Ngày đi săn đầu tiên của năm, tôi cũng có chút phấn khích, bỏ nghề tận hai tháng, không biết đợt này bọn họ có mang nhiều thứ hay ho về hay không.
Đội hình xuất phát gồm tôi, Phong, Lăng Nam, Du Đông, Quân Duật, đội hình hôm nay có chút đặc biệt, đây là những người đứng đầu trong tộc, tôi muốn tìm kiếm những thứ mới lạ, nên kêu gọi mọi người đi cùng, vì sẽ đi lâu hơn thời gian dự định, nếu có sơ suất chúng tôi cũng sẽ dễ dàng rời khỏi hơn.
Đến giờ đi, tên nhóc nhỏ ở nhà tôi cũng không an phận, miệng nói mãi không ngừng, vì lần này thời gian ở bên ngoài xác định sẽ lâu hơn, nên nó cứ lãi nhãi y như lúc tôi mới đến.
“ A phụ, phải cẩn thận biết chưa, đừng đi vào mấy bụi cỏ cao, không biết thứ gì bên dưới, thêm nữa a phụ nhát gan phản ứng kịp cũng không làm gì được.
Tộc trưởng phải xem chừng a phụ con đó, tộc trưởng cũng biết a phụ con rồi đó, không có cái gì xuất sắc ngoài bộ não đâu, phán đoán với thính giác cũng không còn như trước, nên con không an tâm tí nào cả, con còn nhỏ, cũng không thể biến thân, càng không đi theo được, phải làm sao đây a, nhớ hai người phải an toàn đó, còn không con sẽ ầm ĩ khiến ai nấy đều không yên đâu.”
“ Con như vậy còn chưa đủ ầm ĩ, ta dù gì cũng đã quen địa hình, con làm như ta mới lớn không bằng, đừng lãi nhãi nữa, ta và tộc trưởng hứa sẽ về nhà an toàn, như thế đã được chưa?”
Nó không lên tiếng, chúng tôi cũng đã đến điểm xuất phát, biến thân bay qua rào chắn, bay về hướng Nam, nghe nói bên đó cây cối phát triển rất tốt, chắc sẽ phát hiện được nhiều thứ hay ho.
Đến nơi, trước mắt chúng tôi thật có nhiều loại cây chưa được nhìn ra bao giờ, Phong kéo tôi ra phía sau, lấy cây dao dài tôi chế tạo phát hai bên đường, mở ra một con đường nhỏ, tôi và mọi người men theo con đường ấy tiến về phía trước, đi hết con đường cỏ dại, vào được phía trong mở ra cảnh khiến ai nấy đều bất ngờ, trước mặt cứ như thiên đường thu nhỏ, nhiều loại hoa được tập hợp lại đây, ong bướm bay lượn đậu vào những nhụy hoa, cành lá buổi sáng còn mang theo hơi sương, đọng lên những cánh hoa, càng khiến cho chúng thêm lấp lánh, bước vào trong xem xét tình hình, những loài hoa này chắc chắn a ba Phong rất thích, hôm trước lại nhà thấy a phụ hì hụt chăm sóc, nghe nói a ba đặc biệt thích hoa, khiến a phụ nhọc lòng không ít, đợt này mang về ít hạt giống cùng mấy cành hoa hồng già, cấm xuống đất liền sống, lại nhanh cho hoa mới, thấy tôi thu thập, mọi người cũng hỏi làm sao, sau đó đều vào phụ.
Qua được ải vườn hoa tiếp đến là cây ăn trái, khu này ăn không biết có ổn không, lựu, cherry, quýt,… mọc lộn xộn như thế, tôi thắt mắc sao chúng vẫn ra đúng loại của mình mà không bị lai tạo a, bình thường đến mùa đều nhờ gió để thụ phấn, phấn hoa này cũng thật biết đường bay, nhìn hàng cây tuy lộn xộn nhưng nó lại hội tụ đủ các loại cây ăn trái, khiến tôi lại có chút nghi ngờ về thế giới mình đang đứng, đây không phải sắp xếp thì là gì, thứ nhất cây ăn trái đột nhiên xuất hiện tập trung, thứ hai chúng nó lại một lần nữa thần kì, đồng loạt ra trái và quan trọng hơn, chúng nó đều đã chín, thứ ba từ khi nảy đến giờ, ngoài ong bướm, chúng tôi không hề thấy một loại động vật nào khác, nếu có cây ăn trái chín thơm như thế, làm gì có việc không có động vật đến, những nghi vấn quay quanh khiến tôi có chút dè chừng nơi này, kêu mọi người đến căng tấm da thú đã được nối từ nhiều mảnh lại với nhau, cũng khoảng 10m, Phong biến thân tác động từng cây một, trái cây đồng loạt rơi vào mảnh da thú bên dưới, vừa nhanh, lại vừa không sợ dập, thoáng một chóc chúng tôi cũng đã thu hoạch gần hết, dưới góc có những cây non, tôi dùng dao bứng nhẹ gốc lên, đất rễ đều nguyên vẹn, mang về trồng trước sân nhà cũng không tệ.
Cảm giác không an toàn, 5 chữ cứ hiện trong não, khiến việc muốn khám phá tiếp dừng lại, tôi không thể mạo hiểm, hai đứa nhỏ đang ở nhà, người thương thì bên cạnh, tôi ra hiệu mọi người quay về, cố định túi da thú lớn vào chân hai tộc nhân, một người dẫn đầu bay trước, sau đó là hai người họ, sau đó đến lượt tôi và Phong, lần này tôi không biến thân, muốn ngồi lên lưng Phong quan sát phía sau, khi bay đến độ cao vừa đủ để quan sát khu vực lúc nảy, nếu chúng tôi tiến thêm thật sự đã bỏ mạng, hàng trăm con cá sâu nước ngọt đang ở khu vực lân cận, chúng to lớn, da cứng cáp, không phải là loại chúng tôi có thể động vào.
Chúng tôi không về vội, qua phía Đông Nam liền đáp xuống, tháo túi da đựng trái cây ra, hai tộc nhân cũng thở phào nhẹ nhỏm, bọn họ chưa bao giờ phải vận chuyển kiểu kì lạ như thế, dù có tập trước vài lần, nhưng sự luống cuống khi thực chiến vẫn là đều không thể tránh khỏi.
Tập hợp lại đi theo nhóm, chúng tôi bây giờ mới là đi săn chính thức, trở về hình dạng thú, ai nấy cũng đều nhanh nhẹn nhắm trúng mục tiêu, xác động vật rãi rác dưới góc cây, tôi quay lại nơi có cây ở trực tiếp bứng góc, đất ở nhà cũng đã được sới thành luống, có thể trồng cây được, hơn nữa bây giờ đã có phân chuyên dụng, không sợ cây lại phát triển yếu, đi bộ một chút liền nhìn thấy thứ quen thuộc, là hành, lấy thử một lá ngửi thử, quả nhiên là nó, tiếp tục bứng gốc, mọi người đã thu thập được tất cả xác động vật vừa săn được, ra hiệu tôi mau xuất phát, hôm nay nhiêu đây đã rất ổn, vẫn như cũ, Phong vẫn là vác thân tôi về, tôi bây giờ cũng không rãnh rỗi, tay xách nách mang bao nhiêu loại cây.
“ Hôm nay vì sao muốn về sớm tại khu phía Nam”
“ Em nói vì được thú thần phù hộ, anh có tin không?”
“ Lại muốn lừa gì ta?”
“ Không, loài lang chúng ta rất nhạy cảm, nhưng ngay cả anh cũng không cảm nhận được, em cũng không cảm nhận được nguy hiểm, nhưng trong đầu luôn nói là không an toàn, lời nhắc này không chỉ đến một lần, khiến em phải ra hiệu mọi người quay về.”
“ Lúc lên cao em đã thấy gì?”
“ Em quan sát thấy hàng trăm con cá sấu to lớn, hàm răng chúng sắt nhọn, bộ da dày dặn, răng của chúng ta, sợ cũng không thể xuyên thủng, vì mùa này động vật di cư sẽ quay về, phía Nam chính là khu vực chúng phải vượt qua, chúng mở một con đường máu mới đến được nơi cư trú, đồng thời khiến cho bọn cá sấu no bụng, chúng mới không cố tìm kiếm thức ăn, nếu vào mùa hạ và thu thì không chắc”
“ Ta sẽ thông báo với mọi người việc này, hôm nay mệt rồi, vào nhà nghỉ ngơi chút đi”
“ Được, thông báo xong thì cũng nghỉ ngơi đi, anh cũng mệt rồi”
“ Vậy xin được nghỉ ké được không?”
“ Em cũng đang thiếu một tay xoa bóp, có thể đến”
‘chụt’ Cảnh này Vi Huyên nó đã nhìn thấy, chỉ thấy nó biểu môi quay vào nhà, ăn phải cẩu lương nên thái độ hẳn ra, nhóc con hồi sáng còn lo lắng, lãi nhãi nhưng bây giờ chẳng buồn quan tâm, khiến tôi có chút buồn cười.
Vào trong giải hòa di quý, cơ mặt cũng dãn ra một chút, xoay tôi qua lại nhìn một lượt, xem xem có bị thương không, rồi lại nhìn những thứ mới lạ được để ngay cửa, gương mặt nó lại khó hiểu cần tôi giải thích.