Xuyên Việt Ta Kiếm Được Lão Công Cường Tráng

Vừa nói xong thì thấy bên ngoài có tiếng mấy tiểu nhị xì xào: " Đại lão bản lại tới nữa, hôm nào cũng tới đưa cơm cho tiểu lão bản. Còn muốn chúng ta ăn cơm không? Hôm nào cũng thồn cẩu lương"

Giang Phi Vũ và Lam Nguyệt nghe vậy liền hé cửa ở bên trong nhã gian nhìn ra. Đại Tráng và Lưu Triệt đang ta một miếng ngươi một miêng gắp thức ăn cho nhau, phấn hồng bay khắp nơi.

Lam Nguyệt nói: " Ngươi chắc người kia là Hổ tướng quân? Ta thấy....không giống lắm thì phải? "

Giang Phi Vũ nói: " Thần chắc mà, người nhìn kĩ lại xem không phải so với thần người rõ về ngài ấy hơn sao?"

Thực ra thì vừa nhìn thấy Đại Tráng, Lam Nguyệt đã nhận ra đúng là Hổ tướng quân mình đang tìm. Chỉ là so với bộ dạng y từng thấy thì Đại Tráng bây giờ quá khác, cái người đang cười đến nở hoa kia là ai?

Hổ tướng quân không phải là người đánh hắn ba gậy hắn cũng không buồn hự à? Một bộ lạnh nhạt, nam nhân cao lãnh tà mị lãnh khốc nhất của kinh thành đâu?

Đại Tráng tinh tế phát hiện ra có ánh mắt đang nhìn về phía này liền nhìn tới chỗ Lam Nguyệt và Giang Phi Vũ đang đứng. Ánh mắt giao nhau, Lam Nguyệt vội đóng cửa lại.

Giang Phi Vũ bị bất ngờ, bị cánh cửa đập vào mặt. Ấm ức nói: " Sao người tự nhiên lại đóng cửa mạnh vậy? "

Lam Nguyệt lắp bắp nói: " Hổ tướng quân vừa lườm qua đây....hắn phát hiện ra chúng ta rồi... "

Giang Phi Vũ cảm thấy đầu mình chắc phải phình to ra gấp mấy lần bình thường khi nói chuyện với người trước mắt, bởi vậy nói: " Nhìn thấy thì sao? Chúng ta là đến tìm hắn mà"

Lam Nguyệt nghe vậy ngẩn ra, đúng rồi a là hoàng huynh sai hắn đi tìm Hổ tướng quân a. Hắn đường đường là tam hoàng tử vừa rồi lại mất mặt như vậy.... Phù may quá....ở đây không có ai...

Lam Nguyệt hít một hơi, mở cửa đi lại phía phu phu Lưu Triệt. Đại Tráng buông đũa, sắc mặt lạnh nhạt Lưu Triệt khó hiểu nhìn hai người đang tươi tắn đi đến. Vị công tử lạ mặt kia còn đang nhìn chằm chằm Đại Tráng.

Lưu Triệt thấy vậy liền tức, mình đang ngồi đây mà dám dòm ngó Đại Tráng của mình. Nghĩ vậy liền ho khụ khụ đánh tiếng rồi cho Lam Nguyệt một ánh mắt cảnh cáo.

Lam Nguyệt bị lườm chẳng hiểu ra sao. Ban nãy lão bản không phải còn rất hòa nhã sao? Sao đột nhiên lại nhìn mình thù địch vậy.

Giang Phi Vũ đỡ trán, phu phu hai người này tình cảm có tiếng. Lưu lão bản chắc chắn không vừa lòng việc tam hoàng tử nhìn chằm chằm trượng phu mình rồi. Bởi vậy liền kéo Lam Nguyệt lại, thì thầm vào tai y: " Điện...à công tử, Lưu Triệt và Hổ tướng quân là phu phu. Người nhìn chằm chằm tướng công người ta như vậy người ta nghĩ người vừa ý tướng công người ta"

Lam Nguyệt nghe vậy liền há miệng, không phải Hổ tướng quân có vợ con sao? Nhìn Lưu Triệt, Lam Nguyệt suy nghĩ tức phụ của tướng quân là nam nhân. Không lẽ bây giờ nam nhân lấy nhau cũng có thể sinh con rồi?

Thực không theo nổi suy nghĩ của tam điện hạ chỉ có thể nói rằng trí tưởng tượng của hắn quá ư là phong phú rồi. Lam Nguyệt cười nói: " Hổ...đ..."

Chưa kịp nói hai chữ tướng quân liền đón lấy ánh mắt sắc bén của Đại Tráng. Mấy chữ còn lại liền kẹt ở họng, Giang Phi Vũ liền ân cần nhắc: " tướng quân tên thật là Triệu Đại Tráng... "

Lam Nguyệt liền sửa miệng: " Triệu công tử lâu rồi mới gặp... "

Đại Tráng gật đầu, chuyện này y muốn chính miệng mình nói cho tức phụ chứ không muốn tức phụ biết qua miệng người khác.

Nhìn lại người đang đứng trước mắt, Đại Tráng không khỏi ngạc nhiên. Tam hoàng tử làm gì ở đây? Chắc không phải là muốn đến tìm mình đâu?.

Đại Tráng nheo mắt, y đã sớm không còn liên quan đến triều đình. Tâm của y với triều đình đã cạn ngọn lửa trong tim muốn cống hiến cho đất nước đã không còn nữa.

Lưu Triệt nhìn Đại Tráng rồi lại nhìn Lam Nguyệt. Hai người này biết nhau? Được lắm, Lưu Triệt đạp một nhát vào chân Đại Tráng.

Đại Tráng ăn đau rụt chân lại, thấy tức phụ sắc mặt khó coi liền cười làm lành, nói nhỏ vào tai Lưu Triệt: " Lát nữa ta sẽ giải thích cho đệ...."

Lưu Triệt hừ nhẹ, lát nữa xử lý huynh sau. Lam Nguyệt cứng đơ đứng đó, ách Hổ tướng quân hình như không hoan nghênh mình a. Phải làm sao bây giờ, Giang Phi Vũ sốt ruột huých nhẹ Lam Nguyệt.

Lam Nguyệt bí xị, tiếp tục cười nói: " Triệu huynh ta có chuyện gấp cần thương lượng với huynh chuyện rất nghiêm trọng liên quan đến...."

Đại Tráng ngắt lời nói: " Công tử Đại Tráng chỉ là một nông phu thực sự không thể giúp gì cho công tử nữa. Thứ lỗi, Tiểu Triệt ta về trước. Hôm nay đệ về sớm một chút ta có chuyện muốn nói với đệ"

Lưu Triệt gật đầu, Đại Tráng liền cáo từ ra về Lam Nguyệt gấp gáp muốn gọi Đại Tráng lại. Nhưng y đi quá nhanh nên không thể theo kịp Lam Nguyệt đành quay lại nói với Lưu Triệt: " Lưu công tử...huynh... "

Lưu Triệt cười nói: " Công tử tướng công ta đã nói vậy thì ta cũng không giúp được gì. Giang đại nhân hôm nay ta mời, người và bằng hữu cứ tự nhiên"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui