, tâm tình không tồi: “Hùng Tướng quân nếu là để ý tam quyền hai chân của ta, thì có thể đi theo ta buổi sáng cùng đánh đánh quyền.”

Vài người nghe vậy tất cả đều ánh mắt sáng ngời. Đại Hùng kích động. Vài hảo thủ trong cung là ghen tị.

Thái công công vừa thấy ánh mắt của mọi người, cười cười: “Đều đồng thời đánh quyền.”

“Vâng!”

Ôn Luân nhìn Thái công công cũng là hai mắt sáng trông suốt, “Vâng” bên trong cũng có một tiếng của cậu.

Thái công công quay đầu nhìn nhìn Ôn Luân, thoáng có chút khó xử: “Hùng phu nhân, nếu không ta dạy cho ngươi một bộ dưỡng sinh quyền luyện luyện?”

Sắc mặt Ôn Luân tối sầm, tỏ vẻ dưỡng sinh quyền cậu đã qua cửa từ lâu rồi.

Thái công công làm mẫu một chút dưỡng sinh quyền cho cậu.

Vì thế ngày hôm sau bắt đầu, Ôn Luân luyện dưỡng sinh quyền bản tiến giai, quả thực phức tạp đến muốn mệnh!

Thái công công ở một bên chỉ đạo lại chỉ đạo, cuối cùng nhịn không được lặng lẽ hỏi Đại Hùng: “Hùng phu nhân học được bộ dưỡng sinh quyền kia, mất bao lâu?”

Đại Hùng nghĩ nghĩ, không xác định nói: “Đại khái khoảng mấy tháng đi?”

Thái công công: “…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui