Mặc dù 137 hoàn thành nhiệm vụ cấp trên giao phó, nhưng trong lòng cứ bồn chồn, cảm giác có gì đó bất an. Sau khi rời khỏi thế giới ảo, y nhanh chóng báo cáo tình huống bất thường mà y đã cảm giác thấy trong hệ thống Học viện Đồng Quân trung tâm lên cấp trên.
Vị đội trưởng nghe 137 báo cáo xong, y lập tức trở nên cẩn trọng: chẳng lẽ đúng như suy đoán của tướng quân, bọn hung thủ ám hại thiếu tướng Lăng Tiêu đã bắt đầu rục rịch hành động?
Y chỉ thị 137 việc này đến đây là kết thúc, tuân thủ nguyên tắc bảo mật, sau đó cho cấp dưới trở về nghỉ ngơi. Bản thân y thì mở máy liên lạc, ấn một chuỗi số mà bình thường y hầu như không liên lạc đến.
Không lâu sau, trên màn hình ảo xuất hiện một vị tướng quân trung niên, sắc thái vô cùng nghiêm túc.
"Ô hô, ngài tướng quân, đã lâu không gặp", viên đội trưởng lập tức thay đổi hình tượng lạnh lùng khi đối diện với đám sĩ quan binh lính của mình, bắt đầu trở nên cà lơ phất phơ.
"Là chú à, không phải đã trở về nghỉ ngơi an dưỡng sao? Thời gian đâu ra mà liên lạc tôi?", lời chào hỏi quen thuộc khiến sắc mặt vị tướng quân bỗng chốc trở nên ôn hòa hơn.
"Chẳng phải là vì quân đội tống tôi đến Học viện Đồng Quân trung tâm phụ trách kiểm tra đấy sao?", vị đội trưởng thản nhiên cáo trạng quân bộ.
Sắc mặt vị tướng quân cứng đơ, y nhanh chóng trả lời, "Ở chung với bọn trẻ cũng là một cách thư giãn".
Đội trưởng cười, "Cũng đúng!"
Chuyện này đến đây dừng lại, lời nói của tướng quân tỏ rõ nhiệm vụ lần này của bọn họ có liên quan đến y.
"Chú có chuyện gì sao?", vị tướng quân biết rõ thằng nhóc con ông bạn già mà mình đã nhìn từ bé đến lớn này là đứa "vô sự không đăng tam bảo điện" (1), không có chuyện chắc chắn sẽ không liên lạc mình, lúc bình thường nó bỏ trốn mình còn nhanh hơn chuột.
Viên đội trưởng nghe vậy lập tức trở nên nghiêm túc, y báo cáo lại tình huống bất thường mà 137 đã cảm nhận được trên mạng ảo cho tướng quân. Nếu việc bọn họ xuất hiện tại Học viện Đồng Quân là bút tích của tướng quân thì rất có khả năng là vì chuyện của con trai Lăng Tiêu.
"Việc này tôi đã biết", vị tướng quân trả lời bình thản, "Chuyện sau đó sẽ do người khác phụ trách, chú không cần nhúng tay vào vụ này"
Viên đội trưởng khẽ cười một tiếng, "Đã rõ!", sau đó mới hỏi, "Con trai của thiếu tướng Lăng Tiêu có gặp nguy hiểm gì không?", y đã nhận ra ý đồ của tướng quân trong lời nói của ông.
Vị tướng quân không trả lời mà chỉ nói, "Lo mà hưởng thụ kỳ nghỉ của chú đi, những chuyện khác không cần phải lo", lời vừa nói xong lập tức cắt đường truyền liên lạc giữa hai người.
Viên đội trưởng nhìn màn hình liên lạc tối om, tâm trạng trở nên u ám, câu trả lời của tướng quân đã cho y đáp án, bản thân tướng quân cũng không nắm chắc hoàn toàn, việc an bài lần này không thể để xuất hiện sơ hở.
Viên đội trưởng hiểu rõ, bởi vì tương lai của Liên Bang, một vài hy sinh là cần thiết. Nội gián địch quốc nằm ẩn sâu trong cao tầng quân bộ Liên Bang cần phải moi ra, bằng không rất có khả năng sẽ lại phát sinh một sự kiện Lăng Tiêu khác, mà Liên Bang thì không thể mất thêm một vị sư sĩ thần cấp nào nữa.
Y có chút không cam lòng, bởi vì Liên Bang, thần tượng thiếu tướng Lăng Tiêu của y đã hy sinh mất rồi, chẳng lẽ lại còn góp thêm con trai của ngài? Y chết lặng hồi lâu, cũng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định trung thành với lòng của mình một lần.
Y kết nối máy liên lạc, "413, rất tiếc phải báo với cậu, rằng kỳ nghỉ phép của cậu bị hủy rồi", viện đội trưởng đã có quyết định của riêng mình, y nhanh chóng vượt qua tâm tình u ám trước đó, bắt đầu trêu đùa 413.
Ở đầu dây liên lạc bên kia là hình ảnh 413 kêu khóc thảm thiết, đáng tiếc vị đội trưởng lòng như sắt đá, phớt lờ dáng vẻ van xin khổ sở của 413, y tiếp tục ra lệnh, "Có nhiệm vụ mới cho cậu".
Vốn đang tỏ vẻ tội nghiệp đáng thương, 413 nghe thấy thế vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc, y đứng thẳng đáp, "413 nghe lệnh!"
"Một tháng kể từ bây giờ, cậu và tiểu đội của cậu bí mật bảo hộ Lăng Lan của Học viện Đồng Quân trung tâm", viện đội trưởng hy vọng sắp xếp của chính mình đủ khả năng bảo vệ con trai của thiếu tướng Lăng Tiêu, cố gắng tận lực vì thần tượng của chính mình.
"Lăng Lan? Là ai?", 413 mịt mờ. Y thật không ngờ vừa mới kết thúc nhiệm vụ kiểm tra lại Học viện Đồng Quân trung tâm, vẫn còn chưa kịp chúc mừng rốt cuộc đã cởi bỏ thân phận vú em, mới chớp mắt thế nhưng lại biến thành vú em tư gia, cũng may không phải một mình y bị hại, bên dưới còn có thêm năm anh em nữa, điều này khiến y cảm thấy trong lòng cân bằng đôi chút.
"Chính là 0723 mà cậu đã nhìn trúng", đội trưởng lạnh nhạt đáp.
Sắc mặt 413 bỗng trở nên nghiêm túc, "Chẳng lẽ địch quốc để mắt đến thằng nhóc? Thằng nhóc có nguy hiểm gì không?", 413 biết mật thám địch quốc trong Liên Bang rất nhiều, không ít mầm non ưu tú còn chưa kịp trưởng thành đã bị địch quốc phái người hủy diệt.
"Có lẽ!", đội trưởng không khẳng định, suy cho cùng tất cả đều là suy đoán của y.
"Đã rõ, đội trưởng, tôi sẽ dẫn đội bảo vệ tốt thằng nhóc, hãy yên tâm", 413 nói một cách khẳng định, bảo vệ đứa trẻ khác có lẽ y còn chút oán thán, nhưng nếu là 0723 thì y hoàn toàn không có ý kiến gì.
Cần biết rằng nếu Lăng Lan không trưởng thành một cách lệch lạc, thì trăm phần trăm khả năng sẽ trở thành một vị sư sĩ vương bài, thậm chí còn có thể trở thành sư sĩ vương cấp. Từ sau khi thiếu tướng Lăng Tiêu hy sinh, phương diện sư sĩ cấp cao của Liên Bang đã thành ra nghèo rớt mồng tơi. Chỉ cần là hạt giống ưu tú có khả năng trở thành sư sĩ vương bài thì Liên Bang sẽ xem trọng vô cùng.
"Đợi một chút, tôi sẽ bảo 137 gửi thông tin về Lăng Lan vào máy liên lạc của cậu, nhớ kỹ, đây là nhiệm vụ bí mật, đừng để người khác phát hiện tung tích của các cậu", vị đội trưởng nhắc nhở.
"Vâng!"
Một ngày sau đó, thư báo nhập học ban đặc biệt của Học viện Đồng Quân trung tâm đã được gửi chính thức đến máy truyền tin của nhà họ Lăng, nó khiến ngôi nhà đã vắng lặng bấy lâu bỗng trở nên tưng bừng nhộn nhịp.
Đọc được tin báo nhập học, tâm tình Lam Lạc Phụng tốt vô cùng, mặc dù nàng không bận tâm Lăng Lan lớn lên thành một đứa ăn chơi trác táng, nhưng kẻ làm cha mẹ nào lại không tự hào con mình có tiền đồ, Lam Lạc Phụng cũng giống vậy. Đương nhiên điều quan trọng là Lăng Lan vào được lớp A ban đặc biệt, có thể không cần ở lại ký túc xá trường và tự do lựa chọn chương trình học, giảm thiểu khả năng bí mật của nàng bị bại lộ, đây mới chính là điều khiến Lam Lạc Phụng vui mừng nhất.
Lam Lạc Phụng tâm tình vui vẻ quyết định ăn mừng một bữa, sau đó nhờ quản gia Lăng Tần chuẩn bị rượu ngon thức ăn ngon để cho cả nhà trên dưới náo nhiệt một lần. Đây là lần đầu tiên cả nhà ăn mừng kể từ sau khi thiếu tướng Lăng Tiêu hy sinh, khung cảnh náo nhiệt khiến quản gia Lăng Tần suýt chút rơi lệ.
Lần đầu tiên Lăng Lan nhìn thấy toàn bộ kẻ làm người dưới và nhân viên công tác của nhà họ Lăng, đương nhiên nhóm bảo vệ an toàn nhà họ Lăng hoàn toàn không xuất hiện, nhìn thấy gương mặt kích động của bọn họ nhìn vào mình, lần đầu tiên Lăng Lan cảm giác được áp lực, hóa ra nàng sống không phải chỉ vì chính mình, trên vai nàng còn đang gánh vác niềm hy vọng của tất cả những con người sống dựa vào nhà họ Lăng này.
Bấy nhiêu đây còn chưa tính tới số hộ vệ trung thành tuyệt đối của nhà họ Lăng, nếu không có nhà họ Lăng, sự tồn tại của bọn họ cũng không còn ý nghĩa.
Đây là lần đầu tiên Lăng Lan lĩnh hội được thân phận cũng như nhiệm vụ mà nàng đang gánh vác, mặc dù hai kiếp của nàng cộng lại cũng đã hơn ba mươi năm, đã là một người thành niên có tư duy chính chắn, nhưng suy cho cùng thì nàng cũng chỉ là một công dân bình thường, toàn bộ những hành vi trước đó chỉ do bản thân phụ trách. Hiện tại, thoáng chốc mà sự tồn tại và hy vọng của rất nhiều người đặt trên vai nàng, khiến nàng cảm thấy hoang mang.
Lăng Lan vốn dĩ bình tĩnh cuối cùng không chống đỡ nổi, trong lúc vô ý đã cầm một ly rượu đỏ nốc cạn, sau đó cực kỳ bi thảm mà say đến quên trời trăng mây nước.
Cần biết rằng cả hai kiếp của Lăng Lan vì lý do sức khỏe mà bị cấm uống tất cả các loại rượu hay thức uống có ảnh hưởng đến thân thể, kiếp này bởi vì tuổi vẫn còn nhỏ nên bị Lam Lạc Phụng cấm ngặt. Cho nên bất luận ý thức hay thân thể bé bỏng của nàng đều không chống đỡ nổi sự tấn công của một ly rượu be bé, dẫn đến tình trạng say xỉn một cách triệt để.
------------------
(1) “Vô sự không đăng tam bảo điện”: không gặp chuyện thì không thấy đến điện Tam Bảo, nghĩa tương đương với “gặp chuyện mới ôm chân Phật”.