CHƯƠNG 187: HAI NƯỚC SO TÀI (2)
Phía Đại Hạ quốc cũng có chuẩn bị.
Trưởng Tôn Hách đứng lên, không nhanh không chậm nói: “Vừa vặn mấy hôm trước một bằng hữu của bản công tử gặp phải nan đề, nên bản công tử nhân đây muốn thỉnh giáo quý sứ. Bằng hữu này của ta là một quản sự, muốn thuê một người làm công bảy ngày. Chủ tử cho hắn một thỏi vàng, bảo hắn mỗi ngày sau khi nhân công làm xong việc thì cắt thỏi vàng ra trả, nhưng chỉ được phép cắt hai lần. Thỉnh giáo Thịnh đại nhân, nan đề này nên giải thế nào?”
Sắc mặt đoàn người Gia Duẫn Văn đều phủ kín một tầng ngưng trọng. Đề này tương đối khó giải quyết. Một thỏi vàng là tiền công của bảy ngày, yêu cầu mỗi ngày đều phải trả công, phương pháp đơn giản nhất là cắt thỏi vàng thành bảy đoạn, mỗi ngày trả một đoạn. Nhưng đề này lại yêu cầu chỉ có thể cắt hai lần, tức chỉ được chia thành ba đoạn. Khó là khó ở đây.
Trần Mộc Phong cố ý nói: “Hoàng thượng, vì vấn đề công bằng, phải chăng đề này cũng nên ra thời hạn?”
Hiếu Huệ đế cười ha ha “Nên như vậy, cũng lấy một nén hương làm hạn định. Nếu quý sứ giải được trong thời gian ngắn hơn tệ quốc tức quý sứ thắng ván này.”
Hiếu Huệ đế thực tri kỷ sai nội thị dâng văn phòng tứ bảo cho người Thổ La quốc.
Thịnh Tự Hạo thầm nén giận, nghiêm mặt tính toán trên giấy, nhưng không tìm được cách giải.
Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân cầm bút chì và sổ nhỏ từ trong túi sách ra, hí hoáy viết, hai huynh đệ gần như buông bút cùng một lúc.
Lôi Duệ Lân đến gần bên tai Tần Miễn, nói nhỏ vài câu.
Tần Miễn tán thưởng gật đầu.
Yến Thanh công chúa ở trên cao thấy rõ ràng, tuy không biết bọn họ đang nói gì, nhưng Tần Miễn dường như đã biết đáp án, cô tự nhắc nhở mình phải vững vàng, đề cuối cùng mới là khó nhất.
Thời gian một nén hương cháy nói chậm cũng chậm, nói nhanh cũng nhanh, rốt cuộc tàn hết.
Thịnh Tự Hạo nghiêm mặt nói: “Ngoại thần bất tài.”
Trưởng Tôn Hách nhìn thấy Gia Duẫn Văn vừa buông bút vào một phút trước, như đã có đáp án, bèn ôm quyền với Gia Duẫn Văn, thành khẩn nói: “Mạo muội xin hỏi, không biết Gia đại nhân có biện pháp giúp bằng hữu kia của bản thế tử không?”
Gia Duẫn Văn nhìn ra đối phương cố ý chừa mặt mũi cho Thổ La quốc, cười nói: “Có thể dùng chỉ mực chia thỏi vàng thành bảy đoạn đều nhau, lần cắt đầu tiên, cắt xuống một đoạn Lần cắt thứ hai, cắt xuống hai đoạn. Cả thỏi vàng sẽ trở thành ba đoạn, đoạn ‘một phần’, đoạn ‘hai phần’ và đoạn ‘bốn phần’. Ngày thứ nhất, trả cho người làm đoạn ‘một phần’ Ngày thứ hai, trả cho người làm đoạn ‘hai phần’, lấy lại đoạn ‘một phần’ Ngày thứ ba, trả cho người làm đoạn ‘một phần’ Ngày thứ tư, trả cho người làm đoạn ‘bốn phần’, lấy lại đoạn ‘một phần’ và đoạn ‘hai phần’ Ngày thứ năm, trả cho người làm đoạn ‘một phần’ Ngày thứ sáu, trả cho người làm đoạn ‘hai phần’, lấy lại đoạn ‘một phần’ Thứ bảy ngày, trả cho người làm đoạn ‘một phần’.”
Trưởng Tôn Hách vỗ tay nói: “Hay tuyệt! Bản thế tử thụ giáo, đa tạ Gia đại nhân.”
Mọi người đều vỗ tay xưng hay.
Hiếu Huệ đế cười ha ha “Không biết đề thứ ba của quý quốc là gì?” Ván thứ hai không cần hỏi, hiển nhiên là Đại Hạ quốc thắng.
Phía Thổ La vẫn là Gia Duẫn Văn ra đề mục, chậm rãi nói: “Đề thứ ba này do ngoại thần từng thấy trong một quyển sách cổ, suy nghĩ lâu nay vẫn không có kết quả, hi vọng nhân tài Đại Hạ quốc có thể giải thích nghi hoặc này cho ngoại thần.”
Phía Đại Hạ ai nấy đều đang đấu tranh. Bất luận Gia Duẫn Văn nói bản thân không biết đáp án là giật hay giả, đều có thể đoán được đề này khó vô cùng.
Chỉ nghe Gia Duẫn Văn nói: “Bóng đêm thâm trầm, có năm mật thám cần qua một chiếc cầu, cầu này do nhiều năm không được tu sửa, mỗi lần chỉ cho hai người đi qua, cũng phải có một người cầm đèn, đèn này chỉ có một chiếc và sẽ tắt trong vòng ba mươi tức(1). Giáp qua cầu cần một tức, Ất qua cầu cần ba tức, Bính qua cầu cần sáu tức, Đinh qua cầu tám tức, Mậu qua cầu cần mười hai tức. Xin được thỉnh giáo, năm người này nên qua cầu thế nào?”
(1) Tức: Hô hấp. Một tức tức là một lần hô hấp.
Ánh mắt Gia Duẫn Văn quét qua hàng võ quan.
Chúng võ quan suy nghĩ một lát, đều không có đáp án, thầm lo lắng mình sẽ bị điểm danh. Một vài công tử trẻ tuổi nổi hứng bừng bừng tính toán ra giấy, nhưng dù giải thế nào, tổng thời gian đều sẽ vượt quá ba mươi tức, trong lòng không khỏi hoài nghi đề này là đề sai. Nhưng không ai dám đánh tiếng hỏi, nếu không phải sai đề, Đại Hạ quốc liền xấu mặt.
Hiếu Huệ đế cũng nhíu mày lại, so với đề thứ hai, độ khó đề này không chỉ tăng gấp hai.
Chẳng dè, Yến Thanh công chúa nhìn thẳng Tần Miễn, mở miệng lần nữa, giọng điệu kinh hỉ “Bản cung thấy Trấn quốc phu nhân dường như đã có đáp án?”
Tần Miễn chỉ muốn trả lại cô ta một câu “Ha ha”, không tìm chết sẽ không chết.
Không thể không nói, Yến Thanh công chúa quả thật khá nhanh trí. Vừa rồi Gia Duẫn Văn nói không biết giải đề này, còn nói hi vọng nhân tài Đại Hạ quốc sẽ giải thích nghi hoặc cho ông, nếu ông ta thật sự muốn đáp án thì phải nghe theo Yến Thanh công chúa, điểm danh Tần Miễn.
Gia Duẫn Văn đa mưu túc trí, tuy không biết Yến Thanh công chúa và Trấn Quốc phu nhân kia từng có khúc mắc gì, nhưng Yến Thanh công chúa là công chúa, hiển nhiên không muốn gả đến Thổ La, người cô nhắm vào tất nhiên là có lợi cho Thổ La quốc.
Bởi vậy, bên môi Gia Duẫn Văn lập tức hiện lên một nụ cười sung sướng, nói với Tần Miễn: “Đã như vậy, bản quan liền thỉnh Trấn quốc phu nhân chỉ giáo.”
Hiếu Huệ đế lạnh lùng nhìn chằm chằm Yến Thanh công chúa, nếu không phải trường hợp không đúng, ngài rất muốn tát đứa nhi nữ này một cái. Bình thường thì cũng thôi, nhưng trong quốc yến nơi có người ngoài, làm vậy mà xứng là công chúa một nước sao?
Thái hậu và Hoàng hậu vẫn cười tao nhã ung dung, song ý cười lại không đến được đáy mắt. Nhất là Thái hậu, hận không thể bóp chết Yến Thanh công chúa, nếu nói trước kia có vài phần thương hại Yến Thanh công chúa, lúc này thì nửa phần cũng không còn, trong lòng thầm mắng Yến Thanh là thứ vong ân phụ nghĩa.
Hoàng hậu chú ý tới sắc mặt Thái hậu, nụ cười chân thật hơn hai phần.
Đáy mắt Đoan Ninh công chúa cất giấu sự khinh thường với Yến Thanh công chúa.
Lôi Thiết nhéo nhéo tay Tần Miễn.
Tần Miễn niết trả một chút, thản nhiên đứng lên, bình tĩnh khom người với Gia Duẫn Văn “Hân hạnh được quý sứ để mắt bản phu nhân.”
Gia Duẫn Văn nói với Hiếu Huệ đế: “Đề này nan giải, không bằng lấy hai nén hương làm hạn định.”
Hiếu Huệ đế biết Tần Miễn vào năm mười bốn tuổi đột nhiên xuất hiện tại thôn Thanh Sơn, cũng không rõ trước kia hắn được giáo dục nhiều hay ít, đang định nghĩ cách tranh thủ thêm thời gian cho hắn thì Tần Miễn mỉm cười mở miệng “Không cần.”
Gia Duẫn Văn ngẩn ra.
Những người khác đều sửng sốt. Chẳng lẽ Tần Miễn muốn nhận thua trước mặt nhiều người như vậy?
Tần Miễn nhìn sang Gia Duẫn Văn “Hiện tại bản phu nhân liền giải đáp. Có lẽ Gia đại nhân sẽ cần ghi chép một chút.”
Cả sảnh đường chấn kinh.
Yến Thanh công chúa híp mắt, móng tay phải sắc nhọn đâm lòng bàn tay đến chảy máu cũng không để ý, đáy lòng điên cuồng gào thét: Không thể nào!!!
Vẻ mặt Gia Duẫn Văn nghiêm túc “Trấn quốc phu nhân, mời nói.”
Tần Miễn cười khà khà trong lòng, tuy rằng thành tích môn xã hội của hắn không mấy tốt nên mới không thi đậu đại học lớn, nhưng môn khoa học tự nhiên là đủ tiêu chuẩn đấy. Chỉ đề này, quá coi thường bản phu nhân rồi!
“Đầu tiên, Giáp và Ất qua cầu (3), Giáp cầm đèn quay lại (1), mất bốn tức Tiếp, Giáp và Bính qua cầu (6), Ất cầm đèn quay lại (3), mất chín tức Bước tiếp theo, Đinh và Mậu qua cầu (12), Giáp cầm đèn quay lại (1), mất mười ba tức Cuối cùng, Giáp và Ất qua cầu (3), mất ba tức. Tổng thời gian hao tổn chưa đến ba mươi tức.” Tần Miễn nói xong, khiêm tốn hỏi Gia Duẫn Văn “Không biết bản phu nhân trả lời như thế có chính xác không?”
Gia Duẫn Văn tĩnh kỹ một phen, kính nể không thôi, lòng cũng trầm xuống “Cũng không sai lầm, bản quan thụ giáo.”
Yến Thanh công chúa khó mà tin được, há mồm muốn nói, cánh tay bị Thái hậu niết mạnh một cái, vừa quay đầu liền chống lại một đôi mắt lạnh lùng nghiêm khắc, như rơi xuống hầm băng, hoảng sợ không dám nói xằng nữa.
Hiếu Huệ đế cười ha ha “Trấn quốc công, lệnh phu nhân đúng là thâm tàng bất lộ!”
Lôi Thiết khiêm tốn nói: “Hoàng thượng quá khen.”
Hoàng hậu mỉm cười nâng chén rượu, dịu dàng nói: “Trấn quốc công có võ, Trấn quốc phu nhân có văn, có thể nói là trời sinh một đôi. Bản cung kính nhị vị một ly, chúc nhị vị trăm năm hảo hợp.”
Tần Miễn và Lôi Thiết đồng thời nâng chén, hành lễ xong, cùng mở miệng “Đa tạ Hoàng hậu nương nương, xin nhận cát ngôn của Hoàng hậu nương nương.”
Chúng đại thần ai nấy mặt mày tươi cười, từ xa xa nâng chén với hai người họ.
Lưu Mãn Thanh hơi không phục, giương giọng nói: “Không biết đề thứ ba của quý quốc là?”
Tần Miễn vừa mới ngồi xuống lại đứng lên “Khải bẩm Hoàng thượng, tại hạ cả gan, có một đề muốn thỉnh giáo các vị khách quý từ Thổ La quốc. Mong Hoàng thượng ân chuẩn.”
Hiếu Huệ đế sảng khoái nói: “Chuẩn!”
Người Thổ La quốc đều nghiêm túc chờ đợi.
Tần Miễn mỉm cười “Việc lạ này phát sinh tại một khách ***. Ba người tìm nơi ngủ trọ, mỗi người ở một gian phòng, mỗi gian phòng mười lượng bạc, bởi vậy, bọn họ đưa cho chưởng quầy tất cả là ba mươi lượng bạc. Hôm sau, chưởng quầy nhớ ra ba gian phòng này chút vấn đề nhỏ chưa kịp sửa chữa, cảm thấy giá thuê cả ba gian chỉ hai mươi lăm lượng là đủ, liền bảo hoả kế trả lại năm lượng. Ai ngờ, hỏa kế sinh lòng tham, nuốt riêng hai lượng, trả cho ba vị khách nhân mỗi người một lượng. Tính ra chẳng khác nào ba vị khách nhân mỗi người tiêu chín lượng bạc, tổng cộng là hai mươi bảy lượng. Hai mươi bảy cộng thêm hai lượng hoả kế giấu riêng là hai mươi chín lượng. Hỏi, còn một lượng bạc đi đâu rồi?”
“Hả?”
Tất cả mọi người cùng tính, ngạc nhiên không thôi, nhao nhao gật đầu, sôi nổi nghị luận.
“Đúng đúng, ba người tổng cộng tiêu hai mươi chín lượng, còn một lượng đâu?”
“Đúng là một chuyện lạ. Rõ ràng là ba mươi lượng, sao lúc tính ra lại là hai mươi chín lượng?”
“…”
Chư vị Thổ La quốc có chút nản lòng, đề này quả thật rất quái.
Hiếu Huệ đế thấy thế, tâm tình cực tốt “Không bằng như vầy, đề này, các vị quý sứ đều có quyền giải đáp, chúng ái khanh chúng tiểu thư Đại Hạ cũng hãy tham gia giải đề. Bất luận là ai giải ra, trẫm đều có thưởng. Lấy hai nén hương làm hạn định.”
Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân lại lôi sổ ra tính.
Tần Duệ Kỳ phản ứng trước, đến gần bên tai Tần Miễn “Phụ thân, số bạc này có chỗ tính sót.”
Tần Miễn ở dưới bàn giơ ngón tay cái với nhóc.
Lôi Thiết đưa chén trà cho tức phụ.
Phản ứng của Lôi Duệ Lân không chậm hơn ca ca, kéo kéo quần áo của Tần Miễn và Lôi Thiết, ý bảo hai vị phụ thân nhìn nhóc tính toán.
Tần Miễn cũng khen ngợi, lấy hai đứa con trai làm kiêu ngạo.
-Hết chương 187-
———- Đăng bởi: admin