Xuyên Việt Ta Kiếm Được Lão Công Cường Tráng

Phùng thị cắn răng, thị cũng đâu có ngờ sự việc lại đi tới bước đường này. Năm đó tuy vào Lưu phủ, thị khéo miệng lại trẻ trung xinh đẹp, được Lưu Hiền yêu thích.

Nhưng lại không có con, nếu không có một đứa con dưới gối. Làm sao thị có thể an tâm?Làm sao có thể lung lay vị trí của chính thê đã có một đích tử?

Nên mới nhắm mắt làm liều thông dâm mượn giống, may sao Lưu Tuệ sinh ra mói là giống Lưu Phúc nhưng cũng giống Lưu Hiền khiến thị an tâm không ít.

Năm xưa nếu không phải mẫu thân Lưu Triệt phát hiện ra bí mật này, thị thị đâu có vội vàng ra tay đầu độc nàng. Người ta không biết cũng chỉ chỉ ả chậm chễ thuốc của chính thê khiến nàng bệnh nặng chết thôi.

Không hề biết rằng, là ả cùng Lưu Phúc đầu độc hại chết mẫu thân Lưu Triệt. Hòng dấu diếm chuyện này, không ngờ sau bao nhiêu năm chuyện này vẫn cứ lộ ra, đây là quả báo sao?

Là mẫu thân Lưu Triệt trên trời muốn trả thù ả đã hại chết nàng lại bạc đãi con nàng sao? Phùng thị nghĩ mà sợ, Lưu Triệt bây giờ thủ đoạn tàn nhẫn, nếu hắn biết năm xưa. Mình không phải là nhỏ nhen chậm chễ thuốc của mẹ y mới vô tình gây ra cái chết, mà là đầu độc từ từ mẹ của y.

Thì chắc chắn y sẽ giết mình, Phùng thị càng nghĩ càng sợ. Dù vị tức phụ của Lưu Phúc xem như chó gà đối đãi Thị cũng không muốn bước ra ngoài đường, thị sợ gặp phải Lưu Hiền hay Lưu Triệt.

Lưu Tuệ thì triệt để mất sức sống, bị vợ con cha ruột đối xử thậm tệ. Gọi là con hoang thi thoảng buồn thì đánh cho vài cái. Lưu Tuệ lại nhớ đến năm xưa khi mẫu thân mình được Lưu Hiền sủng ái. Mình đã vênh váo ra sao, lúc đó không ít lần lén lút bắt nạt Lưu Triệt.

Làm chuyện sai, đều đổ cho Lưu Triệt làm. Lúc đó còn cười thích thú lắm, vì cảm thấy Lưu Triệt không xứng là đích tử của Lưu gia. Bây giờ những chuyện mà trước kia mình làm mình đều đang phải nhận lại nặng nề hơn nhiều.

Lưu Tuệ lặng lẽ ngồi trong góc phòng. Ra là...ra là lúc đó Lưu Triệt có cảm giác như mình lúc này. Khó chịu quá...nước mắt lặng lẽ rơi nhưng mà Lưu Triệt người ta là đích tử mgười ta là con ruột của Lưu Hiền.

Người ta có tư cách buồn, tư cách đau lòng, tư cách tủi thân, còn mình? Mình là cái gì? Chỉ là một đứa con hoang mà thôi. Những điều này là do bản thân mình đáng phải nhậnbLưu Tuệ lặng lẽ nghĩ.

Im lặng được một thời gian, thì tức phụ của Lưu Phúc ra chiêu độc. Nhận sính lễ rồi ép gả Lưu Lệ cho một kẻ điên. Tuy điên nhưng lại giàu có, tức phụ Lưu Phúc nhận tiền liền đến thông báo ép Lưu Lệ lấy chồng.

Lưu Lệ sao có thể đồng ý lấy một kẻ điên. Vì vậy trước hôn lễ liền cùng người bỏ trốn. Tức phụ Lưu Phúc giận tím mặt đành phải đến thương lượng với nhà kia, phú hộ nọ vốn chỉ cần cưới vợ để chăm sóc con trai mình.

Tức phụ Lưu Phúc trong mắt đầy oán độc dứt khoát đề cử Lưu Tuệ, nhà kia thấy Lưu Tuệ là người có học thức cũng đồng ý thay Lưu Lệ bằng Lưu Tuệ.

Đã học khôn từ lần Lưu Lệ bỏ trốn, tức phụ Lưu Phúc không thông báo cho Phùng thị nữa. Mà hôm cử hành hỉ sự, trực tiếp đem người đến. Ép buộc Lưu Tuệ thay hỉ phục đánh ngất rồi nhét vào kiệu hoa.

Mặc cho Phùng thị kêu khóc, tức phụ Lưu Phúc trực tiếp cho Phùng thị một bạt tai, nói: " Thứ tiện nhân không biết xấu hổ ngươi phải cảm ơn vì con của ngươi còn có người muốn đi"

Phùng thị trừng mắt, không thể tin nhìn người phụ nữ trước mặt. Nhớ đến ngày đó mình cũng nói với Lưu Triệt như vậy: " Ngươi phải cảm ơn vì mình có người muốn, còn chút giá trị đi"

Trơ mắt nhìn kiệu hoa đi xa, nhớ đến bộ dáng của con mình lúc bị nhét vào kiệu hoa. Nhìn sao cũng giống lúc đó, lúc thị chuốc thuốc mê Lưu Triệt cho người bỏ vào trong kiệu hoa.

Phùng thị đau đớn khóc lóc thảm thương chạy đến cầu xin Lưu Phúc, nói: " Dù sao Tuệ Nhi cũng là con trai ông mà Lưu Phúc ta cầu xin ngươi cứu giúp con chúng ta"

Lưu Phúc không kiên nhẫn tát Phùng thị một cái rồi phất áo bỏ đi, y cảm thấy mình điên rồi nên lúc đó mới gian díu với Phùng thị. Bây giờ thị hay rồi Lưu Hiền đang tìm cách chèn ép y cả tộc nhà họ Lưu nhìn y chán ghét, ta tất cả do người đàn bà này hại mình.

Đúng vậy, đều là do ả quyến rũ mình. Nếu không cũng đâu thể phạm sai lầm như hôm nay. Phùng thị xụi lợ ngã xuống đất ôm đầu cười điên loạn, đều là tại mình. Tất cả là tại mình, Phùng thị cứ thế trở thành người điên. Nhưng chẳng ai thèm để ý đến thị.

Lưu Tuệ tỉnh lại liền thấy gian phòng dán đầy chữ hỉ. Các phòng tràn ngập màu đỏ của tân phòng bên giường có một nam nhân đang cười ngốc nhìn mình.

Thấy mình nhìn hắn liền cười tươi trông lại càng ngốc hơn. Nam nhân ngốc cười tủm tỉm nhìn Lưu Tuệ rồi gọi: " Tức phụ.... "

================================

Ai nha viết chương này muốn viết về Lưu Tuệ và chồng ngốc ghê. Ai muốn không để mị ziết


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui