Xuyên Việt, Làm Vợ Người Ta

CHƯƠNG 4: MẸ CHỒNG HUNG ÁC A…
Chiếc nhẫn hóa thành nốt ruồi đen xuất hiện trên cổ tay trái Tần Miễn. Mà trên cổ tay trái cơ thể hiện tại của hắn cũng có một nốt ruồi giống như đúc lúc trước. Có lẽ là trùng hợp, có lẽ có nguyên do huyền diệu nào đó, nhưng Tần Miễn không để ý, quan trọng là hắn vẫn còn không gian này.
Không gian như một thế giới thu nhỏ riêng biệt, có núi có sông, có mặt trời mọc rồi lặn, còn có một tứ hợp viện cổ điển. Đáng nhắc tới nhất là dòng linh tuyền kỳ diệu của không gian. Tần Miễn không biết nước linh tuyền chảy từ đâu tới, chỉ biết nước bên trong múc mãi không hết. Nước linh tuyền hiệu quả thần kỳ, từ khi uống nước linh tuyền thân thể hắn luôn kiện khang, rau củ hoa quả được tưới nước linh tuyền sinh trưởng nhanh chóng, hương vị tươi ngon, so với rau dưa bán bên ngoài ngon hơn gấp mấy lần.
Vì có lời tiên tri tận thế vào năm 2012 nên lúc trước Tần Miễn tích trữ không ít vật tư để bên trong, bao gồm thức ăn quần áo mặc đủ loại, không chỉ vậy còn nuôi dưỡng chút gà vịt, gieo trồng nhiều chủng loại rau củ hoa quả, thậm chí có vài mẫu lúa nước lúa mì. Đồ do mình trồng càng yên tâm. Cũng nhờ Tần Thế Nguyên bồi thường năm triệu tệ cho hắn, hắn mới có vốn mua mấy thứ đó.
Nay tuy đã xuyên việt, nhưng có số vật tư này, hắn tự tin mình sẽ sống tốt. Không gian này còn một chỗ kỳ lạ là có thể ‘kết tâm ý’, chờ tương lai hắn tìm được người yêu là có thể cùng nàng cộng hưởng không gian, đồng sinh cộng tử, cho dù rơi vào chốn cổ đại lạc hậu vẫn có thể hưởng một nhân sinh mỹ mãn.
Uống một ly nước linh tuyền, rồi theo thói quen tưới nước cho luống hoa không biết tên sau nhà, Tần Miễn ra khỏi không gian. Tại nơi xa lạ này, hắn nên cố gắng hạn chế vào không gian, có thể không vào thì đừng vào.
Đợi trong gian nhà cỏ cho đến khi nghe Đỗ thị nói với Lôi Xuân Đào phải đi nấu bữa trưa, hắn mới đứng dậy vào phòng bếp giúp nhóm lửa.
Đỗ thị vẫn không cho hắn sắc mặt hoà nhã, Tần Miễn không để ý, bị bà trừng vài lần cũng đâu mất miếng thịt nào. Hắn còn đang nghe Đỗ thị nói coi có lộ ra thông tin nào về thời đại này không.
“Nhà lão Đại.” Đỗ thị thấy bộ dáng thờ ơ đạm nhạt của hắn liền căm tức “Nếu đã gả vào Lôi gia chúng ta thì chính là người Lôi gia, đừng suốt ngày chỉ biết dùng mánh lới để an nhàn! Lão Đại thương ngươi là phúc khí của ngươi, nhưng ngươi không thể vì lão Đại thương ngươi thì được một tấc tiến một thước, không biết điều! Biết chưa?” Bà dùng muôi ra sức đảo đồ ăn trong nồi, muôi va vào nồi phát ra tiếng bang bang giống như coi cái nồi thành Tần Miễn. Nhưng dù bà đảo nhanh hơn nữa thì món ăn bên trong vẫn tản ra mùi khét.
“Người như vầy là có ý kiến với ta sao! Để lửa lớn thế làm chi?” Đỗ thị đột nhiên dùng muôi gõ vào bếp lò, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Miễn “Là muốn phụ đốt lò hay muốn làm cả nhà không được ăn cơm hả? Hả?”
Tần Miễn không nói được gì. Xào cà tím phải cho nhiều mỡ, bà chỉ dùng thìa cho vài giọt không khét mới lạ. Làm cũng sai, không làm cũng sai, xem như hắn đã rõ, Đỗ thị này chính là không vừa mắt hắn. Hắn càng ngày càng mê hoặc, đã như vậy thì sao lúc trước bả đồng ý để Lôi Thiết cưới Tần Miễn?
“Nếu người không mau cứu chữa thì nồi đồ ăn này thật không thể ăn được nữa. Con ra xem mọi người về chưa.” Tần Miễn nói xong, đứng lên đi.
Không đợi Đỗ thị phản ứng, hắn trực tiếp ra sân. Trong nháy mắt hắn thực sự có xúc động muốn đi luôn, nhưng lý trí kềm hắn lại. Hiện tại cơ thể hắn không tốt, hơn nữa chỉ mới mười mấy tuổi, có thể đi được bao xa? Hắn có thể trốn trong không gian cho đến khi dưỡng tốt cơ thể, nhưng hắn sẽ không biết gì về thế giới này, lỡ phạm vào kiêng kị gì hoặc bị người khác phát hiện sự tồn tại của không gian thì chỉ có đường chết. Thêm cả vấn đề hộ tịch, giờ mà bỏ đi hắn liền thành người không hộ khẩu, mai sau không biết sẽ có bao nhiêu phiền toái. Điều hắn lo nhất là nguyên chủ thành thân cùng nam nhân kia có phải vì lý do đặc biệt gì không, nếu lén bỏ đi liệu có sách động người Lôi gia đuổi giết hắn không?
Đi không bao xa, đối diện có một đám người đi tới, cười cười nói nói. Vừa khéo đó là nhóm người Lôi Đại Cường.
Tần Miễn do dự một chút, đứng lại ở ven đường chờ họ.
Lôi Thiết từ xa nhìn thấy đứa trẻ, bước chân nhanh hơn, chỉ chốc lát đã đến trước mặt hắn, dùng ánh mắt ‘hỏi’ hắn.
Tần Miễn không biết y ‘hỏi’ gì, lắc đầu, cười với Lôi lão gia từ đến gần.
“Cha, mọi người về rồi. Con đang định đi gọi mọi người về ăn cơm.”
“Ừ.” Lôi lão gia tử trả lời ngắn gọn.
Bọn Lôi Hướng Nhân đều chào ‘đại tẩu’.
Tần Miễn gật đầu như cũ.
Đằng sau họ còn có mấy thôn dân cũng làm xong việc đồng áng về nhà, nhìn Tần Miễn bằng ánh mắt quái dị, cười cười ái muội, rẽ sang một con đường nhỏ khác.
Tần Miễn lặng lẽ giữ chặt cánh tay Lôi Thiết, chờ mấy người Lôi Đại Cường vào nhà hết mới buông ra, “Ta có chút chuyện muốn nói với huynh.”
Lôi Thiết hướng vào bên trong, ý bảo đi vào rồi nói.
Hai người vừa mới vào gian nhà cỏ, Đỗ thị lại hô the thé: “Nhà lão Đại! Ngươi chạy đi đâu lười biếng rồi?”
Tần Miễn thở dài một hơi “Thôi đi. Đến tối hãy nói.” Hắn không tin sau khi trời tối đen mà bà già kia vẫn còn muốn cột hắn bên cạnh.
Lôi Thiết nhìn hắn ra khỏi phòng, đứng ở tại chỗ không biết suy nghĩ gì, một lát sau mới đi ra.
-Hết chương 4-
——– Đăng bởi: admin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui