Edit :Tuyết Khanh
Còn chưa tới giữa trưa, phòng tiếp khách phủ Trấn quốc công liền ngồi đầy người, năm nay khách nhân chẳng biết hơn gấp bao nhiêu lần năm trước, ngay cả ngự y trong cung và nữ quyến cũng đều tới, trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, đến mừng thọ là giả, nhìn thử nhất đẳng ngự y là người ra sao mới là thật.
Tiếu Tĩnh đỡ Lão phu nhân tới phòng tiếp khách, mọi người liền đồng loạt đứng lên chắp tay nói chúc mừng, lão phu nhân cũng thỉnh thoảng lại gật đầu tỏ ý cảm ơn, nhìn người càng ngày càng nhiều phòng tiếp khách sợ là không chứa nổi, kết quả là Lý di nương lại thông minh đem chỗ dời đến hậu viện, hậu viện lớn, hôm nay vừa vặn đến rồi mùa hoa nở, một bên mừng thọ một bên ngắm hoa, hậu viện còn có một con sông nhỏ chảy qua có thể ngâm thơ chèo thuyền du ngoạn, gió thổi tới thì mát mẻ vô cùng, khi Lý di nương đem kế này nói với Lão phu nhân, Lão phu nhân gật đầu liên tục tán thưởng, Tiếu Tĩnh khen một câu "Di nương thực sự là huệ chất lan tâm*." Lý di nương liền thật cao hứng đi bố trí. (* ý là người có khí chất như hoa huệ tâm như hoa lan, hiền tuệ thông minh tao nhã)
"A. . . Lão muội muội. . ." Lão phu nhân phủ Trung dũng Hầu Giản thị được con dâu Lam thị và tôn nữ* Thượng Quan Lam Tuyết đỡ tới, vừa đi lại vừa vui mừng cười khanh khách chào hỏi, lão phu nhân vừa nhìn thấy trong lòng vui vẻ mà đẩy ra bàn tay đang đỡ bà của Tương ma ma và Tiếu Tĩnh tự mình đi lên phía trước kéo tay của Giản thị phủ Trung dũng Hầu "Lão tỷ tỷ, chúng ta đã bao nhiêu năm không gặp rồi." Trong mắt rốt cuộc nhanh chóng ánh lên chút nước mắt.
"Ai. . . Từ lúc Vu Ngọc đi rồi ta đây người đầu bạc tiễn người đầu xanh quả thực không tiếp thụ nổi bệnh nặng một hồi, cho tới bây giờ cũng còn không có bình phục, nghe nói muội muội ngươi cũng là bị bệnh, hiện tại khá tốt." Lúc còn trẻ Lão phu nhân Giản thị phủ Trung dũng Hầu và Lão phu nhân phủ Trấn quốc công từng là bạn tốt trong khuê phòng, sau khi mỗi người xuất giá ngược lại cũng còn thường xuyên liên lạc, Giản thị càng yên tâm đem nữ nhi duy nhất Thượng Quan Vu Ngọc của mình gả cho con bà là Trấn quốc công hiện nay, cứ tưởng rằng như vậy hai nhà có thể thân càng thêm thân, nể mặt mũi của mình ở phủ Trấn quốc công cũng sẽ không làm khó Thượng Quan Vu Ngọc, ai biết cuối cùng cũng. . . Tiệc vui chóng tàn.
"Lại nói ta thật đúng là xin lỗi lão tỷ tỷ, lão tỷ tỷ đem nữ nhi gả đến phủ trấn quốc công của ta, cũng đều tại ta không có chăm sóc tốt cho nàng." Nhớ tới Thượng Quan Vu Ngọc, đó cũng là một hài tử hiền lành, để phóng sinh một con cá cuối cùng lại hi sịnh mạng mình.
"Được rồi. Chuyện cũ không cần nhắc lại, Tĩnh nhi. . ." Giản thị vỗ vỗ tay của lão phu nhân hướng về phía Tiếu Tĩnh ở sau lưng bà gọi một tiếng, Tiếu Tĩnh và Thượng Quan Vu Ngọc lớn lên giống nhau, liếc mắt liền nhận ra được, Tiếu Tĩnh bước lên phía trước khuôn mặt mang theo mỉm cười lễ phép chào hỏi "Gặp qua ngoại tổ mẫu, mợ, biểu tỷ." Lão phu nhân (ngoại tổ mẫu của Tiếu Tĩnh ý nhé!!) lệ nóng doanh tròng kéo Tiếu Tĩnh lên, nhìn nàng như cảm thấy đang gặp được Vu Ngọc, trong lòng cảm giác muôn vàn vui vẻ.
Lam thị khẽ gật đầu, khí chất ôn nhu thành thạo cao quý, Thượng Quan Lam Tuyết cười hì hì nhìn Tiếu Tĩnh "Tĩnh nhi, hôm nay muội phải không tiếc đưa ta một cây hoa hồng lam."
"Khó có được biểu tỷ thích, Tĩnh nhi tất nhiên sẽ tặng tỷ rồi." Hai người nữ tử khí chất thanh nhã cao quý đứng ở một chỗ vui cười, trái lại đặc biệt hấp dẫn ánh mắt người nhìn.
"Tuyết nhi này sau khi trở về mỗi ngày cứ lẩm bẩm ‘Tĩnh nhi’ ‘hoa hồng lam’, đọc nhiều khiến lão bà tử ta đây cũng nhức đầu." Giản thị nói xong chọc cho một đám người cười ha ha, lão phu nhân (là bà nội ý) cùng bà (bà ngoại) cùng nâng đỡ nhau vừa đi vừa trò chuyện " Loại cây hoa hồng của Tĩnh nhi không chỉ có đẹp. Làm bánh ngọt cũng ăn rất ngon đó."(chú thích bà nội bà ngoại cho mn dễ hỉu nhe!!)
"Ta đây nhất định phải nếm thử." Giản thị cười nhìn về phía Tiếu Tĩnh.
Tâm tình Tiếu Tĩnh rất tốt, hơi hành lễ "Ngoại tổ mẫu nếu muốn nếm thử, Tĩnh nhi lập tức đi làm."
"Ta cũng đi ta cũng đi." Thượng Quan Lam Tuyết đã muốn mình và Tiếu Tĩnh ở cùng một chỗ, hôm nay có cơ hội đơn độc nói chuyện nàng làm sao sẽ bỏ qua?
"Đi thôi đi thôi, con gặp phải muội muội làm sao nguyện ý ở bên cạnh bồi lão bà tử này đây?" Giản thị trêu ghẹo Thượng Quan Lam Tuyết, trong mắt lại tràn đầy cưng chìu.
Tiếu Tĩnh lôi kéo tay của Thượng Quan Lam Tuyết đi về phía Mạn Đà Viên, Lão phu nhân và Giản thị tiếp tục mang theo một đám nha hoàn ma ma đi về phía trước, phía sau một cây lớn lại đi ra hai người "Tình nhi, không thể để cho Tiếu Tĩnh và người của phủ Trung dũng Hầu bắt tay*(*hợp tác á) với nhau." Vương di nương cắn răng, nếu Tiếu Tĩnh và phủ Trung dũng Hầu liên thủ cùng nhau vậy coi như xong, đến nơi nào còn có chỗ đứng cho Vương Tú Hà đây.
"Con đã biết, nương." Trong mắt Tiếu Tình mơ hồ lóe lên ánh sáng ác độc. Hôm nay nhất định phải để cho Tiếu Tĩnh mất hết mặt mũi để nàng ta*(ý là con ả độc ác này đang chỉ Tiếu Tĩnh á) chịu các loại ủy khuất.