CHƯƠNG 87: ĐẾN THƯ VIỆN THANH VÂN LÀM QUẢNG CÁO
“Vậy được, lão già ta cũng không giả mù sa mưa khách sáo làm gì.” Phương đại gia mừng rỡ “Trưa rồi, ta cũng nên trở về.”
Sau khi Phương đại gia đi xa, Tần Miễn nói: “A Thiết, chúng ta hái một ít anh đào về, ta làm nước ép anh đào và mứt anh đào cho huynh nếm thử.”
“Ta lấy giỏ đựng.”
Lôi Thiết trực tiếp bay vút rời đi, bóng dáng tiêu sái mà không mất uy vũ.
Tần Miễn ghen tị nói thầm: “Tỏ ra soái ca làm gì chứ. Đúng không, Nhất Điểm Bạch?”
“Wâu” Nhất Điểm Bạch nhìn hắn, sủa to một tiếng giống như muốn phụ họa.
Tần Miễn buồn cười ngồi xổm xuống xoa đầu nó.
Lôi Thiết nhanh chóng xách một giỏ đựng hiện thân.
Tần Miễn cầm giỏ, Lôi Thiết phụ trách hái. Trái cây không có phun thuốc trừ sâu, Tần Miễn hái một quả anh đào, tuỳ tiện chà chà lên áo, đang định bỏ vào miệng thì bị Lôi Thiết ngăn lại, từ trong lòng lấy ra tấm khăn cẩn thận lau tay cho hắn, rồi hái một quả anh đào khác đưa hắn.
“Vừa rồi sờ soạng Nhất Điểm Bạch.”
“Ô?” Hai lỗ tai Nhất Điểm Bạch rũ xuống kề sát đầu, cái đầu ngẩng lên, rũ mí mắt nhìn hắn.
Tần Miễn cười to xong, chững chạc đường hoàng nói: “Nó giống như đang khinh thường huynh.”
Lôi Thiết nhàn nhạt nhìn Nhất Điểm Bạch.
Hai lỗ tai Nhất Điểm Bạch lại dựng thẳng lên, giống như không có việc gì xoay thân đi qua hướng khác.
Hành động này lại chọc cười Tần Miễn.
Hai người hái nửa rổ anh đào rồi vào nhà.
Cách làm nước ép anh đào đơn giản, anh đào rửa sạch, cắt cuống bỏ hạt, cho vào máy ép trái cây bằng tay. Máy ép nước này do Tần Miễn phát minh, nguyên lý tương tự máy cán mì.
Phương pháp làm mứt anh đào cũng không khó, rửa sạch quả anh đào, cắt cuống bỏ hạt cắt nhỏ, bỏ vào nồi có chút nước, dùng lửa vừa, vừa nấu vừa khuấy đến khi ra nước thì chuyển sang lửa nhỏ nấu cho nhừ nát, thêm đường, nấu tới khi sền sệt là được. Hương vị ngọt ngào không ngán, cảm giác rất tốt.
Tần Miễn múc ra hai chén nhỏ, đưa một chén cho Lôi Thiết “Chắc chúng ta nên xây thêm một hầm chứa đá. Nếu bán ra nước trái cây, mứt trái cây và hộp hoa quả mùa hè vào mùa đông nhất định bán được giá tốt.”
Lôi Thiết vẫy tay “Từ từ mà làm, bằng không sẽ rất chói mắt. Chúng ta cũng không thiếu tiền.”
“Cũng phải.” Tần Miễn được y nhắc nhở, nhận ra đúng là mình tiến quá nhanh “Nghe lời huynh.”
Lôi Thiết kéo hắn vào lòng “Tức phụ, ta có một ý tưởng. Chờ tửu lâu đi vào quỹ đạo, lại mua một đám người nhỏ tuổi, dạy chúng võ công, huấn luyện một hai năm là gánh được trọng trách, ít nhất cũng có thể giữ nhà coi sân.”
Tần Miễn rất tán thành, nhoài người hôn môi đối phương một cái “Vẫn là huynh suy tính kỹ lưỡng. Về sau việc làm ăn e là càng làm càng lớn, quả thật cần bồi dưỡng nhân thủ của mình.”
Trên môi Lôi Thiết còn có vị ngọt của mứt anh đào, hắn nhịn không được vói đầu lưỡi vào.
Hai tay Lôi Thiết giam chặt hai tay và người hắn, áp hắn trên thành dựa lưng sô pha làm sâu sắc nụ hôn này.
Trong máu nam nhân đều có tính công kích, còn hi vọng mình nắm thế chủ động. Tần Miễn ở trong thế bị áp chế, không quen lắm nên giãy dụa, ý đồ áp ngược Lôi Thiết, đổi lấy công kích càng thêm cường liệt từ Lôi Thiết, liếm mút đến đầu lưỡi hắn run lên. Hắn đành thôi giãy dụa, nhưng miệng lưỡi không chịu thua, không cam tâm phản kích lại một cách yếu ớt.
Đến khi chút vị ngọt cuối cùng trong khoang miệng tan mất, hai người mới thở hổn hển tách ra. Tần Miễn phát hiện môi Lôi Thiết hơi sưng, ngượng ngùng dời tầm mắt, lại đối diện một đôi mắt đen kịt trầm lắng, ngực như bị căng đầy, tới gần hôn lên mi tâm nam nhân.
Lôi Thiết lấy ống tay áo lau đi vệt nước đọng trên khoé miệng tức phụ, thong thả dịch người đi, lén kéo chỉnh lại trường bào.
Tần Miễn từ sô pha bật thẳng người dậy, ngồi quay lưng với y, cũng làm động tác tương tự “Khụ khụ… Ta đi cho mứt anh đào còn lại vào lọ đựng. Ngày mai đến thư viện thăm Ngũ đệ, thuận tiện đưa hắn một ít.”
Lôi Thiết đột nhiên ngẩng đầu “Thăm hắn? Làm gì?”
Sao phản ứng lớn vậy? Tần Miễn sửng sốt, lập tức hiểu ra, buồn cười nói: “Đương nhiên là tuyên truyền tửu lâu của chúng ta, chứ còn có thể làm gì?”
Hắn đi vào bếp, biết thể nào nam nhân cũng vào theo, cầm một chén ống trúc sạch sẽ từ trong tủ bát ra, dùng thìa múc mứt anh đào lấp đầy ống, rồi thu ống trúc vào không gian. Thời tiết quá nóng, để bên ngoài dễ bị hỏng.
Cuối cùng cho số mứt còn thừa vào chén.
“Ta có cách này, huynh nghe xem coi nó thế nào…”
Sáng hôm sau, Tần Miễn và Lôi Thiết ngâm hai mươi vò rượu anh đào, xem chừng thời gian thì mang theo hộp thức ăn, một rổ anh đào cùng một chồng tờ tuyên truyền, cưỡi ngựa đến huyện Chiêu Dương.
‘Du nhiên điền cư’ cần lưu lại một người giữ nhà, sau khi Phúc thúc Phúc thẩm ra ruộng, Hỉ Nhạc chốt cổng đại môn, mang một cái ghế và một cây gậy trúc chuẩn bị đến chỗ trồng anh đào đuổi chim, chợt có gõ cửa vang lên.
Hỉ Nhạc không tùy tiện mở cổng ra mà nói to: “Ai đó? Chủ tử chúng ta không ở nhà, nếu có việc ngày sau hãy đến.”
“Hỉ Nhạc, là ta. Còn không mau mở cửa?”
Ngoài cửa truyền tới tiếng ngạo mạn của Đỗ thị.
Hỉ Nhạc cười nhạo một tiếng, ngoài miệng khách khí “Thì ra là lão thái thái, Đại thiếu gia và tiểu thiếu gia chúng ta đều không có ở nhà.”
“Hỉ Nhạc, là vầy. Hôm nay ta tính về thăm nhà mẹ đẻ, đi vào hái mấy cân anh đào để nương ta nếm thử, mở cửa nhanh lên.” Đỗ thị hô, thấy vài thôn dân đứng cách đó không xa đều mang dáng vẻ xem náo nhiệt, thẹn quá thành giận.
“Lão thái thái, , Đại thiếu gia và tiểu thiếu gia chúng ta mới vừa đi thôi, nếu ngài sốt ruột giờ đuổi theo còn kịp, tiểu nhân còn có việc, đi trước.” Hỉ Nhạc nói xong liền chạy.
“Hỉ Nhạc! Hỉ Nhạc!” Đỗ thị ở ngoài cửa gọi vài tiếng đều không có người đáp lại, tức đến dùng sức đập cửa, cửa không mở ra, ngược lại tay đánh đến đau, mắng vài câu, căm giận rời đi.
Mấy thôn dân khe khẽ nói nhỏ.
“Ài, nhớ ngày đó Đỗ thị đối xử khắc nghiệt với lão Đại Lôi gia, hiện tại hẳn hối hận lắm? Đáng tiếc trên đời không có thuốc hối hận.”
“Đúng vậy.” Một thôn dân khác ôm tay trước ngực nói “Cả Lôi Đại Cường nữa, mấy hôm trước muốn vào hái anh đào, cũng không được như ý.”
“Ta thấy tân tức phụ của Lôi Thiết là yêu ghét rõ ràng, đối tốt với bọn hắn, hắn đều nhớ kỹ. Lúc phân gia, Trương Đại Xuyên, Giang đại gia, Triệu bá vươn tay giúp đỡ, mấy ngày trước tân tức phụ đi biếu anh đào cho những nhà đó, ít nhất năm sáu cân a! Ta còn nếm thử vài trái, ngọt lịm!”
…….
Nhất Điểm Bạch chạy không hề thua hai con ngựa, lao nhanh như mũi tên bắn ra. Vào thị trấn, Tần Miễn, Lôi Thiết giảm tốc độ ngựa, đi về phía thư viện Thanh Vân.
Người đi đường đều hiếu kì nhìn chằm chằm Nhất Điểm Bạch, số ít người nhận ra nó là sói thì sợ tới mức nhanh chóng bỏ đi gấp.
Nhất Điểm Bạch nhấc mí mắt, ngạo mạn đảo qua mấy người đó, đi cạnh tông mã của Tần Miễn. Hai con ngựa lá gan lớn cũng không sợ nó. Nguyên nhân có lẽ là đều được cho uống nước linh tuyền.
Còn chưa tới giờ tan học buổi sáng, cả thư viện thật im ắng.
Tần Miễn đi về phía cụ ông ngồi trông cổng thư viện.
“Đại gia, chúng ta tới tìm người, không biết có thể đi vào được không?” Tần Miễn cầm một nắm anh đào từ trong giỏ ra “Đây là anh đào nhà mình trồng, không chua chút nào, ngài nếm thử chứ?”
“Ai ui, đa tạ, anh đào nhà các ngươi không nhỏ nha.” Đại gia cười hớn hở nhận lấy anh đào, hỏi “Các ngươi tìm ai?”
Tần Miễn trả lời: “Chúng ta tìm học sinh mới nhập học năm nay, Lôi Hướng Trí.”
Cụ ông cầm anh đào vào phòng, tay không đi ra “Bình thường thư viện không cho người tiến vào, ta dẫn các ngươi đi. Ngựa cũng dắt vào luôn, buộc ở cây bên kia, không có người nào dám trộm đâu.”
“Làm phiền đại gia.”
Cụ ông dẫn cả hai đến thẳng sân ngoài giảng đường nơi tân sinh lên lớp, chỉ vào bên kia nhỏ giọng nói: “Còn chưa tan học, các ngươi ở đây đợi đi.”
Tần Miễn nói cảm tạ, cùng Lôi Thiết vào lương đình ngồi nghỉ chân, từ đây có thể nhìn thấy từng hàng học sinh trong giảng đường qua cửa sổ rộng mở.
Nhất Điểm Bạch thuận theo nằm sấp một bên.
Bộ Thanh Vân cùng bàn với Lôi Hướng Trí, ngồi gần cửa sổ. Bữa sáng đã sớm tiêu hóa hết, bụng hắn ta đói đến kêu réo, chán chết nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, hai mắt bỗng sáng rực, lấy ngón tay chọc chọc Lôi Hướng Trí, nhỏ giọng nói: “Lôi huynh, mau nhìn kìa, đó không phải Đại ca, Đại tẩu ngươi sao?”
Lôi Hướng Trí bị túm ra từ trong thế giới sách vở, thấy Tần Miễn và Lôi Thiết, có chút kinh ngạc, gật gật đầu.
Bộ Thanh Vân nhìn phu tử trên bục giảng vẫn chưa chú ý tới động tĩnh bên này, hưng phấn hạ giọng “Ta thấy Đại ca ngươi cầm theo hộp đựng đồ ăn, có phải đến để đưa món ngon cho ngươi không?”
Lôi Hướng Trí không biết nói gì. Dù đúng cũng là cho ta ăn, có liên quan gì với ngươi vậy?
“Coong! Coong! Coong! –”
Ba tiếng chuông vang, phu tử cầm sách lên “Tan học.”
Lôi Hướng Trí trong tiếng hối thúc của Bộ Thanh Vân nhanh chóng cất sách vở văn phòng tứ bửu vào hòm sách, đi nhanh về phía lương đình.
Hoắc Tư Duệ tò mò đi tới “Hướng Trí, ngươi đi đâu thế?”
“Tư Duệ.” Lôi Hướng Trí nói “Đại ca Đại tẩu ta đến đây.”
Khúc Tung Văn mắt sắc, con ngươi xoay tròn, đuổi theo. Vương Thượng Văn Triệu Thiên cũng thấy, bám theo phía sau. Bọn họ đều từ học đường trấn trên đi vào thư viện, tương đối thân cận.
Thế nên, Lôi Hướng Trí dẫn theo một đám người đi vào lương đình.
“Đại ca, Đại tẩu.”
Bọn Khúc Tung Văn cùng nhau chắp tay thi lễ “Kiến quá Lôi đại ca, Lôi đại tẩu.”
Ánh mắt cả bọn đều nhìn chằm chằm anh đào đỏ au trong giỏ, Tần Miễn buồn cười không thôi.
Lôi Thiết đẩy hộp đồ ăn về phía Lôi Hướng Trí “Đưa cơm trưa cho ngươi.”
“Đa tạ Đại ca, Đại tẩu.” Lôi Hướng Trí tươi cười, ngồi xuống ghế đá cạnh hắn, mở hộp đồ ăn ra liền ngửi được một mùi thơm, lấy thức ăn bên trong bày ra bàn đá, phát hiện không chỉ có một món ăn, rất là cảm động.
Đám người Khúc Tung Văn nhìn chằm chằm hồi oa nhục(1), cá kho tộ, cà tím om thịt. trứng tráng cà chua, đậu phụ rán thơm và một bát cơm trắng lớn còn tỏa hơi nóng, len lén nuốt nước miếng.
Thấy lượng đồ ăn các món đều không ít, Lôi Hướng Trí nói với cả đám: “Nhiều món như vậy một mình ta ăn cũng không hết, nếu các ngươi không ngại, tới nhà ăn mua cơm lại đây cùng nhau ăn.”
“Đa tạ Lôi huynh.”
Đám người Khúc Tung Văn đều mới mười sáu mười bảy tuổi, vẫn còn vài phần tâm tính tiểu hài tử, cười hì hì, người sau tiếp bước người trước chạy xa.
-Hết chương 87-
(1) Hồi oa nhục: thịt nấu hai lần, hình như ta từng chú giải rùi thì phải.
[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam] Đăng bởi: admin