Xuyên Việt, Làm Vợ Người Ta

CHƯƠNG 54: KHÔNG CHIẾM CỦA HỜI THÌ SẼ CHẾT
“Được.” Lôi Hướng Nhân nói “Mua đồ xong chúng ta tập hợp ở đầu trấn”
Triệu thị, Tiền thị ở sau xe khe khẽ nói nhỏ.
“Tam đệ muội.” Triệu thị đụng đụng cánh tay Tiền thị, nhỏ giọng nói “Biện pháp đại tẩu nghĩ cho chúng ta đúng là không tệ, ta dám nói bán canh có thể kiếm được không ít tiền. Tiếc là đều phải giao cho nương hết.”
Nhớ tới màn sáng nay Đỗ thị đếm từng đồng tiền dùng để mua củi, vật liệu nấu canh đưa vào tay Lôi Hướng Nhân, Tiền thị liền không thoải mái. Nàng biết Triệu thị muốn châm ngòi nàng đề xuất phân gia trước, nhưng nàng sẽ không để Triệu thị như ý, chỉ ừ một tiếng, không nói gì nữa.
Triệu thị thấy nàng không mắc mưu, hết cách, nhịn không được nói: “Nếu chúng ta cũng có thể phân gia thì tốt rồi.”
Tiền thị cố ý hỏi: “Ngươi nói chúng ta là chỉ ai?”
Triệu thị cứ ừm ừm à à. Kỳ thật nàng ta còn mâu thuẫn, vừa muốn phân gia lại vừa không muốn phân gia. Phân gia, nàng có thể tự nắm giữ tiền tài trong nhà mình, nhưng phân gia cũng có nghĩa sẽ tách ra với Lôi Hướng Trí, nàng lại không bằng lòng. Lôi Hướng Trí tiền đồ vô hạn, nàng luyến tiếc gốc đại thụ này. Nếu đẩy lão Tam và lão Tứ phân gia, Đỗ thị giao quyền lợi quản gia cho nàng, vậy là không còn gì bằng. Lão thái bà kia đã một bó tuổi mà vẫn muốn chưởng khống mấy nhi tử, đúng là biến thái. Chờ Vệ cô nương vào cửa xem bà ta còn kiêu ngạo được nữa không…
Triệu thị càng nghĩ càng xa, hai mắt mông lung.
Tiền thị liếc trắng mắt nàng ta, gục xuống đầu gối chợp mắt một lát.
Đến trấn trên, mặt trời mới lộ ra hoàn toàn, ánh dương quang chiếu ra những vệt bóng dài hằn trên đất.
Xe trâu dừng lại trước cửa ***, Lôi Thiết chuyển rau củ, vật liệu vừa mua xuống, đưa xe trâu cho Lôi Hướng Lễ đánh đi.
Sư phụ nướng thịt Trần Tứ tới sớm, ngồi ở một bên ăn điểm tâm — hai cái bánh bao.
“Đại lão bản, tiểu lão bản, sớm.”
Tần Miễn gật đầu với hắn ta “Sớm.”
“Đại ca yên tâm, ta sẽ thuận tiện mua chút cỏ khô mang theo, tuyệt đối không để trâu bị đói.” Lôi Hướng Lễ nói.
“Đây là lần đầu tiên chúng ta tới tiệm của đại tẩu nhỉ.” Triệu thị ám chỉ Tần Miễn, ánh mắt hướng tới cánh cửa tiệm đang đóng chặt.
“Đúng vậy.” Lôi Hướng Nhân phụ họa, cười nịnh “Đại ca, tiệm này của ngươi —”
Lôi Thiết lù lù bất động, nhàn nhạt nói “Không còn sớm.”
Đám người Lôi Hướng Nhân vội vàng đánh xe rời đi.
“Thật bội phục hai phu thê họ mà.” Tần Miễn vừa lấy chìa khóa ra mở cửa, vừa lắc đầu.
“Quản bọn họ làm gì.” Lôi Thiết không hề để tâm. Nếu ai có ý đồ xấu, y đều có thể ứng phó.
“Nhị vị chính là lão bản tiệm này phải không?”
Một giọng nói già nua có vẻ không xác định vang lên đằng sau họ.
Tần Miễn nhìn lại, một vị lão hán ước chừng hơn sáu mươi còng lưng đứng cách đó không xa, sắc mặt bất ổn.
“Phải.” Tần Miễn nghi hoặc đi qua “Đại gia, ngài có chuyện gì sao?”
Lão hán chà chà tay “Ta là cha Trịnh Lục, tối hôm qua tiểu Lục bị người đánh, hắn nhờ ta đến nói cho các ngươi, có người buộc nó nói ra bí phương gì đó…”
Trần Tứ dừng động tác nhai nuốt, âm thầm may mắn mình sống gần đây, tối hôm qua không gặp chuyện gì.
Sắc mặt Tần Miễn đại biến, nhìn qua Lôi Thiết.
Con ngươi Lôi Thiết phát lạnh.
Không đợi hắn mở miệng, từ xa xa một nam nhân trẻ tuổi trông có vẻ hàm hậu chạy tới.
“Lôi lão bản, Tần lão bản, các ngươi đến rồi, đệ đệ của ta bị —”
“Bị người đánh?” Tần Miễn tiếp lời.
Nam nhân kia sửng sốt, gật đầu “Phải, tối qua đã trễ lắm mà đệ ấy vẫn chưa về nhà, ta đi tìm mới phát hiện hắn nằm ở ven đường, khắp người bị thương, bây giờ còn đang hôn mê bất tỉnh.”
Sắc mặt Tần Miễn tối đi, giận không kềm được, nhưng hắn không mất đi bình tĩnh, lấy từ túi tiền ra bốn nén bạc, đưa mỗi người hai nén.
“Trịnh đại gia, Vương đại ca, chuyện này do chúng ta mà ra, thật không phải. Số tiền này hai người cầm đi xem bệnh cho Trịnh Lục và Vương Thuận. Thuận tiện thỉnh hai vị truyền lời giúp ta, nói bọn họ an tâm dưỡng thương, chờ khỏi hẳn hãy đến làm việc lại. Chuyện này chúng ta sẽ giải quyết .”
“Như vầy…”
Xem bệnh quả thật cần không ít tiền, cha Trịnh Lục và ca ca Vương Thuận do dự một chút, đều nhận tiền.
Ca ca Vương Thuận nói: “Thuận Tử gặp được lão bản như các ngươi là phúc khí của hắn. Hai vị lão bản yên tâm, ta sẽ truyền lời lại cho hắn. Đa tạ.”
Tiễn cha Trịnh Lục và ca ca Vương Thuận đi, Tần Miễn tức giận đến mức đá một cước vào sọt đồ ăn “Mẹ kiếp! Sao lại có lý đó!”
Lôi Thiết giữ chặt hắn “Ngươi như vầy là tự làm đau mình. Ta sẽ giải quyết. Mở cửa trước đi.”
Tần Miễn mở cửa, đặt mông ngồi trên ghế “Huynh tính giải quyết thế nào?”
“Yên tâm.” Lôi Thiết “Ta đi ra ngoài một chuyến.”
“Vậy được rồi, huynh cẩn thận.” Võ công của Tần Miễn chưa học đến đâu, đi theo cũng không giúp được gì, đành dặn dò.
Lôi Thiết nhìn trái nhìn phải “Cửa hàng chung quanh đều mở cửa, người đến người đi, ngươi không cần sợ.”
“Ta sợ cái gì chứ?” Tần Miễn buồn cười “Huynh đi nhanh đi, nhất định phải cho lũ đó một giáo huấn.”
Lôi Thiết gật đầu, vội vàng rời đi.
Tần Miễn nhìn sang Trần Tứ mãi vẫn không lên tiếng “Trần Tứ, sợ sao?”
Trần Tứ hồi thần, cười hề hề vài tiếng, một ngụm nuốt sạch màn thầu trong tay rồi chuyển sọt đồ ăn vào nhà “Tiểu lão bản, không có à nha. Họ Trần chúng ta là dòng họ lớn tại trấn trên, ta sợ gì chứ? Bất quá chắc giờ những người đã biết phối phương gia vị của tiệm chúng ta chỉ có ngài và đại lão bản có.” Cái mũ ‘tiểu lão bản’ đeo trên đầu Tần Miễn không lấy xuống nổi nữa.
Hắn ta nói có lý, Tần Miễn gật đầu “Vạn nhất về sau có người tìm tới ngươi, ngươi cứ việc đẩy lên đầu ta và đại lão bản.” Từ lúc mở tiệm tới nay, gia vị của lẩu, malatang hay đồ nướng do hắn và Lôi Thiết tự mình thực hiện, ba hoả kế trong tiệm Trịnh Lục, Vương Thuận và Trần Tứ quả thật đều không biết.
“Tiểu lão bản yên tâm.” Trần Tứ nói “Bất quá tiểu Lục, Thuận tử hôm nay không tới được, e là nhân thủ không đủ.”
Tần Miễn đã có sắp xếp “Chờ tiệm tạp hoá mở cửa, ta sẽ hỏi Trâu lão bản mượn *** tiểu nhị của ông ấy nửa ngày.”
Trâu lão bản chính là lão bản tiệm tạp hoá cách vách.
Trần Tứ bĩu môi “Trâu lão bản sẽ đồng ý, nhưng khẳng định yêu cầu ngươi trả tiền đền bù.”
“Vậy cũng đành chịu.” Tần Miễn bất đắc dĩ “Tiểu Lục tử và tiểu Thuận tử hẳn bị thương không nhẹ, ít nhất cần nghỉ nửa tháng. Chờ đại lão bản ngươi trở về, ta đến trạm môi giới thuê người làm ngắn hạn.”
Hai người không nói chuyện phiếm không, Trần Tứ thuần thục lặt rau rửa rau, sau khi Tần Miễn nấu canh xương xong, bắt đầu băm thịt.
Ước chừng qua gần một canh giờ, Lôi Thiết mới trở về.
Tần Miễn đánh giá y từ trên xuống dưới, vẻ mặt bình thản, quần áo sạch sẽ, giống như mới đi tản bộ về.
“Thế nào?
“Giải quyết rồi.”
Tần Miễn nghi ngờ “Đã giải quyết hết?”
Trần Tứ tò mò nhìn qua.
Lôi Thiết gật đầu.
“Giải quyết như thế nào?” Tần Miễn truy vấn.
Lôi Thiết không nói, ngồi xuống vo thịt viên, “Ngươi băm thịt.”
“Rốt cuộc là giải quyết ra sao hở?” Trong lòng Tần Miễn như có một con mèo quào quào, tò mò không thôi.
Lôi Thiết vẫn không nói.
Tần Miễn bất mãn nhìm chằm chặp y. Nếu y không muốn nói, hắn cũng không lãng phí nước miếng, xoay người rửa tay “Ta đi trạm môi giới mướn một người làm công ngắn hạn, một người dài hạn.”
Trần Tứ nghi hoặc “Tiểu lão bản, không phải ngài vừa nói chỉ mướn một người làm công ngắn hạn thôi sao?”
“Nhìn đại lão bản của ngươi đáng thương chưa kìa, cả đôi tay đều bị xông trắng. Ta đi thuê một người nấu malatang.” Tần Miễn trêu ghẹo.
Trần Tứ hâm mộ nói: “Tình cảm của đại lão bản và tiểu lão bản thật tốt, giống như thân huynh đệ vậy.”
Tần Miễn cứng đờ.
Lôi Thiết lạnh lùng liếc Trần Tứ.
Trần Tứ run lên. Mình nói sai gì hả?
Lôi Thiết mở miệng, “Hắn là —”
“Lôi Thiết!” Tần Miễn ‘xẹt’ nhào qua, che cái miệng y lại. Phát hiện quan trọng, té ra tốc độ của hắn cũng có thể nhanh vậy, gần như so được với khinh công rùi.
Lôi Thiết vươn tay sờ sờ mặt hắn một phen, không nói gì nữa, tiếp tục vo viên.
Lúc này Tần Miễn mới bỏ qua cho y, trừng mắt cảnh cáo một cái, chắp tay sau lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài.
Trần Tứ liếc nhìn thịt vụn trên mặt Tần Miễn, quay đầu cười trộm.
Hỏa kế mới Thạch Đầu tính tình chất phác, phản ứng hơi chậm nhưng chịu khó làm việc, sức lực lớn, nói chuyện không nhiều. Sự gia nhập của Thạch Đầu khiến việc buôn bán bữa nay không vì sự vắng mặt Trịnh Lục, Vương Thuận mà bị ảnh hưởng.
Lôi Thiết không cần nấu malatang nữa, thời điểm ít khách thì cùng ngồi với Tần Miễn ở quầy tính toán sổ sách, thời điểm nhiều khách thì phụ giúp bưng bê chén đĩa và thu tiền.
Nhân lúc ít khách, Tần Miễn đi qua tiệm điểm tâm hơi chếch đối diện mua hai loại điểm tâm, chia thành hai phần.
Lúc mặt trời ngã về tây, mấy người Lôi Hướng Nhân vội đánh xe xuất hiện, vẻ mặt đầy vui mừng.
“Đại ca, đại tẩu, chúng ta về rồi.” Lôi Hướng Nhân từ xa đã thét rất to.
Tần Miễn hận không thể bóp chết gã, ánh mắt như dao xẹt xẹt bay qua.
May mắn khách nhân trong tiệm không có nhận ra từ ‘đại tẩu’ kia là chỉ hắn.
Lôi Hướng Lễ vỗ Lôi Hướng Nhân một chút, nhắc nhở: “Trước mặt người bên ngoài đừng gọi là đại tẩu.”
Lôi Hướng Nhân chợt hiểu ra “Á, đã biết.”
Hắn ngừng xe lừa tại ven đường, cười ha hả đi vào tiệm, vẻ mặt thần bí đến gần quầy tiền “Đại ca, các ngươi đoán xem hôm nay chúng ta buôn bán lời bao nhiêu tiền?”
Lôi Thiết im lặng nhấc bút viết, không có hứng thú suy đoán.
Tần Miễn thuận miệng hỏi “Bao nhiêu?”
Lôi Hướng Nhân cười ha ha hai tiếng “Hai trăm ba.”
Lôi Hướng Nghĩa tươi cười nói: “Chúng ta đã tính, trừ tiền củi và đồ ăn thì tiền lời là một trăm sáu mươi văn tiền.”
“Không tệ không tệ, chúc mừng.” Tần Miễn chắp tay chúc mừng.
Ánh mặt Triệu thị thèm thuồng nhìn những người khác đang ăn lẩu “Bận rộn hơn nửa ngày đói muốn chết. Tướng công, chúng ta ăn chút gì trong tiệm của đại ca luôn đi.”
“Được đó.” Lôi Hướng Nhân cười nói “Món ăn trong tiệm đại ca chính là món ngon.”
Tần Miễn cũng cười híp mắt “Các ngươi muốn ăn gì thì tự mình chọn, thức ăn chay một văn tiền một xiên, món ăn mặn hai văn tiền một xiên, lẩu giá cao hơn một chút, hơn nữa phải đợi có bàn. Các ngươi là lần đầu tiên đến, chiết khấu hai mươi phần trăm.”
Lôi Hướng Nhân giật mình nhìn hắn “Đều là huynh đệ trong nhà…” Gã cố ý không nói hết câu.
Tần Miễn cười đến càng sáng lạn, càng thân thiết “Các ngươi đi chọn món trước.”
Mặt Lôi Hướng Nghĩa và Lôi Hướng Lễ đều có vẻ xấu hổ.
Lôi Hướng Nghĩa không tán đồng nhìn Lôi Hướng Nhân “Nhị ca nói cái gì thế.”
“Ta có nói sai đâu, đại tẩu cũng tính toán chi li quá.” Lôi Hướng Nhân bất mãn chỉ trích Tần Miễn.
Tần Miễn cười lạnh. Cái gọi là ‘qua sông đoạn cầu’ hắn xem như đã được nhận thức. Nhưng hắn không nói gì nữa, mỉm cười đếm tiền, từng đồng tiền rơi vào rương phát ra tiếng ‘leng keng’ rất dễ nghe. Hắn không vội, một chút cũng không vội.
Tiền thị đột nhiên kịp phản ứng, tới gần Lôi Hướng Nghĩa, nhỏ giọng nói: “Tướng công, nhất định phải trả tiền, ngày mai chúng ta còn muốn mua đồ gia vị”.
Nàng cố ý khiến Lôi Hướng Nhân cũng có thể nghe được lời của nàng.
Lôi Hướng Nhân khựng lại, hừ nhẹ một tiếng, cười như không cười nói: “Đúng vậy, thân huynh đệ cũng phải tính toán rõ ràng.”
Gã liếc xéo Tần Miễn một cái, vênh váo đắc ý đi đến giá gỗ chọn món ăn.
Bị bệnh hả, có cái gì mà lên mặt? Tần Miễn rất muốn đạp một cước lên mặt gã.
Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ nhìn nhau thở dài, cũng đi chọn món.
Tần Miễn ngoắc ngoắc ngón tay với Lôi Thiết, ý bảo y tới gần.
Lôi Thiết đi hai bước đến trước mặt hắn.
Tần Miễn ấn vai y, nhỏ giọng nói: “May mà năm huynh mười hai tuổi liền bỏ nhà ra đi, nếu không lớn lên thành da mặt dày giống như gã, ta nhất định sẽ lấy mấy cục đá giúp huynh mài mỏng bớt”
Lôi Thiết khẽ hắng giọng, bất đắc dĩ lắc đầu.
“Chỉ có bốn viên thịt mà giá hai văn tiền?” Triệu thị vừa chọn thức ăn vừa nhếch mép, nước miếng tung bay “Hai văn tiền có thể mua một tảng thịt đấy. Mà thức ăn chay cũng mắc chết, năm cái lá cây tận một văn tiền!”
-Hết chương 54-
[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam] Đăng bởi: admin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui