CHƯƠNG 38: KHÓ CHỊU
Hơn hai mươi người, gian nhà giữa chứa không hết bèn bày thêm bốn cái bàn lớn bên ngoài. Tuy trời thu nhiều nắng nhưng không gắt, chiếu lên người còn thấy ấm áp cả người.
Lôi Thiết mời khách ngồi vào bàn, Tần Miễn vào bếp dặn người mang thức ăn lên. Vương thẩm nhẹ nhàng bê một ***g màn thầu hấp ra ngoài, màu thầu trắng bóc thơm ngào ngạt còn tỏa hơi nóng. Tần Miễn và Trương tẩu bưng thức ăn lên bàn, thấy Đỗ thị, Triệu thị và Tiền thị tứ bình bát ổn ngồi ở bàn bên cạnh, khoé môi cong lên nụ cười giễu cợt.
Trương tẩu và Vương thẩm hai mặt nhìn nhau, không hẹn mà cùng lắc đầu. Chả trách Lôi Thiết, Tần Miễn muốn phân gia.
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt quái dị nhìn ba người Đỗ thị, nhưng ba người họ lại hồn nhiên chưa thấy, mấy đôi mắt chỉ chằm chặp vào món ăn trong tay Tần Miễn.
Mỗi chiếc bàn đều bày bốn món thịt thỏ hầm khoai tây, gà rừng hầm nấm, ngải cứu xào và cà tím xào, mỗi món đựng trong chậu nhỏ, mùi thịt đậm đà khiến người không thể dời mắt.
“Các vị, xin mời, không cần khách khí.” Lôi Thiết đứng lên, nói hai câu mới ngồi xuống.
Mọi người nhao nhao cười nói: “Sẽ không khách khí.” Trong lòng đều cảm khái Lôi Thiết và Tần Miễn quả là người thật tình, thịt thà trong hai món mặn phân lượng rất đủ, không giống người bủn xỉn đãi khách món mặn mà hầu như toàn là rau, thịt chỉ có chút ít.
Tần Miễn nói: “Màn thầu đều để ở đây, mọi người tự nhiên lấy, ta không mời nữa tránh cho mọi người không được tự nhiên.”
Trương Đại Xuyên cao giọng nói: “Nhà Lôi Thiết, ngươi cứ yên tâm đi, chúng ta sẽ không khách sáo đâu.”
Đỗ thị gắp một miếng thịt gà lớn không có xương bỏ vào bát, lại gắp thêm khối thịt thỏ, sợ mình chậm hơn người khác một nhịp, quét mắt nhìn Tần Miễn, nói với vẻ đương nhiên “Nhà lão Đại, ngươi đi mời cha ngươi tới.”
Mọi người không khỏi im lặng hết, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Công trường lớn như thế, ai mà chẳng phát hiện sáng nay không có mặt Lôi Đại Cường?
Ngô Địch thầm cười nhạo một tiếng, nhìn Tần Miễn, tò mò hắn sẽ trả lời thế nào cho thuyết phục.
Tần Miễn bình thản như cũ “Nương, cha đối với ta và Thiết ca vô cùng tốt, chúng ta luôn ghi tạc trong lòng. Lúc này lão nhân gia còn chưa đến có lẽ thân thể không thoải mái cần ở nhà nghỉ ngơi. Hơn nữa mấy ngày gần đây trời trở lạnh, không cẩn thận rất dễ cảm lạnh, ta nghĩ đừng nên mời ông tới tránh cho bị phong hàn. Bất quá người yên tâm, ta đã để riêng đồ ăn cho cha và tiểu muội, lát nữa lúc người về thuận tiện mang về cho họ. Trễ một chút ta và Thiết ca sẽ qua thăm ông.”
Đỗ thị bị nghẹn, u ám trừng Tần Miễn.
Khoé mắt Trương tẩu, Vương thẩm đều mang ý cười. Tần Miễn dùng lời chặn miệng Đỗ thị làm họ thấy được trút giận.
Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ xấu hổ cúi đầu. Dĩ nhiên họ biết nguyên nhân Lôi Đại Cường không tới, trong lòng thầm oán Lôi Đại Cường, người muốn tự cao tự đại cũng đừng chọn lúc này. Hai người nhìn nhau, đều thấy bất đắc dĩ.
Tần Miễn làm như không thấy ánh mắt của Đỗ thị, kéo Trương tẩu và Vương thẩm đến ngồi xuống một bàn vuông nhỏ mới tinh, hơi áy náy “Trương tẩu, Vương thẩm, nếu nhị vị không ngại thì ngồi riêng một bàn này cho thanh tĩnh.” Bàn vuông nhỏ này do Lôi Thiết làm từ ván gỗ dư của chiếc xe, không quá nhiều nên y chỉ đóng một cái nhỏ.
Trương tẩu và Vương thẩm tự nhiên hiểu ‘thanh tĩnh’ hắn nói là ý gì, thầm thở phào một hơi. Hai người đều không muốn ngồi chung bàn với mấy người Đỗ thị, đều ở cùng thôn, sao không biết họ là người thế nào? Huống chi hai bên vừa xảy ra mâu thuẫn, hai người không mong cùng bàn với Đỗ thị để rước phiền. Thấy may mắn còn không kịp, làm sao trách Tần Miễn? Chẳng qua không ngờ Tần Miễn rất cẩn thận. Tuy là bàn nhỏ nhưng trên bàn cũng bốn món ăn, phân lượng đầy đủ, hai người họ ăn phỏng chừng còn dư không ít.
“Đừng nói vậy, một bàn thức ăn này chỉ có hai người bọn ta, chúng ta cầu còn không được.” Vương thẩm tính cách nhanh nhẹn phóng khoáng, cười ha ha nói.
Trương tẩu cũng liên tục tán đồng “Phải phải. Nhà Lôi Thiết, ngươi đừng bận rộn nữa, ăn cơm đi.”
Tần Miễn an bài xong thì ngồi xuống cạnh Lôi Thiết, cái bát trước mặt hắn đã được gắp đầy đồ ăn. Hắn cười cười với Lôi Thiết, nhấc đũa lên ăn.
Mặc dù có khúc nhạc đệm Đỗ thị gây thành ra hơi khó xử, nhưng mấy người Trương Đại Xuyên, Lôi Hướng Nhân, Lôi Hướng Nghĩa, Ngô Địch đều biết ăn nói, bầu không khí ngột ngạt nhanh chóng bị phá tan. Mọi người nói nói cười cười, náo nhiệt vô cùng.
Ngải cứu xào, cà tím xào tuy là món chay, nhưng dùng mỡ heo để xào, hương vị không hề kém. Bữa cơm ăn xong, bốn món trên bàn hầu như không thừa lại gì. Mọi người ăn uống thỏa mãn, cũng không trì hoãn thời gian, nghỉ ngơi một chút liền tới công trường làm việc.
Ba người Đỗ thị, Triệu thị, Tiền thị không nói ở lại phụ thu dọn bàn, cầm phần ăn Tần Miễn để cho Lôi Đại Cường và Lôi Xuân Đào liền rời đi.
Trương tẩu, Vương thẩm rửa bát đũa chén đĩa, thu dọn phòng bếp sạch sẽ.
Trương tẩu nói: “Nhà Lôi Thiết, ở đây không có chuyện gì cần chúng ta nữa, sáng mai chúng ta lại đến.”
Tần Miễn bưng hai bát đi tới, cười nói: “Trương tẩu, Vương thẩm, vất vả hai người rồi. Đây là đồ ăn còn dư trên bàn nhỏ, nếu không ghét bỏ thì hai người mang về nhà thêm món. Lượng cơm của Ta và Thiết ca đều lớn, ngần này cũng không đủ bữa tối.”
Người nhà nông không chú ý nhiều quá, mặc dầu là đồ ăn dư, nhưng vẫn là món ngon. Trương tẩu, Vương thẩm vui mừng nhận lấy, nói cám ơn rồi cùng nhau rời đi, vừa đi vừa tám về hành vi của ba người Đỗ thị, Triệu thị, Tiền thị hôm nay, trong lòng càng thêm không thích họ.
Trương tẩu khinh thường nói: “Bình thường ở nhà mình thì thôi, nhưng hôm nay có nhiều người ở đây, Đỗ thị và hai cô con dâu cũng như vậy thật khiến người không vừa mắt.”
“Ai mà không thấy vậy chứ? Lão Tứ nhà họ còn chưa thành thân đâu. Đỗ thị không sợ thanh danh bà truyền ra sẽ không ai nguyện ý đến nhà họ làm dâu à?” Vương thẩm phụ hoạ.
“Hì hì!” Trương tẩu che miệng cười “Nếu ta có khuê nữ, bất kể thế nào ta cũng sẽ không gả con ta đến nhà họ. Ngươi không thấy dáng vẻ Triệu thị lúc ăn cơm hôm nay sao, hận không thể bản thân mọc hai cái miệng ấy.”
Hai người đã đi rất xa, nhưng không so được thính lực cực nhạy của Tần Miễn. Hắn nghe rành mạch, không khỏi bật cười, cân nhắc từ nay có nên gọi ba người Đỗ thị đến không? Nhưng việc gì cũng không làm, dựa vào đâu cho họ ăn chùa uống chùa? Nhà này nhanh nhất phải nửa tháng mới xây xong, chẳng lẽ họ tính mỗi ngày đều tới đây ăn trưa? Cho người chiếm chút của hời không có gì lớn, nhưng hắn không thích bị người lợi dụng, Tần Miễn nghĩ thế nào cũng không thích.
Bất quá tưởng tượng viễn cảnh không cho ba người da mặt dày kia đến, không biết họ sẽ quậy ra chuyện gì, hắn đành từ bỏ ý định. Thôi, ráng nhịn, chờ xây nhà xong, sân cũng che kín, muốn chiếm lợi nhà hắn không có dễ đâu.
-Hết chương 38-
———– Đăng bởi: admin