Xuyên Việt Vị Lai Chi Nam Nhân Bất Hảo Đương

Tờ mờ sáng, khinhữngtia sáng đầu tiên mang lại chút hơi ấm đầu tiên lên cánh rừng rậm rạp xanhngát một màu, thế giới xanh lục vốn dĩ đang yên tĩnhkia cũng bừng tỉnhgiấc, vô số loài sinh vật gấp rút bò ra khỏi hang ổ để bắt đầu một ngày mới của chúng: đi săn và bị săn.
Trên mặt đất có một con côntrùngthuộc họ giáp xác không biết tên, nó đangâmthầm lén lút bò tới đích đến của mình.Nó rất nhỏ, chỉ cỡ hai nắm đấm của người trưởngthành, nhưngngược lại nó có một chiếc đuôi dẹp dài gấp đôi chiều dài thânthể nó.
Nó khôngthể không cẩn thận,tám mươi phần trăm loài sinh vật trongkhu rừng rậm này có thể dễ dàng săn giết nó, bởi vì chất thịt của nó rất ngon, mặc dù nhỏ bé chẳng baonhiêu thịt, thế nhưng rất nhiều sinh vật hung mạnhkhôngngần ngại tóm nó cho vào thực đơn làm món khai vị.
Đích đến cuối cùng của nó là cái aophía trước, đó là một bãi đầm lầy, rất thích hợp cho sự sinh tồn của nó, bởi vì cân nặng và dáng vẻ bên ngoài của nó có thể khiến nó di chuyển tự do trên mặt ao mà không lo bị chìm. Ngoại trừ những loài sinh vật hung mạnh vốn sinh sống tại đầm lầy, thì những loài động vật khác hoàn toàn khôngthể tiến vào đấy, nó an toàn hơn rất nhiều.
Đương nhiên quan trọng là ở đấy có con mồi của nó, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu nhất khiến nó muốn bò đến cho bằng được. Cứ hễ nghĩ đến chuyện này, nó đều thèm ứ nước bọt, đám cá bên trong đầm lầy quả thật thơm ngon.
Cuối cùng nó cũng bò tới được đích đến, một đường bình an.

Vào lúc này, những con cá cỡ bằng một ngón tay đangvui vẻ bơi lội tự do trongvô số những vũng lầy, bơi từ vũng này sang vũng kia, vì trong mỗi vũng lầy đều có rất nhiều mạch nước nhỏ đan xen với nhau, mặc dù không đủ ột số lượng lớn cá bơi qua, nhưng cũngkhông cách nào ngăn cản được nhữngchú cá bé xíu này, bọn chúng tham lam rỉa số rong tảo mọc bên trong mà không hề hay biết thiên địch của chúng đã đến và đangchuẩn bị đánhchén một bữa ê hề, thỏa mãn cơn đói khát của nó.
Con vật ấy tiến gần đến bờ ao, nó nhanhchóngchui tọt vào một vũng đất trũng, những con cá kinh hoàng sợ hãi, ngược lại bơi tứ tung đâm đầu vào ngõ chết, rốt cuộc chỉ có thể bị con vật nhanh nhẹn nọ ăn sống nuốt tươi.
Nó ăn thịt những con cá nhỏ trong ao này, sau đó bò ra khỏi ao, rung giũ thân mình, những giọt nước bám bên ngoài lớp da khô cứng cũng theo đó bị rũ sạch, một giọt cũng không sót lại, khôi phục vẻ tinh tươm như ban đầu.
Nó nghỉ ngơi một hồi, thật ra việc vồ mồi không hề đơn giản, động tác thoạt nhìn thì rất dễ dàng nhưng thật ra lại tiêu hao rất nhiều thể lực của nó, chẳng qua mặc dù đang lúc nghỉ ngơi, nó cũng cẩn thận nhìn ngó xung quanh, sợ gặp phải kẻ thù mạnh làm thịt mình.
Nó nhanh chóng khôi phục lại thể lực như ban đầu, sau đó lén lút ẩn nấp bò sang cái ao trũng tiếp theo.
Thế nhưng nó lại không để ý, trong cái ao bùn ở cách nó không xa có một đôi mắt thâm trầm u ám vẫn luôn theo dõi nó ngay từ đầu và đang chuẩn bị ra tay đánh lén nhân lúc nó vồ mồi lần tiếp theo.

Khi nó tiến vào một cái ao khác định bụng đánh chén những con cá, cách đó không xa, chủ nhân của đôi mắt lạnh lùng nhúc nhích, chỉ thấy một lằn đen vụt tới, vụt qua vùng đất trũng nơi này, bóng dáng của con vật nhỏ nọ đã biến mất, chỉ để lại tiếng nước xao trong vắt, một con rắn nước to như cánh tay người trưởng thành đã xuất hiện, nó cuộn mình lại, nhìn dáng vẻ cũng phải dài đến ba mét.
Trong miệng nó, chiếc đuôi dẹp của con vật nhỏ nọ đang điên cuồng quẫy đạp, nhưng nó lại không đủ sức nên đành bị con rắn nước nuốt sống vào bụng từng chút từng chút một, cuối cùng biến mất.
Con rắn nước ngẩng đầu, chờ đợi con mồi hoàn toàn trôi hết vào bụng mình, chính là vào lúc này, bên cạnh nó đột nhiên xuất hiện một cái miệng khổng lồ, những chiếc răng sắc nhọn ánh lên tia sáng lạnh, khi con rắn nước chưa kịp có bất kì phản ứng gì thì cái miệng đó đã ngoạm xuống, chính xác vào chỗ bảy tấc của nó.
Con rắn nước đương nhiên không cam lòng chết đi như thế, trước mắt là cái chết, thân thể dài ngoằn của con rắn nước gấp rút cuốn chặt đối phương, ý đồ lôi kéo đối phương cùng chết theo. Đáng tiếc nó bị cắn quá nặng, không duy trì được bao lâu thì thân thể đã chậm rãi buông lỏng ra.
Vào lúc này, một sinh vật to lớn từ trong vũng lầy bò lên, hình dáng của nó rất giống cá sấu trên Trái Đất, nhưng thân thể nó to hơn cá sấu, mà tứ chi của nó cũng vừa dài vừa thô hơn cá sấu.

