CHƯƠNG 29: TÂM Ý CỦA LÔI THIẾT
Lôi Thiết buông sọt, tiếp nhận dây thừng buộc trâu trong tay Tần Miễn cột vào thân cây, rồi mang một bó rơm tươi lại đây.
Trâu cúi đầu nhai nuốt, vung vẫy đuôi, dường như hết sức khoái trá.
Tần Miễn không rời đi, khom lưng cầm một nắm rơm đút nó ăn, quay đầu nói với Lôi Thiết: “Huynh cũng làm thân với nó đi, tránh cho lúc cày ruộng nó không nghe lời huynh.”
Lôi Thiết giật mình, thật sự cầm một nắm rơm đút trâu, bàn tay to nâng lên cứng còng sờ đầu trâu.
Tần Miễn sửng sốt, lập tức bật cười “Ha ha ha…” Hắn muốn chọc Lôi Thiết thôi, ai ngờ y tưởng thật. Tính cách loài trâu bình thường đều dịu ngoan, trừ phi có người cố ý chọc giận nó, nếu không sẽ không sinh sự.
Lôi Thiết mơ hồ hiểu ra mình bị đùa giỡn, nhưng vẫn một bộ dạng không sợ sóng lớn, chỉ nhìn hắn thật sâu, không rời đi mà cầm nắm rơm tiếp tục đút trâu.
Tần Miễn cười cười với y, cứ cảm thấy hai người cùng nhau đút trâu ăn có hơi xấu hổ, nhưng không biết vì sao, cũng không có cớ bỏ đi, nhìn trâu ăn xong rơm trong tay Lôi Thiết lại quay qua ăn rơm trong tay mình.
Lôi Xuân Đào chạy vội tới, từ xa nhìn thấy bả vai hai người như chạm vào nhau lại dường như không, hình bóng vô cùng hài hòa, nàng dừng chân, khuôn xinh đẹp hiện vẻ xúc động. Một màn này khiến người nhìn thoải mái, khiến người không muốn quấy rầy. Kỳ thật đại ca và đại tẩu sinh hoạt cùng nhau cũng không có gì không tốt.
Trù trừ một lát, nàng mới tiếp tục chạy tới, cố ý nâng cao âm lượng “Đại ca, đại tẩu!” Lục lạc đính trên gấu quần màu tím rung theo, nghe thật êm tai.
Tần Miễn lập tức bỏ rơm xuống. Lôi Thiết nháy mắt cứng đờ cả người, không được tự nhiên buông tay ra, mới xoay người nhìn Lôi Xuân Đào.
“Tiểu muội, sao ngươi lại tới đây?” Tần Miễn phủi mảnh vụn trên tay, khách khí hỏi. Mấy ngày nay hắn đã phát hiện, tiểu cô nương chưa lấy chồng đi ra ngoài đều rất kiêng dè và không đi quá gần nam tử, có thể thấy lễ pháp phong kiến thời đại này tương đối nghiêm khắc, tuy Lôi Xuân Đào trên danh nghĩa em gái chồng của hắn, nhưng vẫn phải chú ý.
Lôi Xuân Đào cảm thấy mình đã quấy rầy hai người, có chút ngại ngùng “Không có gì, muội… đến để nói với các huynh một tiếng, có lẽ sẽ có người đến…gây phiền toái… cho các huynh…” Càng nói mặt nàng càng hồng, nhớ lại lời nói cay nghiệt vừa rồi của nương, nhị ca, nhị tẩu, tam tẩu mình thì xấu hổ không thôi, song đó là thân nương thân nhị ca của nàng, nàng là hậu bối, sao có thể nói sau lưng họ? Nhưng không nhắc nhở đại ca đại tẩu, nàng lại ái ngại, đành phải vội chạy tới.
Nói xong, nàng lại cúi đầu chạy đi.
‘Có người’ theo lời của nàng, Tần Miễn và Lôi Thiết đều biết rõ trong lòng.
Lôi Thiết theo bản năng nhìn Tần Miễn, thấy hắn vẫn bình chân như vại, hoặc là không thèm để ý, hoặc là đã có đối sách, y bèn không để tâm nữa, quay đầu nhìn về phía con trâu, đáy lòng hơi tiếc nuối.
Tần Miễn nhớ ra một chuyện quan trọng “Huynh mua đất nền ở đâu vậy?”
Lôi Thiết ngầm buông lỏng một hơi. Còn tưởng hắn không thèm để ý…
“Khóa cửa.”
Tần Miễn khóa cửa, nhìn nhìn trâu, vốn lo lắng sẽ bị người trộm mất, nhưng nghĩ lại nông dân thật thà chất phác, hơn nữa cách đây không xa là đồng ruộng, trong ruộng rất nhiều người, bèn yên tâm đi theo Lôi Thiết.
Không bao lâu liền đến đầu Tây thôn.
Nhà cửa thôn Thanh Sơn quy hoạch coi như có quy tắc, cơ bản thành hàng, Lôi Thiết mua một vị trí tại Tây thôn, tổng cộng ba gian, trên đất vẫn còn lưu lại vết đo đạc của lý chính. Phía đông có hàng xóm, phía tây là đất trống, cách đó không xa là một mảnh rừng nhỏ.
Tần Miễn đi vòng bốn phía, cảm giác vị trí này rất không tệ. Nhà Lôi gia ở Đông thôn, bọn hắn ở Tây thôn tránh né họ, bớt chút người hại mắt. Thứ hai, phía tây là đất trống, hướng bắc cũng là đất trống, về sau muốn nới rộng thêm cũng dễ. Hắn càng lúc càng cảm thấy Lôi Thiết là người có chủ kiến.
“Nơi này không tệ.” Tần Miễn vừa lòng hết mức nói với Lôi Thiết.
Lôi Thiết gật đầu “Cày bừa xong ta liền đi mua nguyên liệu.”
Tần Miễn nói: “Trương ca hẳn là biết rõ hơn, huynh có thể đi hỏi ca ấy giá gạch ngói vật tư linh tinh, đừng để bị người chặt chém.”
“Được.”
Sau tường, một phụ nhân thò đầu ra, phát hiện Tần Miễn chú ý tới nàng, cười trừ một cái rồi vội rụt đầu về.
Tần Miễn đoán chừng vị kia chính là hàng xóm tương lai của bọn hắn, hiện tại chưa cần thiết tiếp xúc, chờ xây nhà xong hẵng nói.
Hai người đi dạo trở về.
Lôi Thiết cầm cưa và cung tiễn, lưng đeo sọt “Tức phụ, ta lên núi.” Chưa nói đi làm gì đã đi.
Tần Miễn cũng không gặng hỏi, thuận miệng nói câu “Cẩn thận chút”, lấy cái cào gỗ răng to ra cào thóc, bởi vậy không chú ý lúc Lôi Thiết nghe được ba chữ này của hắn, toàn thân chấn động quay đầu nhìn hắn một cái mới đi, ánh mắt sâu thẳm hơn trước.
Tần Miễn tới vườn rau hái chút rau củ nấu cho bữa tối, lúc về đến nhà vẫn chưa thấy ‘có người’ đến tìm ngược, hơi ngoài ý muốn.
Nhưng Đỗ thị và mấy người Triệu thị không đến làm gai mắt hắn, hắn càng mừng, xoay người nhìn sơn tra và táo trên đất.
Hắn chặt một cây trúc, làm ra vài chục cây tăm trúc dài nhỏ, đống sơn tra mang đi rửa, cắt thành hai nửa, móc hột, khép hai nửa lại, rồi hái vài quả táo từ không gian ra, rửa sạch, cắt thành từng múi.
Hắn muốn làm mứt quả ghim thành xâu (kẹo hồ lô). Nhiều sơn tra táo dại như thế để không không phải lãng phí lắm ư?
Tăm trúc rửa sạch, ghim sơn tra, táo dại vào, mỗi xâu hai sơn tra và một múi táo. Ghim liên tiếp mười xâu rồi nhóm lửa nấu nước.
Nước nóng, cho số lượng đường trắng vừa phải vào, dùng lửa nhỏ từ từ ngao đường, không ngừng dùng xẻng quấy, lúc nước đường xuất hiện những bong bóng lớn thì nhanh chóng cho từng xâu quả vào lăn qua lăn lại một chút, sau đó bỏ xâu quả vào cái đĩa đã được bôi dầu.
Để nguội ước chừng mười phút, xâu mứt quả liền hoàn thành, màu sắc tươi sáng, hương vị mê người.
Nghe ngoài phòng vang “Phanh” một tiếng, hắn bưng cái đĩa bước nhanh ra ngoài, quả nhiên là Lôi Thiết trở về, đang nhìn đôn gỗ và cây trúc hắn chặt. Bên chân y là hai khúc gỗ tròn.
Tần Miễn cầm lấy một xâu mứt quả cắn một ngụm, gật đầu, đưa cái đĩa tới trước mặt Lôi Thiết.
“Nếm thử đi.”
Lôi Thiết cau mày, y chưa từng thấy thứ này, nhưng nhìn qua liền biết không giống thứ đại nam nhân ăn. Tay bưng chiếc đĩa của tức phụ mãi không rút về, y đành cầm một xâu lên, miễn cưỡng cắn một ngụm.
“Có phải độc dược đâu.” Tần Miễn buồn cười “Yên tâm, sẽ không ép huynh ăn hết cả đĩa. Ở trấn trên không có bán thứ này, ta nghĩ món này mới mẻ, chua chua ngọt ngào hương vị không tệ, hẳn là bán được nhỉ?”
“Ừ.” Lôi Thiết vẫn cau mày, dáng vẻ kia giống như ăn phải độc dược, lúc cắn đến miếng táo mới giãn ra.
Tần Miễn thấy rất rõ, y ăn sơn tra thì nuốt nguyên một hơi, ăn đến táo mới nhai vào bụng.
“Khúc gỗ này dùng để làm gì?” Thật ra Tần Miễn cũng không thích ăn ngọt, hôm nay chỉ là thử món mới mẻ.
“Hữu dụng.” Lôi Thiết trả lời qua loa, “Còn phải đi thêm một chuyến.”
Tần Miễn nhìn sắc trời đã không còn sớm “Đừng về quá muộn.”
“Ừ.” Lôi Thiết nhanh chóng ăn hết xâu mứt quả, cầm gà rừng trong sọt ra rồi vội vàng rời đi.
Tần Miễn làm sạch gà rừng, tiện tay làm thêm một ít mứt quả, nhưng không dùng táo trong không gian, bỏ hạt phiền phức nên quá trình này cũng tỉnh lược. Cuối cùng đếm đếm, tổng cộng hơn sáu mươi xâu kẹo.
Lôi Thiết trở về sớm, ở bên ngoài cưa khúc gỗ thành từng tấm ván.
Tần Miễn tết rơm rạ đắp đầy cây cột, cắm từng xâu kẹo hồ lô lên.
Lôi Thiết nhìn vài lần, như suy nghĩ gì đó.
Bận rộn xong, Tần Miễn lại bắt đầu làm cơm chiều. Một nồi gà rừng hầm hạt dẻ lớn, thơm nùng mê người. Nấu xong, hắn múc một bát lớn đưa cho Lôi Thiết.
“Đưa qua bên kia đi.”
Lôi Thiết sửng sốt.
Tần Miễn biết y nghi hoặc cái gì, cười nói: “Chúng ta vẫn phải ở lại thôn, không thể thật sự kết thù với bên kia. Ngoài mặt vui vẻ là được, miễn cho bị người ta nói.”
Nói xong, hắn chớp mắt với Lôi Thiết “Lúc này mọi người ngoài đồng đang lục tục về nhà, huynh chọn chỗ có nhiều người mà đi.”
Trong mắt Lôi Thiết xẹt qua ý cười, sờ đầu hắn.
Tần Miễn sờ sờ mũi, xoay người vào bếp “Khụ, ta còn phải làm thêm món khác.”
Hai trăm văn tiền tháng này cấp cho lão trạch(1) bên kia đã sớm chuẩn bị xong. Nhưng Đỗ thị là người ngang ngược không phân phải trái, dù bát đồ ăn có thể hoá giải phiền toái lần này, nhưng sẽ có lần sau. Hai trăm văn tiền kia giữ lại để lần tới bịt miệng bà.
Quả nhiên, thẳng đến sáng hôm sau vẫn không có người nào bên lão trạch đến gây ầm ĩ.
Tần Miễn rời giường rất sớm, Lôi Thiết đã không còn ở trên giường, không thấy trâu đâu, hắn hoảng sợ, chạy vào bếp, không thấy cái cày mới yên tâm.
Đang muốn vào phòng, trong lúc vô ý nhìn thoáng cây đinh đặt dựa vào tường thì thấy một xe đẩy tay ban sơ làm từ ván gỗ, vừa mừng vừa sợ.
Làm xong bữa sáng vẫn chưa thấy Lôi Thiết trở về, hắn bèn đi đưa cơm.
Quả nhiên Lôi Thiết đang hét trâu cày ruộng. Con trâu kia rất ngoan, kéo cái cày không nhanh không chậm đi về phía trước. Một mẫu đã cày được phân nửa.
“Thiết ca, ăn cơm.”
Lôi Thiết cột dây dắt trâu vào cọc gỗ, đi tới.
“Ta thấy có mấy tấm ván gỗ ngoài phòng. Huynh tính làm buồng xe à?” Tần Miễn hỏi.
“Chờ có tiền sẽ mua cho ngươi cái mới.” Lôi Thiết nhìn hắn một cái, ấp úng nói một câu, nhận lấy bát.
Tần Miễn không khỏi vui mừng cười ra tiếng, nhất thời không rõ cảm xúc trong lòng là gì, chuyển đề tài “Lát nữa ta đi trấn trên bán kẹo hồ lô.”
-Hết chương 29-
Chú giải:
(1)Lão trạch: Nhà cũ, ý chỉ nhà trước khi phân gia.
——- Đăng bởi: admin