Xuyên Việt, Làm Vợ Người Ta

CHƯƠNG 219: LƯU THÁI TỬ
Không khéo cái là Lôi Duệ Lân cần đi quay ngoại cảnh. Tần Miễn để Lôi Thiết lái xe đi, hắn thì ngồi taxi đến quảng trường Thanh Minh. Sáu giờ tối, đèn đường đã sáng. Sau khi gặp mặt Lâm Phong, hai người chào hỏi mấy câu rồi lên xe Lâm Phong. Xe hơi màu đen khiếm tốn di động giữa biển đèn, dừng lại trước cửa một khách sạn.
Nhân vật chính của buổi tụ hội này là em họ của Lưu Doanh Sơ, Lưu Diệu Minh, khách mời không nhiều, khoảng hai mươi người, bao một yến sảnh cỡ trung của khách sạn.
Lúc Tần Miễn và Lâm Phong đến, trong phòng đã có hơn mười người, đang bưng đĩa chọn món trên bàn tiệc đứng, hoặc ba hoặc hai tụ vào nhau tán gẫu Có người còn ngồi trước bục sân khấu, cầm microphone ca hát.
Trong mắt Tần Miễn chợt lóe một tia sáng tỏ, hiện cách bảy giờ còn khoảng nửa tiếng mà đã có nhiều người đến, xem ra thân phận của Lưu thiếu này không tầm thường.
Không ít người đánh tiếng chào hỏi với Lâm Phong. Nghe họ hàn huyên vài câu, Tần Miễn mới biết thân phận của Lâm Phong, là trưởng tử nhà Lâm Vĩ Kiệt, xí nghiệp quốc nội nổi tiếng gần xa. Lâm Vĩ Kiệt là nhân vật khó lường, một trong các đại biểu của ngành IT, liên tục năm năm có mặt trong top ba bảng xếp hạng doanh nghiệp giàu có nhất nước. Chả trách lúc trước Lâm Phong chi một triệu tệ mua dược liệu phụ trợ mà cũng không thở gấp một cái. Với Lâm gia, một triệu chỉ là con số không đáng kể.
Lâm Phong không có lơ là Tần Miễn, giới thiệu hắn cho những người khác. Mọi người chưa từng nghe tên tuổi của Tần Miễn nên phản ứng bình thường, chỉ vì nể mặt Lâm Phong nên gật đầu với Tần Miễn xem như chào hỏi, mơ hồ có sự ăn ý muốn gạt Tần Miễn ra ngoài.
Ngay cả Hoàng đế Tần Miễn cũng từng gặp, làm sao bị họ ảnh hưởng, cười cười lạnh nhạt, hơi hơi gật đầu, lấy một ly rượu từ khay bưng của nhân viên phục vụ, đi đến một sô pha ngồi xuống, hai chân bắt chéo, khí định thần nhàn.
Lâm Phong biết rõ bản lĩnh của Tần Miễn nhất, từ lúc dùng dược Tần Miễn khai, cơ thể mỗi ngày một tốt hơn, trước kia cả nói chuyện anh cũng không dám nói lớn tiếng, mà nay gần như không khác gì người thường, mỗi ngày tinh thần phấn chấn. Mới cách đây vài ngày, anh lại đến bệnh viện kiểm tra, cả bác sĩ cũng bất ngờ trước tình trạng chuyển biến tốt của anh. Do đó anh không dám lạnh nhạt Tần Miễn. Ai dám nói sau này người trong nhà nhất định sẽ không mắc phải bệnh nặng, cần xin Tần Miễn giúp đỡ?
Nhưng chung quy vẫn là con cháu danh gia vọng tộc, dù có lòng kết thân với Tần Miễn, anh cũng sẽ không nịnh nọt, mà chọn lựa vài đề tài thích hợp tán chuyện với Tần Miễn, lấy việc để Tần Miễn cảm thấy tự nhiên làm nguyên tắc cơ sở.
Tần Miễn nhìn ra dụng tâm của đối phương, có chút tán thưởng.
Người ngoài thu hết thái độ của Lâm Phong vào mắt, cảm thấy ngạc nhiên, lúc này mới khởi lòng hiếu kỳ với thân phận Tần Miễn.
Ở cửa truyền đến tiếng nói chuyện, ba người Lục Vân Chiêu, Trương Tử Hiên và Tôn Đình cùng nhau bước vào. Trương Tử Hiên và Tôn Đình mơ hồ lấy Lục Vân Chiêu làm cầm đầu.
“Lục thiếu, các anh tới rồi.”
Nhóm người ca hát tiến ra nghênh đón.
Lâm Phong không đi sang, lúc Lục Vân Chiêu tiến về phía mình mới đứng lên, mỉm cười chào hỏi.
Hàn huyên hai câu, Lục Vân Chiêu chú ý tới một người luôn ngồi yên trên sô pha, có chút không vui, vừa nhìn kỹ đối phương, sắc mặt liền sa sầm “Tần Miễn? Sao anh lại ở đây?”
Lâm Phong tiến lên một bước, trong nụ cười thản nhiên có sự khách khí với Lục Vân Chiêu, cũng có sữ bảo hộ cho Tần Miễn “Tần tiên sinh là bạn tôi, do tôi dẫn anh ấy đến. Lục thiếu, hai người quen nhau à?”
Lục Vân Chiêu không đáp, âm u nhìn chằm chằm Tần Miễn.
Tần Miễn thản nhiên nhìn gã “Chuyện đoàn phim là anh làm.”
Sắc mặt Lục Vân Chiêu càng khó nhìn. Gã có chút quan hệ với nhà đầu tư của 《 Tâm giới 》, sau khi điều tra được Lôi Duệ Lân là thành viên của đoàn phim, lập tức gọi một cuộc điện cho bên đầu tư《 Tâm giới 》, rồi phái người theo dõi đoàn phim chờ xem kịch vui. Vốn tưởng dùng chiêu rút tiền đầu tư sẽ uy hiếp được Trần Dược thay đổi Lôi Duệ Lân, nào nghĩ lại nhanh chóng thu được tin tức, phim điện ảnh kia đổi nhà đầu tư. Chẳng những uy hiếp không được, còn làm hại bên đầu tư ban đầu mất không ít tiền chi trước đó. Đương nhiên phía đầu tư ban đầu sẽ không đòi gã trả khoản tiền này, nhưng đã mắc nợ phần nhân tình này.
Thái độ hờ hững của Tần Miễn càng thêm chọc giận Lục Vân Chiêu, gã nói với Trương Tử Hiên và Tôn Đình: “Đuổi hắn ta ra ngoài!”
Lâm Phong biến sắc, nheo mắt nhìn gã.
“Lục thiếu, hôm nay là sinh nhật Lưu thiếu, phỏng chừng cậu ấy sắp đến…”
Trương Tử Hiên còn chưa nói hết, Lục Vân Chiêu liền tức giận ngắt lời “Tôi bảo ông đuổi tên này ra ngoài. Chỗ Lưu thiếu, tôi sẽ giải thích.”
Lâm Phong cất bước tiến lên, trầm giọng nói: “Lục thiếu, Tần tiên sinh là bạn của tôi.”
“Vậy thì sao?” Lục Vân Chiêu tức đến mức không thèm lựa lời mà nói.
Lâm Phong bình thản hỏi “Nói cách khác, ở chỗ này Lục thiếu có thể thay Lưu thiếu làm chủ à?”
Trước khi Lục Vân Chiêu mở miệng, Tôn Đình liền ngăn cản, lắc đầu với gã, ánh mắt phức tạp nhìn Tần Miễn nãy giờ vẫn bình thản ngồi yên trên sô pha. Cho dù hiện trường lúc này chỉ có mình hắn đang ngồi, Tôn Đình vẫn có cảm giác trước mặt Tần Miễn, bọn họ đều yếu thế.
Lúc này, ngoài cửa lại có hai người đi vào, là Tần Liêm và Nhạc Hướng Khuê.
Tần Liêm thấy Tần Miễn, nụ cười trên mặt cương cứng.
“Quen à?” Nhạc Hướng Khuê thuận miệng hỏi.
Tần Liêm ậm ờ đáp.
Nhạc Hướng Khuê không truy hỏi.
Lưu Diệu Minh và Lưu Doanh Sơ sóng vai bước vào, thấy mọi người đều đứng cả, khó hiểu đi tới “Sao đứng lên hết vậy?”
Mọi người không hẹn mà cùng thay bằng gương mặt cười, sôi nổi chúc Lưu Diệu Minh sinh nhật vui vẻ, cũng đưa tặng phần quà mình mang đến.
Lúc này Tần Miễn mới đứng lên.
Lưu Diệu Minh cười đi đến trước mặt Lâm Phong, gật đầu hữu hảo với Tần Miễn, hỏi Lâm Phong “A Phong, vị này chính là Tần tiên sinh mà anh nói?”
“Phải.” Lâm Phong cười nói “Vị này là Tần Miễn, một thầy thuốc. Y thuật của Tần tiên sinh cực kỳ giỏi, bệnh của tôi chuyển biến tốt nhanh như vậy đều nhờ công lao của y. Tần tiên sinh, đây là Lưu Diệu Minh, quân tam đại(1) trong truyền thuyết đấy.”
“Gì mà truyền thuyết chứ?” Lưu Diệu Minh cười cười, vỗ mạnh vai Lâm Phong cái bốp, có thể nhìn ra quan hệ giữa cả hai khá thân thiết.
Y là em họ Lưu Doanh Sơ, sớm đã nghe chuyện về Tần Miễn từ chỗ Lưu Doanh Sơ.
“Tần tiên sinh, hân hạnh được gặp.”
Tần Miễn bắt tay với đối phương “Lưu thiếu, hân hạnh được gặp, chúc anh sinh nhật vui vẻ.”
Lục Vân Chiêu nghe rõ cuộc đối thoại giữa họ, sắc mặt đại biến, nghĩ lại mà sợ. Thân phận gã không thấp, song không so được với Lưu Diệu Minh. Lưu Diệu Minh mới là ‘thái tử’ thực sự. Hai năm nay thân thể Lưu lão gia không khoẻ, trong giới của họ chẳng phải là bí mật gì, nguyên nhân Lưu Diệu Minh coi trọng Tần Miễn quá rõ ràng. Gã thầm thấy may mắn vừa nãy không cương quyết đuổi Tần Miễn đi, nếu không Lưu gia trách tội thì thôi, ngay cả Lục gia cũng sẽ không tha cho gã.
Ngoài Lục Vân Chiêu, tại đây còn một người có sắc mặt khó xem, đó là Tần Liêm. Nhớ lúc đầu hắn tốn biết bao công sức mới có thể chen chân vào giới này, mà Tần Miễn dựa vào đâu bắc nối quan hệ với Lưu thiếu dễ dàng như vậy? Cố khắc chế cảm giác khủng hoảng đang dâng lên trong lòng, Tần Liêm không muốn yên vui, thốt ra một câu “Lục thiếu, có phải có gì nhầm lẫn hay không? Theo tôi được biết, vị ‘Tần tiên sinh’ đây trước năm hai mươi bốn tuổi chưa từng tiếp xúc với nghề y.” Dù cho đến lúc này, hắn cũng sẽ không nói Tần Miễn là anh trai mình. Để tránh sau này bị người khác điều tra ra, hắn không nói rõ hết, chỉ dùng giọng điệu châm chọc nhấn mạnh ba chữ ‘Tần tiên sinh’, người ngoài nghe vào chỉ rằng giữa họ từng có khúc mắc.
Cũng không thể trách mọi người ở đây, không một ai phát hiện Tần Miễn là anh của Tần Liêm. Tần Miễn là con ngoài giá thú của Trần Vĩnh Thành, hơn nữa đến Tần gia khi đã mười lăm tuổi, sau khi tốt nghiệp, làm nhiếp ảnh gia cho chương trình mỹ thực, không dính vào việc làm ăn của Tần gia, gần như không xuất hiện trước mặt mọi người, thế nên người ngoài vốn không biết Tần Liêm còn có một ông anh.
Lưu Diệu Minh lạnh lùng liếc mắt Tần Liêm một cái. Mặc kệ Tần Miễn biết y thuật là thật hay giả, trong trường hợp này Tần Liêm không nên khiến Tần Miễn không xuống được đài, việc này chính là đánh vào mặt Lưu Diệu Minh y.
Trong lòng Tần Liêm lộp bộp, ngay cả Nhạc Hướng Khuê cũng nhìn hắn với vẻ không tán đồng.
Lưu Diệu Minh lười so đo cùng Tần Liêm, coi như không nghe được lời của hắn, cười nói: “Các vị, mời bên này.”
Cố ý vô tình, Tần Liêm bị mọi người gạt bỏ ra ngoài.
Sinh nhật tụ hội, nói trắng ra chính là tụ tập ăn uống vui chơi ca hát. Mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều nhìn ra Lưu Diệu Minh có ý mượn sức Tần Miễn nên cũng cố kỵ, không dám quậy điên, ở một bên chơi vài trò chơi nhỏ hay giành giật ca hát, lại còn chỉnh âm lượng thật thấp.
Bốn người Tần Miễn, Lưu Diệu Minh, Lâm Phong và Lưu Doanh Sơ ngồi ở hàng ghế dài trong góc.
Lưu Diệu Minh tuy là thái tử gia, nhưng cũng không kiêu căng ngang ngược, không coi ai ra gì, lời nói hành vi đều rất thỏa đáng, rất có phong độ “Tần tiên sinh, thật không dám giấu diếm, tôi muốn mời anh xem bệnh cho một trưởng bối trong nhà.”
Tần Miễn đã lo liệu ổn thoả lý lịch của cả nhà bốn người bọn họ. Lai lịch Lưu Diệu Minh không tầm thường, Tần Miễn không nghĩ cũng biết Lưu Diệu Minh nhất định đã điều tra về hắn, nhưng chỉ có thể tra ra cả nhà họ vừa từ nước ngoài trở về, hiện định cư tại S thị, ngoài ra không còn gì khác.
Tần Miễn nói: “Lưu thiếu hẳn là biết y thuật của ta không phải xuất thân từ học viện y học chính quy.”
“Biết.” Lưu Diệu Minh áy náy cười với hắn, xem như thừa nhận bản thân có điều tra hắn, Tần Miễn không tốt nghiệp ở trường y “Tôi rất có thành ý, nên sẽ nói thẳng, còn mong Tần tiên sinh đừng để tâm. Tôi muốn mời Tần tiên sinh chẩn mạch cho trưởng bối nhà tôi trước, về phần có cần phiền Tần tiên sinh đến chữa trị không, lúc đó sẽ bàn sau. Đương nhiên tôi sẽ trả phí chẩn mạch.”
Tần Miễn không tỏ rõ ý kiến “Lưu thiếu có tiện nói ra vị trưởng bối kia không khoẻ chỗ nào không?”
Lưu Diệu Minh gật đầu, thấp giọng nói: “Có triệu chứng đột quỵ.”
“Phí chẩn bệnh tại nhà của tôi không thấp.” Tần Miễn hắn không cần nịnh bợ ai.
Trái lại Lưu Diệu Minh còn cười tươi hơn “Đương nhiên không thành vấn đề.” Nếu Tần Miễn không thu phí, y liền nợ tình nghĩa người ta, phải biết có đôi khi, nợ tình còn phiền phức hơn nợ tiền.
Một nhân viên phục vụ đi vào, đứng cách vài bước, không có tới gần “Lưu thiếu, bên ngoài có vị họ Lôi nói đến tìm Tần tiên sinh.”
Tần Miễn lôi di động ra nhìn, hoá ra hết pin tắt máy rồi.
Lưu Diệu Minh thấy thế liền biết là bạn của Tần Miễn, nói với người phục vụ: “Mời người đó vào.”
Chốc lát sau, một người đàn ông to cao sải bước đi vào, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt lạnh nhạt nhàn nhạt đảo qua, lúc dừng ở Tần Miễn mới trở nên ôn hòa.
Ý cười trên mặt Tần Miễn rút đi vẻ khách sáo, càng thêm chân thành và mê người, bước nhanh sang “Huynh tới đón ta à?”
Lôi Thiết ôm chặt vai hắn, gật đầu “Có thể đi chưa?”
Lưu Diệu Minh nhìn ra khí chất quân nhân đặc thù ở Lôi Thiết, mỉm cười hỏi Tần Miễn: “Không biết vị này là?”
Ánh nhìn của Tần Miễn xẹt qua Tần Liêm, đáy mắt chợt lóe tia giảo hoạt, thản nhiên nói: “Đây là người yêu của tôi, Lôi Thiết.”
Đám người Lưu Diệu Minh đều sửng sốt. Trong nhóm bạn bè chung quanh cũng có cảnh hai người đàn ông đến với nhau, nhưng họ chưa từng thấy ai thẳng thắn tự nhiên như Tần Miễn vậy.
Tần Liêm suýt chút đánh rớt ly rượu trong tay, ánh mắt lóe sáng không ngừng, tâm tình kích động khó nén. Tần Miễn dám làm loạn với một người đàn ông.
Tần Miễn nói: “Lưu thiếu, ngại quá, xin phép đi trước. Anh an bài xong, có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”
Lưu Diệu Minh cười nói: “Được, cảm ơn. Tôi tiễn các anh”
-Hết chương 219-
Chú giải:
(1) Quân tam đại: cháu trai của quan lớn trong quân đội. Quân nhị đại là con trai của quan lớn trong quân đội.
—— Đăng bởi: admin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui