“Sao ngươi lại không biết nói chứ?” Đôi khi Chiêu sẽ cảm thán như vậy, đáng tiếc vĩnh viễn cậu cũng không có được câu trả lời. Cũng may Chiêu là một thú nhân trẻ tuổi rất dễ thỏa mãn, không giống như con chim béo ngu ngốc kia, cứ xoắn xuýt mỗi một việc.
Mà vấn đề thiếu thốn thức ăn ước chừng trong nửa lần trăng tròn còn lại cuối cùng cũng lộ ra. Nếu như chỉ có một mình con thú xấu xí thì chỗ thức ăn nó cất trữ hoàn toàn đủ cho nó vượt qua mùa tuyết rơi, có lẽ không được ăn no bụng, nhưng cũng sẽ không bị đói. Thế nhưng sau khi Chiêu gia nhập, dù cho ngay từ đầu nó đã kiểm soát số lượng và số lần cùng ăn với Chiêu nhưng thức ăn vẫn đang dùng một tốc độ trước nay chưa từng có mà giảm bớt. Mùa tuyết rơi còn chưa chấm dứt, mà đồ ăn của họ đã sắp hết rồi.
Vào một ngày, thức ăn con thú xấu xí lấy ra vốn đã ít rồi nay lại giảm đi một nửa, Chiêu cảm thấy còn không đủ để nhét kẽ răng, trong lòng lại dâng lên ý niệm tiến vào động lớn trộm một con thú trở về. Chẳng qua không đợi Chiêu thực hiện được ý tưởng của mình thì khi cậu lặng lẽ lần mò đến hướng thông ra ngoài động là đã bị con thú xấu xí đứng chặn ở đó quật ngã xuống đất rồi. Cách hồi lâu, hai con thú lại đánh nhau. Có điều do đều quá đói bụng đến không có sức lực nên không bao lâu cuộc chiến liền kết thúc với kết quả Chiêu bị áp đảo.
“Tại sao chứ? Ta đói lắm, chúng ta sẽ chết đói đấy, nhất định sẽ chết đói đấy.” Chiêu buồn bực lấy móng vuốt cào đất, cằn nhằn. Một đống đồ ăn trong động thì không ăn, lại ở trong này để cho đói bụng, chưa thấy ai ngu như vậy mà. Mà điều khiến Chiêu buồn bực chính là, mạng của cậu là do con thú xấu xí cứu về, con thú xấu xí ngăn không cho cậu đi, trong lòng cậu dù có uất nghẹn hơn nữa cũng sẽ không có cách nào trở mặt với nó. Huống chi Chiêu có tính không nóng không lạnh, đúng là chưa từng nổi giận với ai, nên cậu không thể làm ra loại chuyện đó được.
Ngay lúc Chiêu đang lảm nhảm về kết cục có thể đoán trước được của bọn họ thì liền cảm thấy trên đầu mình có cái gì đó ươn ướt và ấm áp liếm lên, một cái rồi lại một cái… Tiếng than phiền của Chiêu đột ngột dừng lại, cơ thể cứng đờ. Từ sau khi lên mười tuổi, a phụ không còn liếm cậu để trấn an như vậy nữa, bây giờ nhớ lại khiến cậu không khỏi có chút… hoài niệm.
“Kể cả ngươi có như vậy… cũng vô dụng thôi, cuối cùng thì vẫn cứ đói chết.” Qua thật lâu, Chiêu mới hơi ngượng ngùng mở miệng, cảm giác mình cứ đơn giản như thế mà thấy yên lòng thì thật chẳng có chút tiền đồ nào, thế nhưng chỉ cần người khác vừa dịu dàng một chút là cậu liền không có cách nào cả. Vì thế từ ngày đó trở đi, cho dù là đói đến hấp hối, Chiêu cũng không nhắc đến động vật ở ngoài cái động lớn kia nữa.
Nhưng có điều không thể phủ nhận chính là, trong lúc đó Chiêu cùng con thú xấu xí kia vì vậy mà bất ngờ thân thiết hơn, những ngày sau không còn cảnh mỗi người ngủ một góc cách xa nhau nữa, mà là chen chúc cùng một chỗ chống cự mùa tuyết dường như rét lạnh hơn trước kia. Những lúc đói đến không chịu nổi hoặc rảnh tới phát khùng thì sẽ liếm lông cho nhau, cũng có thể vượt qua từng ngày. Bởi vì có con thú xấu xí đáp lại, Chiêu càng cảm thấy trong bóng đêm cơ hàn cũng không phải khó chống đỡ như vậy. Mà sớm chiều bên nhau như thế tình cảm giữa một người một thú cũng vô tình sâu sắc thêm, dần dần trở thành đôi bạn thân.
Hôm nay, con thú xấu xí đột nhiên đi ra ngoài một chuyến, khi trở về kéo theo một con thú ăn cỏ đã chết. Chiêu có chút giật mình, nhưng hơn là vui mừng mà hỏi “Không phải ngươi không cho giết đám thú này sao?” Không thể nào là chạy ra ngoài săn được. Nếu có thể kiếm được ở ngoài, Chiêu cũng đã không đói tới ngất đi. Con thú xấu xí đương nhiên không thể trả lời cậu, thế nhưng khi Chiêu đưa tay đụng đến xác con thú kia, cậu phát hiện không có mùi máu tươi, cũng không có vết thương, vả lại con thú này lại gầy trơ cả xương, cậu mới biết được nó không phải bị cắn chết, mà là bị đói chết. Vì thế có thể nói những con thú này không phải không thể ăn, mà là không được chủ động bắt giết. Chuyện này rốt cuộc là tại sao con thú xấu xí sẽ không nói, Chiêu e rằng vĩnh viễn cũng sẽ không biết. May mà trước mắt ngoại trừ thức ăn Chiêu đều không có hứng thú với những chuyện khác, cho nên bất kể là bị đói chết hay bị cắn chết, chỉ cần có thức ăn, có thể sống qua mùa tuyết này là Chiêu đã cảm thấy thật thỏa mãn rồi. Đến nỗi mùa tuyết sau nếu vẫn chưa ra được, Chiêu đã chuẩn bị sẵn tâm lý dự trữ thức ăn thật nhiều đến ăn không xuể rồi.
Có điều thú đói chết cũng không nhiều, hơn nữa không phải lần nào con thú xấu xí cũng có thể đoạt trên tay, dù gì trong cái động lớn kia cũng còn có những con thú ăn thịt khác. Cho nên bọn họ vẫn không đủ ăn, bóng ma chết chóc vẫn bao phủ ở trên đỉnh đầu họ như trước.
“Nước này từ đâu chảy tới vậy, sao nó không đóng băng?” Sau khi thắt lưng buộc bụng ăn một miếng thịt chẳng có chút mỡ nào, bụng vẫn cồn cào dữ dội, Chiêu nằm bên hang đá táp nước, sau đó thuận miệng hỏi một câu. Trong hang động, nước không chỉ không đóng băng mà thậm chí còn lộ ra vị ấm áp, ngòn ngọt. Nhiều lúc đói quá, Chiêu liền uống đầy một bụng nước, nhưng dòng nước này từ đâu đến cho tới bây giờ Chiêu lại chưa từng suy nghĩ qua. Hiện tại hỏi tới chẳng qua là tìm chuyện để nói thôi chứ cậu cũng không trông mong nhận được câu trả lời.
Kết quả bất ngờ chính là con thú xấu xí thế nhưng cắn đuôi của Chiêu kéo ra bên ngoài, ý bảo cậu đi theo nó. Chiêu mới vừa ăn chút thức ăn, cũng khôi phục được một ít *** thần, liền không keo kiệt chút sức lực theo con thú kia đi một chuyến. Cả ngày gục ở chỗ này, Chiêu cảm giác mình đều sắp nằm đến tàn phế rồi.
Vẫn con đường chật hẹp kia, tiếp theo là chen chúc với rất nhiều dã thú trong cái động lớn, băng qua chỗ đó Chiêu không khỏi nuốt nước miếng, bụng phát ra tiếng kháng nghị cao vút. Cậu cảm thấy đây quả thực là một loại tra tấn, so với việc bị a mạt bắt học thuộc lòng vị trí kinh mạch huyệt vị còn đau khổ hơn gấp trăm ngàn lần. May là con thú xấu xí nhanh chóng dẫn cậu rời khỏi chỗ đó, nếu không cậu cũng không dám cam đoan có thể kiềm chế bản thân mình được nữa không.
Đường đi khúc khuỷu, cùng với tiếng nước, vừa dốc lại vừa trơn, không cẩn thận là sẽ bị ngã ngay, mà có nơi hẹp đến mức phải co mình lại đạp chân xuống nước mới có thể lách qua, có nhiều lần Chiêu đều định kêu ngừng, nhưng cũng bởi vì hiếu kỳ xem con thú xấu xí rốt cuộc muốn dẫn cậu tới đâu mà nhịn xuống không phát ra tiếng. Cuối cùng, sau khi cúi người chui qua một mỏm đá lớn, lông ở bụng và ngực ướt đẫm, trên lưng dường như bị cà đến mất một lớp da, phía trước mới hiện ra ánh sáng mông lung.
Không phải ánh sáng mặt trời, mà óng ánh như trên thạch bích phát ra. Chiêu cũng không cảm thấy thất vọng, cậu ở trong bóng đêm đã quá lâu, có thể thấy lại ánh sáng đã là chuyện khiến người ta mừng rỡ rồi. Chiêu tham lam nhìn xung quanh, giống như kẻ mù bẩm sinh lấy lại được ánh sáng vậy.
Trước mắt là một cái hồ tối mù cũng không tính là quá lớn, chỉ lớn bằng một phần mười cái hồ cung cấp nước ngọt cho các sinh vật bên trong khu rừng thôi, ánh sáng mỏng manh chiếu trên mặt hồ, đen thui tới nhìn không thấy đáy. Bên hồ là những tảng đá lớn nhỏ cùng với những hòn sỏi, có dấu vết của nước quét qua, trong khe núi còn có thể thấy vỏ ốc đã chết, nói lên nơi này cũng từng là lãnh địa của dòng nước.
“Huynh đệ, ngươi đúng là xấu thật!” Lại nhìn thấy bộ dạng con thú xấu xí, Chiêu nhẫn nhịn, nhưng lại nhịn không được mà cảm khái nói.
Ánh mắt con thú xấu xí ôn hòa nhìn Chiêu, không có bất kỳ phản ứng nào, không biết là do nó không hiểu hay là không thèm để ý. Thấy nó rộng lượng như vậy, Chiêu đỏ mặt vì lời nói thẳng của mình, húc đỉnh đầu mình lên đầu nó, như bù đắp lại mà nói “Nhưng mà ta rất thích ngươi.” Sau đó như ý nguyện nhận được sự liếm láp dịu dàng của con thú xấu xí.
Chiêu yên tâm, không dám tiếp tục vấn đề này nữa, để tránh mình lại nói bậy. Thăm dò nhìn cái hồ tối đen kia hồi lâu, cậu hỏi “Bên trong có cá không?”
Trong mắt con thú xấu xí lộ ra mờ mịt, không biết cậu đang nói cái gì. Lúc này Chiêu mới nhớ tới hình như cá là thói quen dùng từ của a mạt, các thú nhân đều gọi nó là thú nhiều xương, còn ở trong biển thì được gọi là hải thú.
“Thú nhiều xương, có không?” Đây là nước ngọt, chắc là gọi như vậy nhỉ.
Con thú xấu xí gật đầu. Trong lòng Chiêu chợt động, nhìn chằm chằm con thú một lúc lâu, cuối cùng không nói gì, hóa thành hình người, đi về phía hồ nước. Con thú xấu xí đi theo vài bước, lúc tiếp xúc hồ nước thì ngừng lại, chẳng qua ánh mắt dõi theo bóng dáng Chiêu lại lộ ra vẻ khẩn trương.
Chiêu quay đầu lại nhìn, vẫy tay với nó, cười xán lạn “Đừng lo, ta biết bơi.”
Có thể là vì ở sâu dưới đất, nên nước cũng không quá lạnh, dưới nước cũng không tối đen như mặt nước, mà lóe ra ánh sáng mỏng manh như ở trong sơn động này, bởi vậy lặn trong nước Chiêu nhanh chóng thấy được những con cá lớn cỡ ngón tay cái vui vẻ bơi qua bơi lại.
Mặc dù Chiêu mới ăn một miếng thịt, nhưng ngay cả lót lửng dạ cũng không đủ, đương nhiên không hứng thú đùa nghịch trong nước, nhìn thấy cá, cậu bắt lấy một con, trồi lên mặt nước, đặt bên mũi ngửi thử, sau khi xác định có thể ăn, Chiêu mừng rỡ, cũng không chê nhỏ, trực tiếp bỏ vào miệng. Bất ngờ chính là mùi vị không tệ, tuy chỉ đủ nhai một hai cái là xong nhưng có còn hơn không.
Có đồ ăn, *** thần Chiêu thoáng cái trỗi dậy, hơn nữa lần này con thú xấu xí hoàn toàn không có ý ngăn cản cậu, cậu làm sao còn có thể khách khí, thi triển hết bản lĩnh, bắt đầu bắt cá. Có điều Chiêu nhanh chóng phát hiện ra vấn đề, không có đồ để chứa. Cá quá nhỏ, ánh sáng trong động lại yếu, ném lên bờ rất có thể sẽ không tìm thấy nữa, vừa bắt vừa ăn thì không được, con thú xấu xí đối xử với cậu tốt như vậy, cậu cũng không thể không coi trọng nghĩa khí, chỉ biết nghĩ đến mình được. Rối rắm thật lâu, Chiêu dứt khoát gọi con thú xấu xí tới bên hồ, bắt được cá, liền ngươi một con ta một con chia nhau ăn. Như vậy quả thật có chút phiền toái, nhưng chỉ cần có thức ăn, Chiêu cũng không sợ lãng phí sức lực, huống chi giờ lại quá nhàn rỗi, coi như giết thời gian đi. Có điều tuy cá trong hồ không ít, nhưng Chiêu cũng không dám ra sức bắt, dù sao sức ăn của cậu và con thú xấu xí cũng không nhỏ, kể cả đồ ăn có thoải mái hơn nữa cũng không đủ để ăn, cho nên cảm giác trong bụng lấp được bốn năm phần, Chiêu liền dừng lại. Sử dụng tiết kiệm thì dùng được lâu, ai biết mùa tuyết này khi nào mới chấm dứt, có chút đồ ăn, nói như thế nào trong lòng cũng có chút căn nguyên, chịu đến mùa mưa hẳn là không thành vấn đề.
Những ngày chìm trong đói khát yên ắng trôi qua, từ ngày Chiêu chào đời tới nay, đây là mùa tuyết gian nan nhất. Mỗi ngày cậu và con thú xấu xí đều phải đi một đoạn đường rất dài đến hồ nước tối kia bắt cá, xem như là thú vui duy nhất trong thời gian buồn tẻ này. Không phải Chiêu không nghĩ tới chuyện ở thẳng chỗ đó luôn, mà là con thú xấu xí không đồng ý, nó nằm sấp xuống chui qua chui lại dưới mỏm đá thông vào hồ nước kia mấy lần, Chiêu rốt cuộc hiểu ra. Nó muốn nói cho cậu biết, chỉ cần hai người bọn họ hơi béo lên một chút liền không chui qua nổi. Nếu sống sung sướng ở hồ nước trong lòng đất này thì rất có thể khi mùa mưa tới liền không ra được nữa. Cho nên cuối cùng Chiêu đành phải bỏ qua tính toán này.
Mùa tuyết này dường như vô cùng dài, dài đến mức khiến người ta cảm thấy như nó mãi mãi sẽ không chấm dứt. Ngay lúc Chiêu bắt đầu bị cuộc sống tối tăm, đói khát lại đơn điệu này làm cho phiền chán đến sắp phát điên lên thì con thú xấu xí tựa hồ mất đi khả năng tự kiềm chế còn hơn cậu trước kia. Con thú xấu xí dần dần trở nên nóng nảy, thỉnh thoảng buồn bực cúi đầu rít gào rồi đi tới đi lui ở trong hang động, thậm chí đôi khi không khống chế được mà tấn công Chiêu. Tuy nó nhanh chóng nhận ra, đúng lúc kiềm chế lại, không có tạo thành xung đột chân chính. Thế nhưng thời gian trôi qua, tình huống này xuất hiện càng ngày càng thường xuyên, đôi khi Chiêu thậm chí hoài nghi con thú xấu xí kia đã mất đi lý trí. Cũng may sức chiến đấu của một người một thú tương đương, trình độ đói khát cũng tương đương, cho nên coi như nếu thật sự đánh nhau, Chiêu cũng không sợ. Cậu chỉ là cảm thấy rất kỳ lạ, còn có chút lo lắng, cậu cũng từng oán trách con thú xấu xí khi nó bình tĩnh nhưng chỉ nhận được một sự im lặng, cùng với sự bi thương nồng đậm quanh quẩn con thú đó mà cậu có thể cảm nhận được rõ ràng.
Một hôm, Chiêu đang ngủ, chợt nghe thấy tiếng đứng dậy rời đi nho nhỏ của con thú xấu xí. Cậu nghĩ chắc nó muốn đi tiểu, nhưng mà đợi thật lâu cũng không thấy nó trở về, mãi tới khi thời gian chia thức ăn đến, Chiêu rốt cuộc không thể nằm tiếp, cậu đứng dậy đi ra bên ngoài tìm. Đến cái động lớn thì bên trong thú ăn thịt, ăn cỏ vẫn tạo thành hàng rào trước sau như một, không còn hỗn loạn nữa, chỉ là thỉnh thoảng truyền đến động tĩnh giẫm cào nhỏ vụn. Chiêu nghĩ một lát rồi đi về phía hồ nước tối đen kia.