Xuyên Việt Về Thời Phong Kiến

Lớp học im ắng có thể nghe được tiếng kim rơi. Người cười, kẻ châm biếng khi vừa vẻ mặt lúc này đều đọng cả lại. Có bất ngờ, có kinh nghi khó hiểu, có bội phục cảm thán, có trầm tư suy nghĩ… v v. Muôn vàn biểu cảm!
Thầy đồ Trần lại một lần nữa ngâm nga bài thơ. Dù cho đối với việc mình ra câu đối Nguyễn đại thiếu gia của chúng ta vậy mà lại dùng một bài thơ để đáp lại cũng đã không còn quan tâm nữa. Người tài tự nhiên sẽ có cái kiêu ngạo riêng của người tài.
Thầy đồ Trần hiển nhiên cho rằng Lăng đại thiếu gia có thể đây là muốn chống chế không muốn đối câu đối với hắn hoặc là nhầm lẫn đôi chút... v v. Có điều ngược lại lý do những chuyện này đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là để đối phương tuôn ra một bài thơ hay có thâm ý như vậy… thầy đồ Trần đã thấy rất hài lòng rồi.
Ông thầy giờ trầm ngâm đọc, càng nhìn Nguyễn đại thiếu gia lại càng thuận mắt hơn. Luôn có cảm giác vị học trò này của ông tương lai thành tựu không thể đo đếm. Nhất định sẽ là một nhân vật kinh thiên địa khiếp quỷ thần lắm lắm.
-Tốt rồi! Trò ngồi xuống đi! Lần sau phải chú ý nghe giảng bài biết chưa!
Thầy đồ Trần nhẹ giọng khuyên bảo.
Nguyễn đại công tử vốn đang giả vờ thâm trầm, một bên không ngừng láo liên quan sát biểu hiện của mọi người, vừa nghe thấy thầy đồ Trần nói vậy liền lập tức cung cung kính kính đáp.
-Dạ vâng! Học trò đã rõ.
Tiếp đó vẻ mặt thản nhiên ung dung ngồi xuống. mặc cho đám học sinh vừa còn chê bai hắn kia nhìn nhìn ngó ngó vẻ mặt cũng không chút đổi sắc. Dường như bài thơ vừa rồi không phải là do hắn đọc lên vậy. Biểu hiện bình tĩnh của Nguyễn đại công tử lại càng thu được thầy đồ Trần âm thầm tán thưởng. Cũng càng kiên định hơn ý nghĩ kẻ này sau này thành tựu tất nhiên rộng lớn vô cùng.
Trong lòng vì vậy sục sôi vui vẻ vì mình cuối đời lại có thể may mắn kiếm được một đứa học trò giỏi giang như thế. Nói không chừng đối phương sau này lưu danh sử sách, người ta hẳn cũng sẽ nói lên đôi lời nhắc tới người thầy đồ như lão. Thậm chí chuyện xảy ra ngày hôm nay hoàn toàn cũng có thể viết thành truyện kí để lưu truyền lại.
Đúng rồi! Có khi tự bản thân mình cũng có thể viết truyện kí để lưu truyền lại. Sau này đối phương nếu mà thành đạt lão lại tung ra… Đây chẳng phải là lão sẽ được chắc chắn lưu danh sử sách rồi sao.
Nghĩ như vậy thầy đồ Trần liền nhịn không được muốn cho lũ học sinh nghỉ học luôn để về viết truyện ký. Có điều nghĩ đến việc bên dưới còn có một người tài ba kinh thiên vĩ địa như vậy… Nói chung vẫn là dạy hết tiết học này thì hơn. Thậm chí còn phải dạy thật hay, thật tốt thì mới xứng đáng với cái việc lưu danh muôn đời ấy.
Và thế là giọng thầy đồ Trần giảng bài lần này liền càng du dương trầm bổng hơn, từ ngữ câu chữ cứ gọi là tuôn ra như nước, trau truốt thâm thúy cực kì. Thậm chí ông còn nhắm cả hai mắt lại để cố gắng hòa mình hơn vào kinh sử tri thức, để bài giảng của mình đạt được đẳng cấp cao hơn.
Nói chung năng lực của thầy đồ Trần cũng không tệ. Chả thế mà thầy còn được gọi là thầy đồ có kiến thức nhất cái thành Thăng Long này. Đám học sinh có năng lực ngồi bên dưới lúc này nghe được thầy đồ Trần dốc lòng truyền thụ liền rất nhanh chìm ngập trong đó như say như túy.
Hoặc là như một số kẻ khác sau khi trò hay kết thúc lại quay về với trạng thái không lý tưởng khi xưa. Thích gục xuống bàn thì gục, thích sờ ngọc bội liền sờ… Nói chung quang cảnh phòng học rất nhanh chẳng khác gì lúc mới vào lớp cả. Thay đổi cũng chỉ là riêng mình thầy đồ Trần hăng hái vui vẻ hơn thôi.
Thấy mọi thứ đã ổn, Lăng đại thiếu gia lập tức sụp vai nằm gục lên bàn.
Khốn kiếp! Trong đầu hắn có mấy con chữ hắn biết rõ lắm chứ. Hắn hiện tại còn không biết đọc biết viết đây này. Hoàn toàn là một tên mù chữ chính hiệu. Tuy rằng nghe âm chữ có thể mờ mờ ảo ảo đoán được. Khả năng cứ thế này mãi cũng không phải biện pháp lâu dài.
Ngày hôm nay hắn lại may mắn có thể nhái thơ trong tam quốc diễn nghĩa để trả lời nhưng lần sau thì sao??? Nói chung cần phải nhanh nhanh giải quyết vấn đề biết chữ cũng như học vấn của bản thân mới được. Một khi đã vác cái danh tài tử lên người… chẳng ai muốn ném nó xuống nữa!!!
Phía bên dưới, thấy Nguyễn đại công tử lại một lần nữa gục đầu xuống bàn ra vẻ muốn ngủ, vị quan anh ngồi bên dưới lúc này tất nhiên cũng không cho rằng Nguyễn đại công tử thật sự là kẻ vô công rồi nghề, lười biếng không có chí tiến thủ các thể loại. Nguyễn đại công tử lúc này quả thật là trở thành kẻ có tài nhưng chứa nhiều tật xấu. Có điều tính đi tính lại cũng coi như có thể thử kết giao xem sao.
-Này! Huynh không sao đấy chứ?
Vị quan anh này vừa mở miệng hỏi, một tay vừa đẩy đẩy Nguyễn đại công tử.
-Ta không sao!
Nguyễn đại công tử thều thào đáp lại.
-Huynh thật sự không sao?
Đối phương vẻ mặt sốt sắng hỏi. Vẻ mặt của Nguyễn đại công tử cũng quá… thê thảm điểm.
-Được rồi! Cảm ơn quan anh quan tâm. Tiểu đệ quả thật không sao!
Không kìm được đối phương liên tiếp hỏi thăm, Nguyễn Trọng Lăng vì vậy ngồi hẳn người dậy, vẻ mặt nghiêm túc đáp lại. Tiếp đó nghĩ nghĩ hiếm thấy trong lớp có người quan tâm mình như thế, đối phương khi vừa cũng không có giống như đám người kia cười cợt chế giễu hắn, Nguyễn Trọng Lăng liền quyết định chuẩn bị kết giao người bạn này.
Dù sao nếu sống trong thư viện mà không có bất kì người bạn nào chơi cùng thì quả thật là quá chán ngán. Không lẽ thật định ngày ngày lên lớp ngủ hay sao. So sánh với đó chút chuyện khúc mắc lúc đầu giờ quả thật chẳng đáng là gì.
-Ừ! Còn chưa hỏi tên họ của quan anh?
Nguyễn Trọng Lăng vì vậy liền trước tiên lên tiếng.
-Tôi?
Vị này vẻ mặt ngây ra hỏi. Nhìn đối phương manh manh bộ dáng mà Nguyễn đại thiếu gia không đành lòng nhìn thẳng. Lúc này hắn mới nhớ tới lúc đầu giờ mình từng thề thốt cách thật xa đối phương vậy mà bây giờ… Tuy nhiên dù sao thì bát nước đã hất đi khó lòng mà hốt trở lại. Đã đâm lao thì phải theo lao thôi.
-Đúng vậy! Tiểu đệ là Nguyễn Trọng Lăng, quan anh có thể gọi tiểu đệ một tiếng Trọng Lăng hay Lăng không đều được. Còn chưa biết phải xưng hô với quan anh như thế nào?
Nguyễn Trọng Lăng có chút nghiến răng nghiến lợi nói.
-Thật xin lỗi! Tại lần đầu tiên có người hỏi tên… trực tiếp như vậy nên có chút không thói quen.
-Ừm! Tại hạ họ Trần, tên… Phi Long. Huynh cứ gọi ta Phi Long là được.
Đối phương, à không! Đối diện vị Trần Phi Long này vẻ mặt từ ngạc nhiên bối rối ban đầu liền rất nhanh trở lại bình thường, tiếp đó nhanh miệng đáp lại câu hỏi của hắn.
-Được rồi! Phi Long huynh, huynh học ở đây lâu chưa? Ta hôm nay mới vào học.
Dù sao bây giờ hắn ta cũng khó lòng mà ngủ tiếp được nữa. Đã quyết định kết giao bạn bè với vị Phi Long huynh đệ này liền cứ như vậy làm tới bến luôn. Nguyễn Trọng Lăng bắt đầu muốn tìm hiểu kĩ hơn về đối phương đồng thời cũng tự giới thiệu mình.
Vị Phi Long huynh đệ này nói chung trí thông minh cũng không kém, rất nhanh liền quen thuộc lối nói chuyện khác người của Nguyễn Trọng Lăng.
-Trọng Lăng huynh hóa ra là hôm nay mới tới. Nói thật ta đúng ra cũng mới tới đây không lâu. Trước đó mấy ngày có việc phải rời đi, hôm nay mới vừa trở lại.
