Xuyên Việt Về Thời Phong Kiến

-Nguyễn huynh !
-Ừ ? Sao vậy ?
Bắt gặp Trần Phi Long vẻ mặt nghiêm chỉnh nhìn về phía mình, Nguyễn Trọng Lăng cũng theo bản năng ngồi thẳng người dậy hỏi lại.
-Cũng không có gì ! Chỉ là ta nếu như đã chấp nhận giúp huynh chuộc vị Hồng Phấn tiểu thư này ra vậy nhất định sẽ cố gắng hết sức hoàn thành. Chỉ có điều…
-Chỉ có điều làm sao ?
Nguyễn đại công tử vẻ mặt ngạc nhiên hỏi.
-Chỉ có điều hi vọng Nguyễn huynh có thể giải thích nghi hoặc. Nói ra đáp án câu đố của vị Hồng Phấn tiểu thư dưới kia. Ta thực sự rất tò mò đáp án là như thế nào.
Trần Phi Long vẻ mặt cười cười đáp lời.
-Ừ ? Đáp án ?
-Khoan đã ! Làm sao Trần huynh đệ ngươi biết ta có đáp án.
Nguyễn Trọng Lăng giật mình hỏi ngược lại.
-Này còn phải nói hay sao ! Nếu như huynh không biết đáp án sao có thể từ đầu tới cuối ngồi ung dung ở đây như vậy được ? Không biết đáp án làm sao huynh còn có thời gian suy nghĩ tới chuyện chuộc thân cho đối phương ? Ha ha… Cái này cũng không giống với Nguyễn huynh mà ta biết nha
~

-Chỉ có điều thật không nghĩ tới Nguyễn huynh không chỉ làm thơ làm từ giỏi mà còn biết đối chữ mẹo như thế này đấy. Quả nhiên là học rộng tài cao.
-Thật không hiểu đám người bên ngoài vì sao luôn miệng nói huynh là kẻ không học tập không nghề nghiệp. Thật chẳng lẽ đúng là thế nhân người đều ngu muội hay sao ?
Trần Phi Long vẻ mặt cười cười vừa uống trà vừa nói chuyện. Lời nói không khỏi cảm thấy cảm thán người trong thiên hạ rất không công bằng đối với vị Nguyễn đại công tử này. Hắn nào đâu biết rằng vị Nguyễn đại công tử, Nguyễn đại tài tử học rộng tài cao ngồi trước mặt hắn đây thật ra là một tên mù chữ, một chữ bẻ đôi cũng không biết, nghe người ta đọc câu đối cũng là vừa nghe vừa suy ngẫm phiên dịch các kiểu đâu. Thật giống như câu kia lòng người cách cái bụng, thần tiên cũng khó đoán vậy.
-Khục ! Không nói những chuyện này được không ? Uống trà uống trà ~ Thế nhân đều say duy ta tỉnh. À không ! Là duy hai ta còn tỉnh là được rồi. Quan tâm nhiều như vậy làm gì
~
-Nguyễn huynh nói đúng lắm. Thế gian đều say duy hai ta độc tỉnh. Thật đúng là chữ chữ vàng ngọc, câu câu lời hay.
-Đâu có đâu có ! Trần huynh quá lời, quá lời rồi… Khà khà…
~
Nguyễn đại công tử miệng nói quá lời thế nhưng mặt mày tỏa sáng, vẻ mặt cười tươi như nở hoa. Nhìn qua thật đúng là không có một tí ngượng ngùng quá lời nào như trong lời hắn ta đang nói. Mười phần mười tiểu nhân đắc chí vậy. Tiếc là ngồi đối diện Trần công tử của chúng ta còn không phát giác được gì. Quả nhiên là thế nhân nhiều ngu muội nhá
~
-Nguyễn huynh ! Chớ quên chuyện nói đáp án !
Trần Phi Long thấy Nguyễn đại công tử vẻ mặt vui vẻ cười khà khà không thôi liền không khỏi chủ động lên tiếng nhắc nhở. Trong lòng thầm than vị Nguyễn huynh này cái gì đều tốt chỉ có mỗi điều thường xuyên hồn vía trên mây, không làm việc đoàng hoàng. Thật là nói mãi không sửa được. Chẳng lẽ này ứng với câu thiên tài thì lắm tật, trời xanh đố kị anh tài hay sao ?

-A a… ! Đúng ! Đáp án ! Đáp án đúng không ?
-Chuyện nhỏ ! Chuyện nhỏ như con thỏ mà thôi
~
Nói nói Nguyễn đại công tử liền hơi nghiêng đầu về phía Trần Phi Long. Dáng vẻ nhìn qua dường như muốn nói nhỏ vào tai nhau vậy. Thấy này Trần Phi Long vẻ mặt hơi ửng đỏ ra vẻ muốn nghiêng đầu lại gần lắng nghe.
Đối diện Nguyễn Trọng Lăng lần thứ hai nhìn thấy đối phương đỏ mặt, cả người… không khỏi run một cái. Tinh thần đột nhiên tỉnh táo hơn nửa. Cũng bất chấp bại lộ suy nghĩ, cả người lập tức ngồi trở lại vị trí cũ. Trong lòng thầm than nói nhỏ cái meo meo đấy. Không biết vị đối diện này nghi ngờ 90% Gay hay sao mà chơi hành động ám muội như vậy. Chỉ là một cái đáp án mà thôi. Ở đây lại không có đối thủ cạnh tranh. Bảo mật cái meo meo nha!!!
Nghĩ thế hắn ta cũng không chần chừ thêm nữa, lập tức mở miệng đáp lời.
-Đối phương vế trên ra một chữ Phấn. Chúng ta chỉ cần đáp lại một chữ Chung là được rồi.
-Hừm? Nàng là tiểu Thanh đúng không? Đi xuống dưới nói với vị Hồng Phấn tiểu thư kia nói bản công tử đối lại một chữ Chung. Hỏi nàng ta xem có đúng hay không? Nhanh đi! Nhanh đi kẻo hết giờ!
-Đã biết công tử!
Tiểu Thanh gặp Trần Phi Long cũng không có thêm ý kiến gì khác liền nghe theo mệnh lệnh của Nguyễn Trọng Lăng nhanh chân rời phòng, đi xuống dưới lầu truyền lời. Để lại Trần Phi Long vẫn còn vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ đáp án mà Nguyễn đại công tử vừa nêu ra. Miệng còn không ngừng lẩm bẩm Phấn Phấn Chung Chung không ngừng.
Nghĩ nghĩ mãi vẫn không quá rõ ràng ý nghĩa bên trong, Trần Phi Long dứt khoát không thèm nghĩ nữa, ánh mắt một lần nữa nhìn về phía Nguyễn đại công tử mong đợi giải thích. Tiếc là Nguyễn Trọng Lăng thấy vậy ngược lại chỉ cười cười mà không nói.
Hắc! Trên đời có cái gọi là nói trước bước không qua. Tuy rằng bản thân hắn rất chắc chắn đáp án mình đưa ra là chính xác có điều ai biết vị Hồng Phấn cô nương kia suy nghĩ như thế nào. Nhỡ may nói ra xong đối phương vẫn cãi chày cãi cối bảo sai hoặc đối phương bản thân tự có đáp án khác vậy hắn lúc này ở đây vỗ ngực tự cho là đúng chẳng phải là trở thành trò cười giống vị Lý Quốc Quân khi trước.

Bởi thế cho nên tốt nhất vẫn là đợi người ra đề, Hồng Phấn cô nương đưa ra câu trả lời đã thì hơn. Thậm chí cũng chính bởi vì lý do này Nguyễn đại công tử của chúng ta cũng không có lỗ mãng công khai trước mặt mọi người trả lời đáp án mà là ở đây âm thầm chơi đường cong cứu quốc, nhờ tiểu Thanh mang xuống đáp án dò hỏi trước kỹ càng mới có thể suy tính có nên lộ diện hay không.
Quả thực là kế hoạch hoàn hảo tới giọt nước không lọt.
Khà khà…~ Anh phục anh quá! Sau này tiếp tục phát huy
~
Nguyễn đại công tử dưng dưng đắc ý thầm nghĩ.
Cùng lúc đó, kết quả cũng rất nhanh liền ra lò…

Dưới lầu…
Đang trong lúc tất cả đám tài tử tự nhận tài cao học rộng lâm vào thâm trầm suy tư, một đám phú thương công tử nhà giàu sa vào rượu thịt gái gú như cũ, một đám nửa nạc nửa mỡ tài không bằng đám tài tử, tiền không đú nổi phú thương công tử nhà giàu tự ngu tự nhạc với các cô nương bên người. Nhân sinh trăm cảnh biến ảo khó lường. Tiểu Thanh cũng chính vào lúc này thân hình lanh lẹ xuất hiện ở trong đó.
Tiếp theo chỉ thấy nàng đi nhanh tới gần nơi vị trí của cô hầu gái đứng bên cạnh Hồng Phấn cô nương. Hai người đứng đó kề tai nói nhỏ đôi câu vài lời cũng không có làm cho mọi người quá mức chú ý. Có điều vị hầu gái dẫn chương trình sau khi nghe tiểu Thanh nói xong liền đi tới bên cạnh Hồng Phấn cô nương nói nói gì đó vài câu. Chỉ thấy ngay sau khoảnh khắc vẻ mặt ngàn năm không hề biến hóa của Hồng Phấn cô nương cũng không khỏi hơi hơi thay đổi mấy phần. Mọi chuyện bắt đầu từ đây cũng liền thay đổi rồi.
Rất nhanh sau đó, cô nàng hầu gái dẫn chương trình vẻ mặt ra vẻ bình thản chậm rãi đi tới nơi giữa bục sân khấu. Hành động đặc biệt của nàng ta làm cho mọi người xung quanh không khỏi ngạc nhiên nhìn về. Không để mọi người chờ đợi lâu, giọng nói trong vắt của nàng ta một lần nữa vang lên.
-Xin lỗi vì làm phiền mọi người. Khi rồi tiểu thư vừa nhận được đáp án của một vị công tử ở trên lầu. Có điều vì đáp án đưa ra có chút không rõ ràng vì vậy tiểu thư hi vọng vị công tử ở trên lầu có thể ra mặt giúp đỡ giải thích đáp án mình đưa ra.
-Xin nhờ ngài rồi, Nguyễn công tử!
Cô hầu gái hơi làm dáng, ngẩng đầu chắp tay thi lễ. Mọi người xung quanh vẻ mặt ngoài ý muốn theo ánh mắt của nàng ta nhìn lên, nơi trên lầu cao thình lình xuất hiện chính là Nguyễn Trọng Lăng, Nguyễn đại công tử của chúng ta xuất hiện.

Hóa ra vừa rồi ngay trước khi cô nàng hầu gái nói chuyện tiểu Thanh cũng đã trước đó trở lại gian phòng thông báo yêu cầu tới tai Nguyễn Trọng Lăng, hơn nữa cũng không có nói rõ đáp án mà hắn đưa ra là đúng là sai. Này mọi chuyện thật ứng với câu kế hoạch không cản nổi biến hóa. Mọi mưu tính trước đó của hắn đều trôi theo dòng nước hết cả.
Trong lòng không ngớt than thở thế cuộc khó làm, có điều Nguyễn đại công tử của chúng ta cũng không phải là người sợ chuyện, bởi vậy mới có chuyện trực tiếp xuất hiện trước mắt mọi người giống như lúc này. Ngược lại là Trần Phi Long khá là điệu thấp, vẫn ngồi im nơi đó mỉm cười nhìn về, cũng không có xuất hiện đoạt ánh mắt của Nguyễn đại thiếu gia.
Hiện tại đối mặt với vô số ánh mắt mọi người đổ dồn về, Nguyễn đại công tử vẫn tương đối bình tĩnh. Dù sao đời trước đứng trước đám đông diễn thuyết ở đại học cũng không phải không có. Nguyễn đại công tử vì vậy vẻ mặt lạnh nhạt như không người, giọng thản nhiên nói chuyện.
-Nói vậy tại hạ cũng không làm mất nhiều thời gian của mọi người rồi. Hồng Phấn tiểu thư trước đó đưa ra vế trên là một chữ Phấn. Nếu tại hạ đoán không sai đó chính là từ vế đối Bát đao phân mễ phấn (tám đao chia hạt gạo) ghép thành một chữ.
-Tại hạ học thiển tài sơ, xin đối lại một chữ Chung. Chính là từ Thiên lý trọng kim chung (nghìn dặm nặng chuông vàng) ghép thành một chữ.
-Đáp án như vậy xin hỏi không biết có hợp ý Hồng Phấn tiểu thư hay không?
Nguyễn Trọng Lăng vẻ mặt cười cười phong độ phiên phiên hỏi ngược lại, dáng vẻ tựa như thắng thua không quan trọng lắm, duy chỉ quan tâm người đẹp cảm nhận mà thôi.
Hồng Phấn cô nương nghiêng đầu, ánh mắt như sao trời ngược nhìn về.
Mọi người xung quanh lặng thinh không ngôn ngữ.
Thế gian này hiện tại dường như chỉ còn lại hai người bọn họ mà thôi.

Kết thúc chương 33.
(Truyện được đăng mới nhất tại Viptruyen /book/)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận