-Tao đánh chết mày cái đồ phá gia chi tử này!!!
Ông Trọng Kim gào lên giận dữ, đứng dậy vơ lấy cái chén trên bàn ném thằng vào mặt Nguyễn đại công tử.
-Ôi má ơi! Cha! Cha làm sao thế???
Nguyễn đại công tử thân hình như phi thiên độn địa, đột nhiên không học tự biết, siêu né tránh khỏi pha ném xuất thần nhập hóa của ông Nguyễn Trọng Kim. Trong đầu thì luôn cảm giác tình hình hiện tại rất quen thuộc bộ dáng. Tinh thần hoài niệm v
~
-Đồ khốn nạn nhà mày. Đứng lại đó cho ta !!! Vèo
~
-Úi chà!
Một cái chén khác bay ngang qua! Nguyễn đại công tử lại lần thứ hai tiến hành siêu né
~
-Khốn nạn! Mày lại còn dám trốn hả! Thằng trời đánh thánh đâm nhà mày!!! Ai cho phép mày đua đòi người ta học đòi đánh bạc đánh bài???
Ông Trọng Kim theo thói quen quay đầu từ nơi góc bàn lôi ra một cây chổi lông gà, nơi tay cầm sử dụng quá nhiều tới nỗi chai mòn hết ra cả. Này đây chính là đồ nghề cực kì quan trọng hai cha con ông ngày xưa thường vẫn hay dùng để luận bàn thân thủ với nhau.
-Cha ! Khoan đã cha! Con nào có đánh bạc đánh bài đâu chứ
~
Nguyễn đại công tử đầu óc rất không hiểu ra sao, có điều bước chân lại không hề chậm trễ chút nào, thoáng cái liền lẻn tới sau lưng bà Hải Như trốn đi rồi. Ừ! Tại sao nói là “lại” nhỉ??? Mà mà… Cái cảm giác quen thuộc kia cũng càng ngày càng tràn trề khắp cả cơ thể thế mới lạ.
-Ranh con lại còn cãi! Hôm nay tao nhất định phải đánh chết mày mới thôi! Còn hơn là để sau này mày bài bạc tan nát cả cái nhà này ra
~
-Thật là oan nghiệt a oan nghiệt
~
Ông Trọng Kim mặt đỏ lừ lừ như uống rượu say. Một bên tay cầm lấy chổi lông gà như cầm kiếm đi xông pha giết địch, hùng hùng hổ hổ đuổi về về phía Nguyễn đại công tử. Thật sự là khí thế mạnh mẽ như cầu vồng, thân hình như hổ xuống đồng bằng, như giao long về biển vậy. Nhìn qua nào còn có cái cảm giác người đã có tuổi bao giờ. Thật sự là càng muốn đánh lại càng hăng hái trẻ khỏe ra. Lâu lâu không đánh thằng nhãi con kia, hai bên tay ông cũng ngứa hết cả ra rồi chứ bộ.
-DỪNG LẠI !!!!
-Hai cha con các người dừng lại ngay cho tôi !!! Có nghe rõ hay không hả ???
Bà Hải Như một tiếng gầm lên như sấm nổ giữa trời quang đánh đứt tình cảm kịch triền miên của hai cha con nhà nọ.
-Mẹ ! Cha thật là quá vô lý ! Tự dưng lại nói đổ oan cho con đi đánh bạc
~
Nguyễn đại công tử rất nhanh mồm nhanh miệng tổng tiến công nổi dậy.
-Mày lại còn chối ! Nếu không phải đánh bài đánh bạc thua tiền mày mở miệng đòi nhà cửa làm gì ?
Ông Trọng Kim gừng càng già càng cay, tay cầm chặt hung khí không bỏ. Miệng tung hoành ngang dọc thương trường bao nhiêu năm nay, vừa ra tay liền là liên kích đánh vào điểm yếu, chữ chữ thấy máu đào.
-Theo như cha nói thì cứ hỏi nhà cửa là đánh bạc à~
-Con hỏi mượn cho bạn bè ở tạm không được hay sao ?
Nguyễn đại công tử nước mắt cá sấu một cái trả đũa. Vẻ mặt dường như chịu đựng siêu cấp oan ức vậy.
-Này… Tin mày mới là lạ !!! Hừ
~
Nhìn bà Hải Như một bộ dáng đề phòng che chắn cho Nguyễn đại công tử, ông Trọng Kim liền biết hôm nay muốn đánh đòn thằng ôn con này một trận là không có khả năng rồi. Ông Trọng Kim bởi vậy mặt hầm hầm hừ hừ quay trở lại ghế ngồi. Nguyễn đại công tử chung quy là qua được một cửa ải khó tra tấn thể xác. Hiệp tiếp theo là kịch chiến về mặt tinh thần
~
-Ông ấy !!! Lúc nào cũng vội vội vàng vàng. Ông không thể bình tĩnh nói chuyện với con nó một lần được hay sao ? Thật không hiểu bình thường đi buôn bán với người ta ông là làm sao nữa
~
Bà Hải Như một tiếng hô chấn nhiếp núi rừng sau, một lần nữa trở lại thái độ hiền hòa như bình thường, khẽ trách ông Trọng Kim một tiếng liền không nói thêm gì nữa. Ngược lại là quay đầu lại nói chuyện với Nguyễn đại công tử như đang dụ dỗ trẻ con ấy.
-Con yêu ! Con cũng đừng trách cha con. Ông ấy trông thế thôi nhưng cũng thương yêu con lắm !
-Ngoan~ Nói thật cho mẹ nghe vì sao tự dưng lại hỏi chuyện nhà cửa tới rồi.
Tuy rằng không đến nỗi như ông Trọng Kim trăm phần trăm cho rằng Nguyễn đại công tử muốn lấy nhà cửa mang ra để trả nợ bài bạc có điều bà Hải Như cũng khó mà tin được hắn hỏi nhà cửa đất cát chỉ là vì để cho người khác ở nhờ. Nguyễn đại công tử nếu có thể hào phóng được như vậy thì mặt trời có mà mọc từ đằng tây, người người đều đi đường bằng hai tay từ lâu rồi.
-Mẹ à~ Chẳng lẽ ngay cả ngài cũng không tin được con hay sao ???
-Con nói thật đó. Con có… người bạn mới tới kinh thành. Bởi vì không có chỗ ở nên mới muốn tìm một chỗ sắp xếp cho người ta.
Nguyễn đại công tử lần nữa vẻ mặt đáng thương kể lể.
-Thật là như vậy ???
Bà Hải Như vẻ mặt hoài nghi càng đậm.
-Hừ ! Đến lúc này vẫn còn bày đặt nói dối. Thật sự là chó không đổi được ăn cứt~
-Nếu thật sự là bạn bè của mày vậy để người ta đến trong phủ chúng ta ở đi. Cần phải tìm nơi khác làm gì ? Nguyễn phủ chúng ta chẳng lẽ còn thiếu phòng cho khách ở lại hay sao ???
Ông Trọng Kim giọng điệu rất là khinh khỉnh, thoáng cái liền phá vỡ lý do được cho là không một kẽ hở của Nguyễn đại công tử.
Anh ấy quả thực đã bị K.O ngay từ lần giao đấu đầu tiên
~
-Cái này… người ta đây là không thích hợp ở chung với nhà chúng ta
~
Nguyễn đại công tử miễn miễn cưỡng cưỡng đưa ra lý do giải thích. Tuy rằng lý do ấy là thật sự có điều nghe vào tai của ông Trọng Kim thật chẳng khác nào tự thừa nhận hắn đang nói dối vậy.
Bà Hải Như ngồi bên lúc này cũng quyết tâm giữ vững lập trường trung lập. Dù sao hai cha con nhà này sinh ra liền như chó với mèo ấy. Một ngày không cãi nhau đánh nhau một trận đều cả người khó chịu. Hiện tại tình thế vẫn còn trong tầm kiểm soát của bà. Cũng không có gì cần phải vội vã cả.
-Rầm !!!
-Khốn kiếp ! Đến lúc này mà mày còn muốn chống chế hả ? Có nhanh nhanh khai thật ra không thì bảo ???
Ông Trọng Kim uy phong lẫm lẫm, hùng hổ uy hiếp.
-Cha….. !!!
-Con nói thật mà sao cha lại không tin !!!
Nguyễn đại công tử giọng nói cao vút như chim đỗ quyên than khóc. Nghe mà khiến người… rùng cả mình ???
-Mày !!! Mày !!!... Thật là tức chết ta rồi ! Tức chết ta… rồiiiiiii !!!!
Ông Trọng Kim ngực phập phồng lên xuống bất định. Mặt mày tái mét vì bực.
-Lăng ngoan~ Đừng bướng bỉnh nữa ! Có gì khó nói vậy nói cho mẹ nghe. Yên tâm ! Có mẹ ở đây cha con không làm gì được con đâu.
-Ngoan nào~ Nói thật đi con !
Thấy tình thế đã tới tầm nguy hiểm, bà Hải Như không thể không đứng dậy lôi Nguyễn đại công tử về gần người, nhỏ nhẹ lên tiếng dụ dỗ như năm xưa dụ dỗ hắn ăn cơm uống thuốc vậy.
Gặp tình thế đã đi đến mức độ này Nguyễn đại công tử của chúng ta có thể nói là cực kì cảm động, không tên đột nhiên nhớ tới một câu vè hát xa xưa.
Trên đời chỉ có mẹ là tốt nhất.
Đứa trẻ có mẹ giống như có báu vật.
Ngả vào lòng mẹ, thật là hạnh phúc vô bờ.
Trên đời chỉ có mẹ là tốt nhất.
Đứa trẻ không có mẹ như ngọn cỏ.
Xa rời vòng tay của mẹ, biết tìm hạnh phúc ở nơi nào?
Nghe nó mới não lòng làm sao??? Gặp bà Hải Như vô bờ bến tình yêu thương của mẹ như vậy, Nguyễn đại công tử liền quyết định thú thật.
Cái meo meo đấy! Lớn lắm cũng chỉ là chuộc hoa khôi kỹ nữ về nhà thôi. Còn có thể có cái gì to tát hay sao? Lại nói một tên công tử ăn chơi trác táng như hắn thì sợ cái meo meo gì???
Thế là…
-Mẹ! Cũng không có gì cùng lắm thì! Con chỉ là mới chuộc mấy cô nàng ở thuyền hoa nơi sông Hồng về. Muốn kiếm tòa nhà trống cho các nàng ở lại mà thôi.
Nguyễn đại công tử hiếm thấy đỏ mặt khi nói chuyện.
- Rầm!!!
-Không được!!!!
Ông Trọng Kim lần thứ ba vỗ bàn hét lớn, vẻ mặt chính khí hơn bao giờ hết. Kì quái là Nguyễn đại công tử chỉ cảm thấy khí thế lần này của ông… không được đầy đủ cho lắm. Thật giống như một người chuẩn bị thật lâu nghẹn lấy dùng đại chiêu lại đột nhiên phát hiện không gặp đối thủ vậy. Vừa ra tay liền tiết khí mất rồi
~
Cha hôm nay cũng thật là kì quái quá chừng??? Nguyễn Trọng Lăng trong lòng âm thầm tự nhủ. Cả hai mẹ con như có cảm ứng không khỏi đồng thời ánh mắt kì quái nhìn về.
Ông Trọng Kim vẻ mặt mất tự nhiên càng đậm
~
Dường như có trò hay để nhìn rồi???
…
Kết thúc chương 41.
(Truyện được đăng mới nhất tại Viptruyen /book/)