Đối phương nói không rõ ràng đã học bao lâu có điều Nguyễn Trọng Lăng cũng không truy cứu, nói chung cũng chỉ là hỏi han qua loa làm quen lúc đầu thôi. Không có gì quan trọng cả. Lúc cuối lại nghe đối phương nhắc tới việc mình mới trở lại thư viện, Lăng liền nghĩ ngay tới khúc mắc khi mới gặp mặt. Vì để tránh cho chút chuyện kia ảnh hưởng kết giao sau này của hai người, Lăng đại thiếu gia liền nhanh miệng cắt lời.
-Đúng rồi! Hồi sáng quả thật là tiểu để không phải. Tiểu đệ lúc này ở đây xin lỗi Phi Long huynh một tiếng. Lúc đó tiểu đệ đang mơ mơ màng màng, hơn nữa mới tỉnh ngủ dậy nên tính tình có chút không tốt. Mong Phi Long huynh bỏ quá cho.
-Đâu đâu! Là tôi quá quan trọng hóa vấn đề rồi. Trọng Lăng huynh nói không sai. Chỗ ngồi ở bên dưới cũng không có gì cùng lắm thì.
-Không! Không! Là tiểu đệ lỗi! Tiểu đệ bồi cái không phải!
-Đâu có! Trọng Lăng không sai. Là tôi…
-Được rồi! Hai chúng ta cũng đừng tự nhận lỗi qua lại nữa. Coi như không đánh thì không quen biết được không?
Thấy cả hai có xu hướng nhún nhường quá đáng, Nguyễn Trọng Lăng liền quyết đoán ngắt nhịp.
-Trọng Lăng huynh nói đúng lắm. Cứ coi như vậy đi!
Trần Phi Long nói xong câu đó, hai người liền nhìn nhau cười cười. Cảm giác cả hai đều gần gũi với nhau không ít. Lại tiếp sau đó Trần Phi Long bắt đầu hỏi đông hỏi tây Nguyễn Trọng Lăng về chuyện bài thơ lúc nãy, khen bên trong ẩn ý sâu xa, khiến người ta nghe mà cảm xúc dạt dào.
Nguyễn Trọng Lăng ban đầu còn không hiểu rõ, đến lúc sau mới dần ngẫm ra đối phương đây là vì bài thơ của hắn mới nhanh chóng chấp nhận hai người làm quen như vậy đi. Thật giống như người người đều hướng nơi cao mà bò lên, đám học trò như bọn họ tất nhiên muốn kết giao với đám học trò giỏi có tài hơn là kết giao đám giã áo túi cơm không lo học chỉ chơi bời lêu lổng con cháu nhà giàu. Tuy rằng Nguyễn Trọng Lăng mục tiêu cũng là làm thành con cháu nhà giàu, thơ cũng không phải hắn làm. Khả năng tất cả những chuyện này có quan trọng sao?
Tất nhiên là không quan trọng rồi.
Bởi thế cho nên hai người bọn họ rất nhanh liền nói chuyện với nhau thật vui. Thậm chí còn có cảm giác hận gặp nhau quá muộn vậy. Nguyễn Trọng Lăng đoán chừng nếu không phải là ngày đầu hai người gặp mặt nếu không cả hai thật muốn cắt đầu gà đốt vàng mã kết nghĩa huynh đệ quá.
Này nói chung nguyên nhân thật ra cũng là Nguyễn Trọng Lăng khi nói chuyện chú ý hùa theo đối phương, chỉ nói những chuyện mới lạ đối phương thích nghe ngóng còn đối với thứ mình không biết, không hiểu lắm thì giả vờ thành một người nghe trung thành, một người tri kỷ thấu hiểu rõ…v v.
Nói chung vì để kết giao được người bạn, thậm chí có thể là người bạn duy nhất trong thư viện này hắn ta có thể nói là đã làm hết lòng hết sức. Buổi học cũng chính là trong khi hai tên này nhiệt liệt nói chuyện riêng với nhau qua đi lúc nào không hay.
Trước khi rời lớp thầy đồ Trần còn tiến hành một lần diễn thuyết cổ động đám học trò trong lớp cố gắng học hành để năm nay có thể tham gia thi cử đoạt lấy tốt công danh. Thậm chí dù cho năm nay nếu thi đình không được không có nghĩa là ba năm sau không được. Khi nói ra những lời này ánh mắt của thầy đồ Trần nhìn về phía Nguyễn Trọng Lăng. Ánh mắt đó quả thực là sâu sắc nha.
Hầu như muốn nói thẳng hắn ta ba năm nữa có thể thi đỗ Trạng Nguyên vậy. Có điều tiếc là tất cả công sức của thầy đồ Trần chỉ là nước dội lá khoai môn mà thôi. Chưa nói đến việc Nguyễn đại công tử của chúng ta lúc này còn là tên mù chữ, dù cho hiện tại hắn tài có thể đủ thi đỗ Trạng Nguyên hắn cũng quyết không đi thi chứ nói chi là không đủ. Mọi chuyện vì vậy đành tạm cứ như thế mà thôi.
...
Kết thúc chương 22.
(Truyện được đăng mới nhất tại Viptruyen /book/)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui