Xuyên Việt Ta Kiếm Được Lão Công Cường Tráng

Lúc Lưu Triệt biết Đại Tráng đánh tới nhà bên kia. Khí thế như trẻ tre đem Nhị Tráng và Tam Tráng đánh tơi tả liền bật ngón cái, hầm xương tẩm bổ cho Đại Tráng. Đánh hay lắm, xem ra Đại Tráng thực sự tuyệt tình với nhà bên đó rồi. Xem sau này còn có ai dám bắt nạt Tiểu Tráng không? Mình cũng bớt phải nể nang bên đó.

Nhìn thiếu niên tươi như hoa bê bát canh xương hầm đặt trước mặt mình. Triệu Đại Tráng yên lặng ăn canh, người này là hài lòng với việc mình trả thù cho Tiểu Tráng đi.

Thực ra việc làm của Đại Tráng ở xã hội này thì không được tán thành. Cảm thấy cha mẹ có tệ bạc thế nào thì vẫn là cha mẹ không được cư xử như thế. Xong Lưu Triệt là người tương lai, liền cảm thấy Đại Tráng làm rất đúng. Cha mẹ nào như cha mẹ Đại Tráng hổ dữ không ăn thịt con vậy mà bọn họ sẵn sàng đẩy Đại Tráng vào chỗ chết hai lần.

Cái gì là máu mủ tình thâm là bọn họ quăng đi trước, bản thân không việc gì phải nghĩ đến. Có một số người là người dưng nhưng đối xử với ta còn tốt hơn người mang danh người nhà.

Nhìn Đại Tráng ăn canh, Lưu Triệt ngồi xuống hỏi: " Đại Tráng ca, Đại Tráng, Nhị Tráng, Tam Tráng thì phải đến Tứ Tráng chứ sao có mỗi Triệu Bình là tên khác vậy?"

Đại Tráng uống một ngụm canh rồi nói: " Thực ra ban đầu Triệu Bình đúng là tên Tứ Tráng. Sau này lên trấn trên học liền cảm thấy cái tên này không có học thức. Hắn ghét bỏ xuất thân bần nông của mình nên nhờ người cải danh"

Lưu Triệt nghe vậy liền vỗ bàn cười, Đại Tráng khó hiểu nhìn y sao tự nhiên lại cười rồi? Lưu Triệt cười cười nói: " Đệ vốn lo lắng không biết đệ đệ học ở trấn trên là người như thế nào? Còn nghĩ hắn khảo được công danh không biết có hay không gây khó dễ chúng ta. Nhưng giờ thì an tâm rồi hắn không gây chuyện với chúng ta được...Người như vậy tiến không xa được... "

Triệu Đại Tráng gật đầu, đạo lí này y cũng hiểu được. Sống dựa vào dân mà lại xem thường dân. Mới là đồng sinh mắt đã cao hơn đầu nếu không thay đổi thì làm quan cũng sẽ là thứ quan hại dân.

Lưu Triệt tò mò nhìn Triệu Đại Tráng đoán được Đại Tráng hiểu ý mình. Liền cười vui vẻ, nhà họ Triệu đúng là không có mắt. Triệu Đại Tráng mới thực sự là người thông minh hiểu đạo lí lại thức thời nhất nhà. Lại không xem trọng y, trong khi đó lại cung phụng kẻ coi thường chính bản thân mình.

Chậc chậc thời này việc thi cử quan trọng có vẻ người ta nghĩ chỉ cần học hành. Vác đồ đi thi, thi đỗ thì cao quý một bước lên tiên nhỉ? Quan trường là nơi ai muốn vào thì vào chắc đúng là năm mơ không lựa sức mà làm cố quá lại thành quá cố thì khổ.

Tiệm bánh nhỏ của Lưu Triệt bán đắt hàng một số người bắt đầu nhăm nhe muốn chiếm cách làm sữa ngô của y. Nhưng e ngại Trần trưởng quầy nên không dám tùy tiện ra tay. Vài kẻ ngu ngốc chặn đường muốn đánh cướp đều bị Lưu Triệt đánh một trận, liền thành thật lại.

Dù sữa ngô có thể kiếm tiền nhưng cũng không phải cây hái ra tiền như hồng dẻo. Bởi vậy người nhắm đến thường là người cũng không có bối cảnh gì lắm. Mấy hộ nhà giàu không vừa mắt thứ này đâu.

Như thường lệ Lưu Triệt bày hàng bán sữa ngô và bánh. Vừa mới dọn hàng ra liền thấy một nữ nhân vênh váo đứng trước mặt. Lưu Lệ, trong đầu Lưu Triệt ngay lập tức nghĩ đến hai từ này. Người này là con gái của vợ kế, muội muội cùng cha khác mẹ của nguyên chủ.

Lưu Lệ nhìn quanh sạp hàng trào phúng nói: " Lưu Triệt huynh cũng có ngày hôm nay trước đây vênh váo biết bao"

Lưu Triệt không để ý cô ta tiếp tục bày hàng. Thấy Lưu Triệt không để ý tới mình Lưu Lệ liền tức giận,nói: " Cũng đã như vậy rồi còn giả bộ thanh cao"

Lưu Triệt nhìn Lưu Lệ nhẹ nhàng nói: " Không mua hàng thì cút"

Lưu Lệ liền tái mặt, người này là con của chính thất trước đây luôn cao cao tại thượng, ánh mắt nhìn mình như nhìn sâu bọ vậy. Bây giờ ra nông nỗi này rồi mà vẫn còn dám lớn lối với mình.

Lưu Lệ nghĩ vậy liền nói: " Chỗ hàng này đáng giá bao nhiêu chứ? Ngươi tin là ngày mai ngươi không còn được bán hàng ở đây nữa không? "

Lưu Triệt bỏ đồ trong tay xuống, thản nhiên nói: " Lưu Lệ dù ta thất thế, ta vẫn là đích tử là con của chính thất được cưới hỏi đàng hoàng. Dù cha có không coi trọng ta thì cũng không đến phiên con của vợ bé như cô lên mặt đâu"

Lưu Lệ không ngờ Lưu Triệt lại nói trắng ra như vậy. Thân phận của cô ta luôn là một vết nhơ mà cô ta muốn xóa cũng không được vậy mà con người này trước mặt bàn dân thiên hạ nói trắng ra hết. Lưu Lệ cắn răng nói: " Mẹ ta đã được thăng làm chính thất rồi, ca ca ta giờ mới là đích tử nhà họ Lưu"

Lưu Triệt cười khẩy, nói: " Rồi sao? Cô đến đây để khoe mẹ cô từ tiểu thiếp làm sao thành chính thất. Hay để khoe cha cô sủng thiếp diệt thê thế nào? Con của chính thất thì phải ở đây, con của vợ bé lại thành đích tử? Muốn giấu còn không kịp, cô là muốn khoe ra cái gì vậy? "


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui