CHƯƠNG 82: LÔI HƯỚNG TRÍ SẮP THAM GIA THI PHỦ
Lôi Hướng Trí nói: “Vài đồng học của ta dự tính trước khi thi Viện đi chơi cho khuây khoả, không biết từ đâu nghe nói chủ nhân của ‘Du nhiên điền cư’ là Đại ca, bèn muốn vào vườn tham quan, nhờ ta hỏi ý các ngươi xem thế nào.”
Tần Miễn nhìn Lôi Thiết.
Lôi Thiết nhíu mày “Từng ngọn cây cọng cỏ trong vườn đều không được tổn hại.” Đó đều là tâm huyết của y và tức phụ.
Lôi Hướng Trí vội nói: “Đây là dĩ nhiên. Đại ca, Đại tẩu xin cứ yên tâm, những đồng học ta giao hảo kia đều là người hữu lễ.”
Lôi Thiết khẽ gật đầu với Tần Miễn.
Tần Miễn không có ý phản đối. Lôi Hướng Trí và bọn hắn quan hệ không tệ, suy xét cho mặt mũi của Lôi Hướng Trí trước mặt đồng học, bọn hắn không thể cự tuyệt.
Ngốn sạch hai đũa mì còn lại trong bát, hắn hỏi ra nghi vấn trong lòng “Vườn này của chúng ta so với hộ nông gia bình thường đúng là đẹp mắt hơn chút, nhưng so với hộ nhà giàu có hay lâm viên danh lam thắng cảnh đều kém xa. Sao bọn họ lại có hứng thú với nơi này?”
Lôi Hướng Trí buông chén trà, đan tay vào nhau “Ước chừng là hướng về những loại hoa này.”
Tần Miễn với việc học hành không có thiên phú gì, học Đại học cũng là Đại học hạng hai, chẳng hứng thú với các tài tử yêu thích phong nhã hay thư sinh cả ngày niệm chi hồ giả dã, chỉ muốn tránh đi trước, thuận miệng hỏi: “Lúc nào họ đến?”
Lôi Hướng Trí nói: “Ước định vào ngày mai.”
Lôi Thiết và Tần Miễn tâm linh tương thông “Ngày mai chúng ta có việc lên trấn trên, ngươi tiếp đãi họ. Phúc thúc và Phúc thẩm để lại cho ngươi dùng.”
“Đa tạ Đại ca.” Lôi Hướng Trí cảm kích nói.
Tần Miễn hỏi: “Cách thi Phủ còn mấy ngày nữa?”
Lôi Hướng Trí nói: “Hai ngày sau chúng ta sẽ xuất phát.”
Sáng sớm hôm sau, Tần Miễn, Lôi Thiết và Hỉ Nhạc cùng đi trấn trên.
Tám chín đồng học Lôi Hướng Trí tập hợp tại nhà Lôi Hướng Trí.
Nhi tử dẫn đến nhiều thanh niên tài tuấn, Đỗ thị trong lòng tự đắc, vẻ mặt tươi cười nhiệt tình tiếp đón, hữu ý vô ý chen đẩy Vệ thị qua một bên.
Ngồi chơi chốc lát, Lôi Hướng Trí liền dẫn nhóm đồng học đi ‘Du nhiên điền cư’. Đỗ thị hào phóng cho họ hai túi hạt dưa, đậu phộng còn dư hồi Tết, điểm tâm, quả khô, các loại hạt cố ý mua khi biết có khách quý muốn tới, dặn dò nhi tử chiêu đãi khách nhân thật tốt. Vốn bà cũng muốn theo tới điền cư, bị Lôi Hướng Trí giỏi nói khuyên ở nhà.
Nhóm thư sinh hầu như ai cũng mặc bạch y, làm nổi bật nét tuấn tú sáng sủa. Các thôn dân đã quen nhìn tiểu tử nhà nông phơi nắng đen nhẻm, chưa từng đồng thời gặp được nhiều thiếu niên môi hồng răng trắng như vầy, đều tò mò nhìn chằm chằm. Có cô nương lớn mật trốn ở xa xa đỏ mặt nhìn lén.
“Ngũ công tử.” Phúc thúc và Phúc thẩm đã được Tần Miễn dặn trước, đứng ở cổng lớn nghênh đón.
Lôi Hướng Trí nói: “Phúc thúc, phúc thẩm, ta đưa mọi người đi dạo trước. Phiền toái thúc thẩm chuẩn bị chút nước trà ở ven vườn hoa dùm.”
“Dạ.” Lôi Hướng Trí tao nhã hữu lễ, Phúc thúc có hảo cảm với hắn ta.
Vừa vào cửa, mọi người liền bị rừng đào như mây hấp dẫn, tán thưởng không ngớt.
“Nơi này quả nhiên là một thắng địa.” Khúc Tung Văn dẫn đầu khen ra miệng.
Những người khác phụ họa gật đầu, dùng ánh mắt thưởng thức đánh giá chung quanh.
Lôi Hướng Trí chắp tay thi lễ, mỉm cười nói “Từng cành cây ngọn cỏ trong tòa trang viên này đều phí rất nhiều tâm tư Đại ca, Đại tẩu ta, kính xin chư vị chỉ nhìn mãn nhãn, chứ đừng vươn tay, Hướng Trí ở nơi này tạ ơn trước.”
Mấy người Khúc Tung Văn đều cười, nói không dám.
“Ha ha…” Thư sinh từ đầu đến giờ vẫn không nói chuyện, Lăng Khải Vận nhìn trái nhìn phải “Lần này tới làm phiền đáng lý nên bái phỏng chủ nhân, bồi tội một phần trước. Lôi huynh, không biết lệnh huynh lệnh tẩu có ở nhà?”
Lôi Hướng Trí khẽ nhíu mi. Vừa rồi ở nhà hắn ta có nói Đại ca, Đại tẩu đi vắng.
Khúc Tung Văn liếc nhìn Lăng Khải Vận, khẽ lay chiết phiến, hiển lộ vẻ thiếu niên phong lưu “Vừa rồi Lôi huynh đã nói huynh trưởng và đại tẩu hắn có việc tới trấn trên, cố ý dành chỗ cho chúng ta, chẳng lẽ Lăng huynh không nghe thấy sao?”
Lăng Khải Vận áy náy cười “Nguyên lai là vậy. Là ta không yên lòng, không chú tâm nghe Lôi huynh nói. Chỉ là không thể bái phỏng chủ nhân, Khải Vận cảm thấy không an.” Hôm nay gã đến một là xem hoa, hai là muốn xem đôi phu thê nam nam lan truyền khắp trấn trên rốt cuộc trông như thế nào. Lôi Hướng Trí học vấn tốt đến đâu, thân đại ca còn không phải cưới nam tức phụ bị người chê cười? Nhưng gã chỉ dám nghĩ trong lòng, không dám nói ra. Mọi người ở đây không phải học vấn tốt thì là gia thế hảo, gã không hi vọng mình bị bài xích.
Chiết phiến trong tay Khúc Tung Văn khẽ mở khẽ đóng, phát ra âm thanh ‘phành phạch’, như cười như không nói: “Nếu Lăng huynh thật sự bất an, hà tất phải theo tới?”
Lôi Hướng Trí vỗ vỗ vai Khúc Tung Văn, mỉm cười với Lăng Khải Vận “Sở dĩ Đại ca Đại tẩu không ở nhà là sợ chúng ta chơi đùa không thoải mái. Lăng huynh nếu không an, ngược lại là phụ ý tốt của gia huynh. Đi thôi, ta dẫn mọi người đến phía trước tham quan”
“Đi.” Bộ Thanh Vân mày rậm mắt to phụ họa đầu tiên, tùy tiện ôm vai Lôi Hướng Trí đi đằng trước.
Mấy người còn lại đuổi theo, một đám người nói nói cười cười.
Lăng Khải Vận điều chỉnh tốt cảm xúc, cũng bước nhanh theo sau.
Khúc Tung Văn ngắm nhìn cây đào rực hoa kiều diễm đầu cầu, trong mắt chợt lóe kinh ngạc “Lôi huynh, xem ra Đại ca Đại tẩu ngươi về phương diện chăm sóc cây ăn quả là những người lão luyện.”
“Sao lại nói vậy?” Lôi Hướng Trí không rõ tại sao hắn đột nhiên cho ra kết luận này.
Khúc Tung Văn chỉ vào cành đào vươn ra trước mặt “Trong nhà ta cũng có mấy cây đào, năm nay hoa nở rực rỡ, nhưng không bằng hoa nhà lệnh huynh. Các ngươi nhìn hoa đào này, cánh hoa mềm mại, sức sống tràn trề, chạm là thấy nước, vừa nhìn liền biết hàm lượng nước sung túc. Ta dám cam đoan sau này quả đào kết trái nhất định ngọt lành vô cùng.”
Những người khác đều có đồng cảm nhận, gật đầu.
“Không chỉ là hoa đào” Thư sinh có phong thái của người trí thức nhất chỉ vào một chỗ xa xa “Cây lê cây mận bên kia cũng vậy, sinh cơ dồi dào, ngắm nhìn tâm trạng cũng đại tốt.”
Lôi Hướng Trí tất nhiên không biết ảo diệu bên trong — Tần Miễn lén cho thêm nước linh tuyền vào hồ nước, mà nước tưới cây ăn quả, hoa cảnh, rau củ trong điền cư đều lấy từ hồ, dĩ nhiên sinh cơ nồng đậm.
Hắn ta chỉ cười cười, nói: “Cây ăn quả nơi này đều do một vị đại gia trong thôn chúng ta hỗ trợ chăm sóc.”
Khúc Tung Văn nói với Lôi Hướng Trí: “Lão thái thái trong nhà chúng ta thích ăn nhất là quả đào, lúc đó có thể sẽ xin hỏi mua từ nơi này.”
Lôi Hướng Trí lay nhẹ tay “Việc này tạm thời không nói trước được. Ta từng nghe Đại tẩu đề cập những trái cây này có công dụng khác. Bất quá, ta có thể hỏi thăm giúp huynh.”
“Vậy ta xin đa tạ trước.” Khúc Tung Văn cười nói.
“Nói trái cây làm gì, còn chưa thấy bóng dáng đâu! Xem hoa, Xem hoa.” Bộ Thanh Vân đứng ở rìa vườn hoa thúc giục “Các ngươi mau tới đây, hoa nơi này nở tuyệt đẹp.”
Một vị tài tử khác bước nhanh qua “Ta nói các ngươi này, cảnh trí nơi đây cực mĩ, không thể cô phụ sắc xuân, hay chúng ta đấu một trận thi ca?”
Không nói các vị thư sinh bên này ngắm hoa thi thơ, Tần Miễn và Lôi Thiết ở trấn trên bước đầu quy hoạch mười lăm mẫu đất mới mua. Giống như điền cư, dùng cành cây làm dấu hiệu ngăn cách các khu vực khác, chỉ chờ mua đủ các loại vật liệu xây dựng là có thể khởi công. Sau khi bận rộn xong, hai người đến tiệm ăn dạo qua một vòng rồi dẹp đường hồi phủ.
Tần Miễn nghiện cưỡi ngựa. Lôi Thiết phi thân nhảy lên ngựa ngồi phía sau hắn.
Hỉ Nhạc vội vàng đánh xe theo sau, câm lặng mười phần, hai vị chủ tử dẫn hắn theo chẳng lẽ chỉ vì đuổi ‘xe’?
Cửa thôn Thanh Sơn, hai cỗ xe ngựa đỗ ở ven đường xoay mặt ra ngoài. Bên cạnh xe có vài người đang đứng.
Lôi Hướng Trí đưa tiễn nhóm đồng học rời đi.
Nghe được tiếng vó ngựa đến gần, mọi người hiếu kỳ nhìn sang.
Tông mã chạy đến trước mặt họ, Tần Miễn thuần thục điều khiển ngựa dừng cách họ một trượng “Hu — Ngũ đệ.”
Lôi Hướng Trí tiến lên chào hỏi “Đại tẩu, các ngươi đã về.”
Tần Miễn mỉm cười gật đầu “Ừ.”
Lôi Thiết nhàn nhạt nhìn lướt qua mọi người, cầm tay Tần Miễn run dây cương, tông mã cất vó chạy hướng về điền cư.
Hỉ Nhạc nhanh chóng đuổi kịp.
Trên mặt Khúc Tung Văn còn lưu lại vẻ giật mình, quay đầu nói với Lôi Hướng Trí: “Lôi huynh, Đại ca và Đại tẩu ngươi đều không giống nông dân nha.” Nhất là nam nhân ngồi đằng sau, khí thế cường thịnh, hờ hững nhìn lướt, khí phách sắc bén tựa như một vị tướng từng chém giết ngoài sa trường.
Bộ Thanh Vân há to miệng nhìn hướng họ rời đi, dùng lực vỗ bả vai Lôi Hướng Trí, thấp giọng ồn ào “Này, người phía sau là Đại ca ngươi? Có thật là thân đại ca không vậy?” Hắn cảm thấy khí chất của Lôi Thiết cùng Lôi Hướng Trí không giống như người một nhà.
Lôi Hướng Trí bất đắc dĩ nói: “Đương nhiên là thân đại ca.”
Tại cổng lớn điền cư, Phúc thúc nghe được tiếng vó ngựa, lập tức mở cổng ra.
Tần Miễn linh hoạt nhảy xuống ngựa “Phúc thúc, hôm nay không có chuyện gì chứ?”
Phúc thúc cười nói: “Hồi tiểu thiếu gia, Ngũ công tử đưa mọi người tới đã ước thúc họ trước. Mọi người ngắm hoa, làm thơ, còn hạ cờ, cả xác hạt dưa đậu phộng cũng không có tùy tiện ném.”
“Vậy cũng tốt!”
Vào nhà thu dọn rồi nghỉ ngơi chốc lát, phỏng chừng khách nhân bên lão trạch đã đi, Tần Miễn và Lôi Thiết cùng nhau qua bển.
Một mình Lôi Xuân Đào ở trong sân, bĩu môi tay ngắt cánh hoa, bộ dáng giận dỗi, Tần Miễn tò mò tới gần.
“Tiểu muội, ngươi sao vậy?”
“Đại tẩu, các ngươi đến à. Không có gì.” Miệng Lôi Xuân Đào càng trề hơn, hàng mi thanh tú nhíu chặt, vô cùng xấu hổ.
Tần Miễn vào phòng, thấy Lôi Hướng Trí cũng có vẻ mặt bất đắc dĩ và buồn bực.
Đỗ thị vỗ bàn, tức giận nói: “Không phải vì ta muốn tốt cho nó sao?”
“Xảy ra chuyện gì?” Tần Miễn nhỏ giọng hỏi Lôi Hướng Lễ.
Lôi Hướng Lễ uyển chuyển nói: “Các đồng học của Ngũ đệ đều tướng mạo đường đường, trong đó có hai người học vấn rất tốt, gia thế cũng không tệ.”
Không cần nói rõ, Tần Miễn cũng hiểu. Hoá ra Đỗ thị muốn chọn rể trong đám thư sinh kia.
“Tỷ tỷ, chúng ta đương nhiên biết tỷ muốn tốt cho Xuân Đào, nhưng hai vị công tử kia đã nói người nhà sẽ lo chuyện định thân của họ. Tỷ cứ dính líu vào không phải sẽ hại Xuân Đào sao? Thanh danh của nữ nhi chính là sinh mạng thứ hai. Vạn nhất biến khéo thành vụng, một đời cô nương cũng coi như kết thúc. Tướng công, ngài nói xem có phải không?” Vệ thị uống trà, chậm rãi nói. Yên lặng một thời gian, hoả lực của Vệ thị đã tăng mạnh.
Lôi Đại Cường vốn hơi động tâm, nghe lời này vẻ mặt liền biến đổi, lập tức thay đổi chủ ý “Vi nhi nói đúng, việc này không thể làm.”
Đỗ thị âm dương quái khí nói: “Hiện tại trong mắt ngươi chỉ có nàng, đương nhiên nàng nói cái gì cũng đúng. Xuân Đào là nữ nhi của ta, không phải của nàng, nàng đương nhiên không muốn Xuân Đào sống tốt!”
Sắc mặt Vệ thị tái nhợt, môi run run, cắn môi nhìn Lôi Đại Cường “Tướng công, ta không có…”
Ngay sau đó liền chuyển hướng sang Lôi Hướng Trí, vội nói: “Lão Ngũ, ngươi là người sáng suốt. Ta nói vậy đều là vì Xuân Đào.”
Sắc mặt Đỗ thị đại biến. Giỏi cho Vệ thị ngươi, muốn lôi kéo con ta về phía ngươi sao!
Tần Miễn âm thầm thổn thức, một người hai người đều không phải hạng dễ chọc.
Nơi thị phi không thích hợp ở lâu. Hắn nhanh chóng chen vào “Khụ khụ. Ngũ đệ, hai ngày nữa là phải lên đường đến Châu phủ dự thi, đã thu dọn xong hành trang chưa?”
Đỗ thị hoà hoãn cảm xúc “Đã chuẩn bị xong hết.”
Tần Miễn nói: “Chỗ chúng ta cách Châu phủ Thanh Thiên phải hai ba ngày lộ trình. Đường xá xa xôi, sợ vài người không có ý tốt sẽ mượn cơ hội sinh sự. Ta và A Thiết đã thương lượng, tính tới hôm đó sẽ tự mình đưa Ngũ đệ đi châu phủ.”
Vệ thị nhìn Tần Miễn, Lôi Thiết một cái, rũ mi mắt, ngược lại bọn lão Đại rất quan tâm người đệ đệ này.
Lôi Đại Cường, Đỗ thị đều kinh hỉ thấy rõ.
“Tốt, tốt.” Lôi Đại Cường khen ngợi nhìn Lôi Thiết, trong mắt chứa ý cười, rất có phong thái cha hiền “Lão Đại, các ngươi làm đúng lắm. Lão Ngũ là đệ đệ nhỏ nhất của ngươi, ngươi và tức phụ ngươi phải nên như thế.”
-Hết chương 82-
—– Đăng bởi: admin