Xuyên Việt Ta Kiếm Được Lão Công Cường Tráng

Chuẩn bị hai phần cơm hộp, cho Tiểu Trang đeo lên người. Lưu Triệt nói: " Tiểu Tráng một hộp đem cho Trương lão sư, gói bánh này thì chia cho các bạn học nghe không? "

Tiểu Tráng gật đầu rồi gói to gói nhỏ dắt lừa vào trong trường Lưu Triệt thì cưỡi lừa của mình đi bán hàng. Tiểu Tráng cất lừa xong liền qua chỗ các lão sư, đưa hộp cơm to hơn cho Trưỡng lão sư, nói: " Lão sư cha con làm cơm hộp cho người "

Trưỡng lão sư tươi như hoa tiếp nhận hộp cơm đắc ý nhìn xung quanh. Xem đi còn nói to nói nhỏ mình không có người hiếu thuận thờ phụng sau này không? Con trai mình đang hiếu thuận mình đây mấy lão già thúi con trai mấy người là con ruột, mấy chục năm qua có làm cho mấy lão cọng rau nào không? Mau ghen tị, mau ghen tị đi a.

Các lão sư khác nhìn mặt Trương lão sư vênh váo. Một bộ thiếu đánh, rất muốn nhào lên đấm vào mặt lão. Đành phải niệm trú trong lòng quân tử động khẩu, không động thủ, nhịn phải nhịn.

Bởi vậy Trương lão sư thành công thu gom được một đống cừu hận. Nhưng lão chẳng quan tâm mấy người ghen tị chứng tỏ mấy người không bằng tôi. Từ ái nhìn Tiểu Tráng, Trương lão sư ghé vào tai Tiểu Tráng, nói nhỏ: " Sau này lúc không ở trường học. Con có thể gọi ta là gia gia"

Sau đó trông mong nhìn Tiểu Tráng, một bộ mau gọi đi a. Tiểu Tráng cũng không phụ lòng lão sư, ra hiệu lão sư cúi xuống, sau đó nhón chân lên nói nhỏ vào tai y: " Gia gia... "

Trương lão sư thỏa mãn, bỏ một viên kẹo vào tay Tiểu Tráng rồi bảo nó mau tới lớp. Tiểu Tráng cầm kẹo vào lớp, dù nó đã có kẹo cha nhỏ cho rồi. Từ lúc có cha nhỏ cũng không phải thiếu thốn nữa. Kẹo của cha nhỏ cũng nhiều loại và ngon hơn cái này. Nhưng Tiểu Tráng vẫn quý trọng cây kẹo này. Đây là lần đầu tiên Tiểu Tráng cảm nhận thế nào là gia gia.

Gia gia ruột ở nhà mỗi lần kêu mình đều là kêu để sai đi làm việc, không thì là mắng chửi nào có quan tâm như Trương lão sư. Tiểu Tráng mang tâm trạng tốt tới lớp học.

Tới lớp đã có mấy tiểu đồng bọn giữ chỗ cho. Tiểu Tráng vui vẻ chạy qua chia kẹo cho bọn nó. Đồng bọn của Tiểu Tráng có ba đứa trong đó có con của trưởng quầy Trần. Tên Trần Liêm, là một đứa ham ăn, tính tình cũng rất sáng khoái là một đứa trẻ không để ý tiểu tiết nhiều. Bởi vậy nó là người đầu tiên thò tay vào gói kẹo của Tiểu Tráng.

Một đứa khác là con của lão sư trong trường,tên Tô Hàm. Nhà mấy đời đều theo nghiệp chữ nghĩa. Là một ông cụ non, có chuyện gì là nghĩ tới nghĩ lui. Nhưng là một đứa trẻ tốt bụng bởi vậy nó là đứa đánh vào tay Trần Liêm. Trần Liêm bị đánh tay khoa trương kêu oai oái. Tuy nhiên thấy Tô Hàm liếc mắt đành thành thật lau cái tay đen thui của mình sạch sẽ. Ai bảo Tô Hàm là người ưa sạch sẽ, đành ngoan ngoãn làm sạch tay.

Còn lại Tiểu Tráng và Giang Tiêu ngồi cười. Giang Tiêu là người cuối cùng trong nhóm. Thực chất ba đứa còn lại cũng không biết rõ thân phận gia cảnh của Giang Tiêu. Chỉ cảm thấy y rất tốt thì kết bạn thôi,Tiểu Tráng nói: "Cha nhỏ ta bảo anh hùng không kể xuất thân"

Được đám nhỏ ra sức đồng tình, bởi vậy trong nhóm Giang Tiêu thân nhất là Tiểu Tráng. Bọn nhóc nói chuyện một lúc thì lão sư vào liền yên lặng tập trung nghe giảng. Hết giờ đám nhóc lại tập trung ăn cơm trưa.

Trần Liêm cắn đũa hâm mộ nói: " Tiểu Tráng thật có phúc, có cha nấu ăm ngon như vậy"

Tiểu Tráng gắp cho Trần Liêm một miếng thịt. Trần Liêm liền vui vẻ ăm, sau đó cũng gắp lại cho Tiểu Tráng một miếng thịt trong cơm của mình. Tiểu Tráng định ăn thì miếng thịt Trần Liêm cho biến mất. Nhìn sang thấy Giang Tiêu đã bỏ vào miệng.

Tiểu Tráng há miệng khó hiểu nhìn Giang Tiêu. Chỉ thấy Giang Tiêu bỏ thức ăn của y liên tục sang hộp mình rồi nói: " Ăn cái này đi"

Tuy không hiểu lắm nhưng Tiểu Tráng vẫn vui vẻ ăn. Đồ ăn nhà Giang Tiêu ăn cũng ngon lắm. Giang Tiêu vui vẻ nhìn Tiểu Tráng ăn, Trần Liêm dẩu môi Giang Tiêu lúc nào cũng vậy hết.

Tiểu Tráng học xong buổi chiều liền tạm biệt bạn bè qua tìm lừa của mình. Hôm nay học xong sớm qua chỗ cha nhỏ mới được. Ai ngờ chưa ra đến chỗ chuồng gia súc thì đã bị chặn lại. Tiểu Tráng lo lắng nhìn người chắn trước mình.

Triệu Bình chán ghét nhìn Tiểu Tráng, béo lên không ít lại nhìn con lừa trong chuồng, còn có lừa riêng? Vậy mà để cho tứ thúc là mình không có tiền mua nổi cuốn sách mỗi ngày đều phải đi mượn sách chép. Nghĩ vậy Triệu Bình liền nói: " Tiểu Tráng học ở đây lâu rồi cũng không đến thăm tứ thúc"

Tiểu Tráng ôm đồ đạc của mình, run run nói: " Tứ... Tứ thúc...."

Triệu Bình ra vẻ gật đầu nói: " Sau này thi thoảng đến thăm tứ thúc"

Sau đó nhìn đồ đạc mà Tiểu Tráng đang ôm. Nhanh chóng giật lấy một quyển sách của Tiểu Tráng là Chân thảo thiên tự văn, còn mới nguyên... Siết cuốn sách. Triệu Bình thản nhiên nói: " Tiểu Tráng có thật nhiều sách, cho tứ thúc mượn mấy quyển này được không? "


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui