CHƯƠNG 188: CHỌN NGƯỜI HOÀ THÂN
“A Thiết, huynh có biết mánh lới nằm ở đâu không?” Tần Miễn truyền âm hỏi Lôi Thiết, trong giọng nói hàm chứa sự vênh váo.
Lôi Thiết buồn cười liếc nhìn tức phụ, ở dưới bàn cầm lấy tay hắn, trầm ngâm giây lát “Treo đầu dê bán thịt chó.”
Biểu cảm đạm nhạt và khí thế trầm ổn tản mác ra mị lực, Tần Miễn thật muốn nhào qua hôn đối phương một cái, nhưng ngại làm chướng mắt nhiều người, bèn cầm một khối điểm tâm lên cắn một ngụm, cố ý nhíu mày, giả vờ không hợp khẩu vị, đưa tới trước mặt Lôi Thiết.
Lôi Thiết nhận lấy điểm tâm, nhìn hắn, ăn hết trong hai ngụm.
Khoé miệng Tần Miễn nhoẻn cười, ngó sang chỗ khác.
Hiếu Huệ đế ngồi trên cao thấy mà buồn cười, âm thầm lắc đầu. Trấn quốc phu nhân và Trấn quốc công thật đúng là tuyệt phối.
Mọi người bên dưới, một số đã bỏ cuộc chơi, tiếp tục dùng bữa uống rượu một số ít không cam lòng, vẫn đang phân cao thấp với quái đề.
Bầu không khí trầm tĩnh kéo dài, cây nhang thứ nhất đốt xong, nội thị im lặng qua đổi sang cây nhang thứ hai.
Trần Mộc Phong cười nhẹ, gác bút “Thì ra là vậy.”
Ánh sáng Hiếu Huệ đế chợt loé sáng, cười hỏi: “Hở? Có phải Mộc Phong đã tìm ra nguyên nhân không?”
Sắc mặt người Thổ La quốc đều tối đi, nhìn về phía Trần Mộc Phong.
Trần Mộc Phong đứng lên giải đáp: “Hồi Hoàng thượng, vấn đề là vầy. Chưởng quầy trả lại năm lượng bạc, nói cách khác ba vị khách nhân chỉ thanh toán tổng cộng hai mươi lăm lượng bạc, như vậy chia đều ra, số tiền mỗi người trả là tám lượng thêm một phần ba lượng, được trả lại một lượng bạc, tổng cộng phải là chín lượng thêm một phần ba lượng. Nhưng câu dưới lại nói ‘Tính ra ba vị khách nhân mỗi người tiêu chín lượng bạc’, đây là một câu khéo léo gây lẫn lộn tư duy người đáp nên mới dẫn đến vấn đề thiếu một lượng bạc xuất hiện.”
Người nào người nấy đều bừng tỉnh đại ngộ, không ai không bội phục người ra đề này.
“Hoá ra là thế…”
Gia Doãn Văn và Thịnh Tự Hạo nhìn nhau, bỗng nhiên hơi hiểu được vì sao Hoàng đế nước mình lại kiêng kỵ Đại Hạ quốc như thế. Đại Hạ quốc trọng văn khinh võ nhìn như là một loại tệ đoan, nhưng trên chiến trường, một quân sư đầu não linh hoạt có thể sánh ngang với mấy vạn đại quân.
Hiếu Huệ đế vui mừng “Tốt, Mộc quận vương được trọng thưởng.”
“Tạ Hoàng thượng.”
Thổ La quốc ngàn dặm xa xôi đến Đại Hạ quốc không phải để xấu mặt, tỷ thí văn đã bại, nhóm người Lưu Mãn Thanh miễn cưỡng cười vui, đành gửi hy vọng vào tỷ võ.
Thịnh Tự Hạo liếc mắt với Lưu Mãn Thanh, như có ám chỉ.
Lưu Mãn Thanh hướng lên ngai vàng nói: “Bệ hạ, chúc mừng quý quốc đấu văn đại thắng. Không biết về tỷ võ thì tiến hành thế nào?”
Hiếu Huệ đế nghĩ nghĩ, nói: “Vầy đi, tệ quốc và quý quốc mỗi bên cử ra ba người, thắng hai trong ba ván là thắng. Như thế nào?”
“Rất tốt ạ.” Lưu Mãn Thanh nhìn sang Thịnh Tự Hạo “Thịnh tướng quân, theo ý tướng quân, chúng ta phái ba người nào ra tỷ thí?”
Thịnh Tự Hạo nhìn đội ngũ đi theo một vòng, điểm ra ba viên mãnh tướng.
Lôi Thiết truyền âm giới thiệu người cho Tần Miễn “Lý Nguyên Minh và Hô Diên Liệt đều là danh tướng Thổ La quốc, A Bố Trận chưa nghe bao giờ.”
Hiếu Huệ đế có lòng giấu diếm thực lực của Đại Hạ quốc, nhưng không thể làm đến quá rõ, điểm danh một tả tướng quân, một vị hộ thành và một Đô ti.
Thổ La quốc thắng ván thứ nhất, thua ván thứ hai và thắng được ván cuối. Đấu võ, Thổ La quốc thắng. Văn thua, nhưng võ thắng, chung quy cũng không quá khó coi.
Lúc này, thịnh yến cũng tới hồi kết thúc.
Song phương vẫn không đề cập đến vấn đề chọn người hòa thân, nhưng đã tự hiểu rõ trong lòng.
Sau khi yến hội kết thúc, so sánh với trước kia, nhóm văn võ đại thần và cáo mệnh phu nhân đối xử Tần Miễn, Lôi Thiết nhiệt tình hơn rất nhiều.
Tần Miễn và Lôi Thiết ứng đối tự nhiên, giữ vững thái độ không quan tâm thiệt hơn.
Lại nói Hiếu Huệ đế về đến hậu cung, sắc mặt liền sa sầm.
Thái hậu và Hoàng hậu ngồi ở một bên, nhàn nhạt nhìn Yến Thanh công chúa.
Hiếu Huệ đế giận không kềm được, vỗ bàn quát chói tai “Nghiệt nữ, quỳ xuống!”
Yến Thanh công chúa thuận theo quỳ xuống, một đôi mắt đẹp trong veo chan chứa nước mắt, vểnh môi mở miệng “Phụ hoàng, Yến Thanh biết sai –” Phụ hoàng và hoàng tổ mẫu thương nhất là dáng vẻ này của nàng.
Hiếu Huệ đế bình tĩnh hỏi: “Hở? Vậy ngươi nói trẫm nghe, ngươi sai ở đâu?”
Yến Thanh công chúa không chút do dự nói: “Nhi thần không nên nhằm vào Trấn quốc phu nhân.”
Ánh mắt Thái hậu chỉ thản nhiên nhìn lướt qua nàng rồi thu hồi, không nói một lời, khẽ nhấp trà thơm.
Hoàng hậu giả vờ dùng khăn lụa lau nước trà trên cánh môi, khóe môi nhoẻn lên một nụ cười giễu cợt.
“Phụ hoàng, hoàng tổ mẫu, mẫu hậu, Yến Thanh biết sai rồi… Hức hức…” Yến Thanh quỳ trên mặt đất, khóc đến thương tâm.
Đáng tiếc, lúc này Hiếu Huệ đế lại không định tha thứ cô cho nữa. Việc Hiếu Huệ đế để ý không phải Yến Thanh công chúa lôi Trấn quốc phu nhân vào có thể dẫn đến khả năng Đại Hạ quốc thua trong trận so văn, khiến ngài cảm thấy nguội lạnh là Yến Thanh công chúa chẳng biết nặng nhẹ, không phân trường hợp, ở trước mặt thần dân nước nhà lại đi kéo chân sau nhà mình. Ngài tinh tường nhận thấy, nhi nữ này của ngài đã bất trị.
Ngài và Thái hậu liếc nhau, Thái hậu khẽ gật đầu.
Người chọn đi hoà thân định ra từ đây.
Hiếu Huệ đế vốn luyến tiếc gả Đoan Ninh đi phương xa, mà Yến Thanh công chúa nói thế nào cũng là thân sinh nữ nhi của ngài. Sở dĩ Hiếu Huệ đế cho nhóm quan to hiển quý dẫn theo nữ nhi chưa gả nhà mình đến, quả thật là có ý chọn một người thích hợp trong số họ phong làm công chúa, mà hiện tại, ngài đổi ý. Yến Thanh công chúa đã từ bỏ cơ hội của mình.
Nhưng hiểu rõ tính cách nhi nữ, ngài không định cho nó biết lúc này, tỏ thái độ giống như rất nhiều lần trước kia Yến Thanh công chúa phạm sai lầm rồi nhận sai, sắc mặt dịu đi, từ ái nói: “Được rồi, đứng lên đi. Lần sau không thể tùy hứng vậy nữa.”
Yến Thanh công chúa thành thật gật đầu, mở miệng cam đoan, khoé môi tươi cười mang theo vẻ đắc ý vì sớm biết trước (sẽ được tha).
Hiếu Huệ đế thu vẻ mặt của cô vào mắt, sắc mặt lạnh hơn, đứng lên, nhàn nhạt nói: “Mẫu hậu, nhi tử có chút mệt mỏi, muốn đi nghỉ ngơi trước.”
Thái hậu đứng lên, gật đầu nói: “Hôm nay chính sự bề bộn, Hoàng đế phải bảo trọng thân thể. Hoàng hậu nên để tâm nhiều hơn.”
“Dạ, mẫu hậu, tức phụ cẩn tuân dạy bảo.”
Hiếu Huệ đế rời đi không bao lâu, Hoàng hậu cũng mang theo Đoan Ninh công chúa rời đi.
Lúc ra đến cửa điện, Đoan Ninh công chúa quay đầu, thấy Yến Thanh công chúa giống như trước kia nhào vào lòng Thái hậu làm nũng, chẳng mảy may để ý thái độ lãnh đạm của Thái hậu, đáy lòng vô cùng đồng tình, nhưng cô sẽ không làm gì.
Băng đóng ba thước, không phải chỉ trong một ngày giá lạnh(1).
“Đoan Ninh?” Hoàng hậu thúc giục.
Đoan Ninh công chúa vội vàng nâng váy đuổi theo, kéo kéo cánh tay Hoàng hậu “Mẫu hậu, đợi nhi thần với.”
“Ngươi đấy. Chuyện đại hoàng tỷ ngươi, không cho phép ngươi nhúng tay.” Hoàng hậu trìu mến chọc chọc trán cô mấy cái, cảnh cáo.
“Mẫu hậu yên tâm, nhi thần minh bạch.”
Hoàng hậu vỗ vỗ tay cô, trên mặt mỉm cười, thấp giọng nói: “Nếu mẫu hậu không dự đoán sai, hôm nay phụ hoàng ngươi sẽ tứ hôn cho ngươi.”
Đoan Ninh công chúa đỏ mặt “Mẫu hậu –”
Hoa khai lưỡng đóa, các biểu nhất chi(2).
Cả nhà Tần Miễn về tới phủ Trấn quốc công không bao lâu, ban thưởng từ Hoàng đế, Thái hậu và Hoàng hậu ào ào đến như nước chảy. Nguyên nhân ban thưởng, không cần nói rõ.
Một nhà Tần Miễn không thiếu tiền, đối với mấy món kim ngân châu báu giá trị liên thành cũng không để ý, chỉ xúm lại thưởng thức vài vật hiếm lạ thiết kế tinh mỹ.
Không đến nửa canh giờ, trong cung truyền ra một ý chỉ của Hiếu Huệ đế: Đoan Ninh công chúa được Hoàng đế tứ hôn, năm sau gả cho thế tử Thần Vũ hầu.
Đạo thánh chỉ này vừa ra, người khôn khéo đều hiểu, người sẽ bị chỉ hôn cho Lục hoàng tử Thổ La quốc hơn phân nửa là Yến Thanh công chúa.
Người Thổ La không hẳn không biết Yến Thanh công chúa đã là nữ tử quá lứa, nhưng thái độ Đại Hạ quốc rất rõ ràng Các ngươi không chịu Yến Thanh công chúa cũng được, cứ chọn đại một người trong nhà đại thần hay gia tộc hầu tước phong thành công chúa gả sang Thổ La quốc.
Thổ La quốc sau khi cân nhắc, dĩ nhiên là chọn Yến Thanh công chúa, vì cô mới thực sự là kim chi ngọc diệp. Nữ tử nhà đại thần hay gia tộc hầu tước dù được phong làm công chúa siêu phẩm cấp cũng không có quan hệ huyết thống với Hiếu Huệ đế.
Hôn sự của Lưu Mãn Thanh và Yến Thanh công chúa thành kết cục đã định. Hiếu Huệ đế đích thân hạ lệnh cấm khẩu, nghiêm cấm bất luận kẻ nào báo tin này cho Yến Thanh công chúa, bằng không sẽ xử theo tội phản quốc.
Hoàng cung to như vậy, chỉ có mình Yến Thanh công chúa chẳng hay biết gì.
Lại qua sáu ngày, đoàn sứ giả Thổ La quốc khởi hành về nước.
Hiếu Huệ đế sớm nhìn thấu tính tình đại nữ nhi, vào ngày khởi hành sai người hạ mê dược cho Yến Thanh công chúa. Yến Thanh công chúa trong lúc mê man bị đưa lên xe ngựa đỏ thẫm tinh xảo.
Vì tỏ vẻ coi trọng Yến Thanh công chúa, Hiếu Huệ đế chuẩn bị cho Yến Thanh công chúa một trăm sáu mươi rương đồ cưới, trong đó có một củng bão thạch triêu mạo đính khảm mười viên nhị đẳng đông châu Năm con phượng vàng khảm hai mươi lăm viên ngũ đẳng đông châu, bảy viên nội vô quang, một trăm hai mươi viên toái tiểu chính châu và hai viên nội ô lạp chính châu Một con địch điểu vàng khảm đá, phối một kiện dây treo hình hoa đào bằng vàng… linh tinh như thế, xác thực là mười dặm hồng trang(3).
Vào ngày này, gần như toàn bộ dân chúng đều chen chúc ở hai bên đường tham quan khung cảnh công chúa xuất hành rầm rộ, cả kinh thành sôi trào như nước.
Hoàng hậu suy nghĩ chu đáo, an bài một cung nữ ngồi trên xe ngựa công chúa, đeo mạng che mặt, thỉnh thoảng xốc bức màn lên, mỉm cười gật đầu hoặc vẫy tay với dân chúng. Dân chúng thấy vậy, càng thêm kích động.
Bởi vì đồ cưới quá nhiều, đồng thời cũng là vì tỏ vẻ Đại Hạ quốc coi trọng mối liên hôn với Thổ La quốc, Hiếu Huệ đế phái năm ngàn tinh binh hộ tống công chúa cũng như bảo hộ sứ đoàn.
Vừa vặn hôm đó Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân được nghỉ, cùng nhi tử của Trưởng Tôn Hách, Trưởng Tôn Hồng ngồi trên mình Kim Mao xem náo nhiệt.
Bốn người lớn Tần Miễn, Lôi Thiết, Trần Mộc Phong và Trưởng Tôn Hách đứng phía sau bọn nhóc.
“Chờ tương lai ta cưới vợ cũng sẽ phô trương không kém.” Lôi Duệ Lân nghiêm túc nói.
“Khụ khụ khụ khụ…” Tần Miễn vừa uống một ngụm nước vào miệng, bị nhóc ta làm mắc nghẹn, ho khù khụ đỏ hết mặt mày. Tiểu tử thúi này mới bao lớn mà đã muốn cưới vợ?
Lôi Thiết vội vàng vuốt lưng cho hắn.
Trưởng Tôn Hồng cười nhạo Lôi Duệ Lân “Hiện tại ngươi mới bao nhiêu chứ.”
Tần Duệ Kỳ trưng khuôn mặt vô cảm, trực tiếp búng trán Lôi Duệ Lân một cái.
“Ca!” Lôi Duệ Lân che trán.
“Hồ ngôn loạn ngữ.” Tần Duệ Kỳ nhàn nhạt nói.
Lôi Duệ Lân còn muốn phát biểu, thấy lão cha vừa vuốt thuận hơi cho phụ thân vừa giương mắt lạnh nhìn mình, giật mình một cái, le lưỡi, nhanh chóng quay đầu xem náo nhiệt tiếp.
Trần Mộc Phong và Trưởng Tôn Hách cười to.
Lôi Thiết nhìn Trưởng Tôn Hách “Nơi này giao cho các ngươi.”
Trưởng Tôn Hách sáng tỏ “Yên tâm.”
Lôi Thiết kéo tay Tần Miễn đi về phía con phố nhà dân thưa thớt. Nếu sự xếp đặt của Hiếu Huệ đế không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhiều nhất nửa tháng nữa Lôi Thiết sẽ mang đại quân đi Tây quan trước. Thời gian của họ không còn nhiều.
“A Thiết, ta thấy hôm nào chúng ta lẻn vào Đông Dương thư viện xem coi ngày thường các nhi tử ở trỏng như thế nào. Huynh nghe tiểu tử Duệ Lân kia nói cái gì kìa.” Tần Miễn dở khóc dở cười.
Lôi Thiết: “Chuyện ngày mai ngày mai tính. Hôm nay ngươi chỉ cần nghe ta .”
Tần Miễn cùng y vai chạm vai, vô cùng phối hợp “Không thành vấn đề. Huynh nói đi chỗ nào, ta liền đi chỗ đó. Phu xướng phu tùy mà. Ha ha ha…”
“Phu xướng phu tùy?” Lôi Thiết như nghĩ tới cái gì, giữ chặt sau gáy hắn, hôn hôn trán hắn vài cái, dắt người đi tiếp.
-Hết chương 188-
Chú giải:
(1) Câu này ý như tục ngữ nước chảy đá mòn, nhân tố tồn tại lâu dài không phải chỉ một hai ngày là có thể hình thành
(2) Hoa khai lưỡng đóa, các biểu nhất chi (Theo nhà winterplace: ý chỉ nhiều việc cùng đồng thời xảy ra, nhưng chỉ có thể kể lần lượt từng việc, giống như hai đó hoa cùng nở, nhưng chỉ có thể tả lại từng đóa một, không thể cùng lúc tả cả hai)
(3) Mười dặm hồng trang: mang ý nghĩa cảnh tượng đưa dâu linh đình, sính lễ hồi môn đỏ cả con đường
Chủ nhà muốn nói: Đừng hỏi tui vụ của hồi môn của công chúa sao khó hiểu, tui cũng chả biết chúng là gì nữa TT TT
———– Đăng bởi: admin