Nó là vua của vùng đầm lầy này, con mồi mà nó thích nhất đương nhiên là loài rắn nước tốc độ nhanh như chớp, giỏi việc ẩn nấp. Rắn nước rất khó bắt, chỉ cần vừa nhác thấy bóng dáng của chúng thì chúng đã chạy biến đi trong chớp mắt, cuối cùng rút vào đầm lầy là bó tay không cách nào tìm ra. Cho nên nó chỉ có thể kiên nhẫn ngụy trang chờ đợi cả một ngày một đêm, cuối cùng cũng thu hoạch được chiến lợi phẩm, ngày hôm nay có thể được một bữa no nê.
Nó ngẩng đầu, mở rộng cái miệng to nuốt con rắn nước dài ba mét vào trong bụng, chậm rãi nhai nhai nuốt nuốt. Nó ăn một hồi lâu, khi nửa thân rắn vẫn còn ngoe nguẩy bên ngoài miệng, khóe mắt nó đột nhiên liếc thấy một vệt đen tíc tắc lao xuống thân thể của mình.
Đáng ghét, kẻ nào dám quấy rối vua đầm lầy nhấm nháp con mồi? Nó hoàn toàn không ngờ tới vụ tập kích này, nó chính là sinh vật săn mồi đứng vị trí cao trong bậc thang thực vật, không có sinh vật nào dám làm phiền nó...
Không đợi nó kịp suy nghĩ rõ ràng liền cảm giác được một cơn đau nhói xâm nhập đến xương tủy bắt đầu từ chóp đuôi chạy dọc toàn thân. Nó rống lên giận dữ, điều này chứng tỏ nó đã nổi điên lên, phẫn nộ vì có sinh vật mù mắt dám gây thương hại cho nó. Nó muốn dùng hàm răng sắc nhọn của mình xé nát sinh vật đó ra thành từng mảnh nhỏ, thế nhưng nó lại phát hiện miệng của mình không ngậm lại được.
Không, không phải là không ngậm lại được, mà là không biết từ lúc nào xuất hiện một thanh củi chắn ngang qua đó.Nó muốn hất văng thanh củi ra khỏi miệng, sau đó lại phát hiện toàn thân của mình không cử động được.
Đúng vậy, nó giống như bị đóng đinh, ngoài trừ việc ngọ nguậy quẫy đạp tứ chi, những bộ phận khác hoàn toàn tê liệt.Nó không biết chuyện này là sao, cơn giận dữ trong lòng càng lúc càng lên cao, nó muốn gầm rống, thế nhưng nó lại phát hiện tiếng gầm rống của mình cũng không cách nào bật ra được.Cuối cùng nó mới bắt đầu cảm nhận được sự đau đớn, từ trên xuống dưới đau đến không cách nào chịu đựng được, rốt cuộc chuyện này là sao?

"Thật phiền phức", đến cùng tiếng nói này là một sinh vật yếu ớt nhỏ bé xuất hiện trên đầu nó, đây cũng chính là kí ức cuối cùng của nó, sinh vật ấy giơ bàn chân gầy yếu lên rồi hung hăng đạp mạnh xuống đỉnh đầu nó.
Lăng Lan mặt không đổi sắc rút chân ra khỏi đầu của vua đầm lầy, nàng không thích nhìn con vật này giãy chết, cho nên nàng mới phát tâm từ bi tiễn thẳng nó lên đường không đau đớn, một cước đạp vỡ sọ nó.
Nhìn xuống mớ óc vỡ dính đầy trên giày, lần này cũng không còn cảm giác kinh khủng như lúc ban đầu nữa. Lúc này toàn thân Lăng Lan tỏa ra sát khí, giống như bậc đế vương trong rừng rậm, không còn vẻ sợ sệt và yếu ớt như ban đầu.
Đương nhiên với thực lực hiện tại của Lăng Lan, nếu muốn đánh nhau một chọi một với con vật to lớn này cũng là điều không thể. Con vật này có lớp da ngoài cứng như thép, Lăng Lan hoàn toàn không có vũ khí có thể đâm xuyên qua lớp da này, được vậy cũng là nhờ nó đang phân tâm đối phó với cú vùng vẫy cuốn chặt của con rắn nước lúc sắp chết. Chẳng qua bất kì loài sinh vật nào cũng có nhược điểm riêng của nó, vua đầm lầy cũng thế.
Nội tạng của vua đầm lầy rất yếu ớt, do đó vào những lúc bình thường, vua đầm lầy sẽ không mở rộng miệng, bởi vì chỉ có một cách duy nhất có thể tấn công vào nội tạng của nó, chính là miệng của nó. Cho nên Lăng Lan mới phải mai phục trong vũng lầy này, dùng một thanh củi nàng chuẩn bị sẵn nhanh chóng đâm vào miệng nó, đâm xuyên tới đuôi, nhất kích tất sát.
Để làm được đến mức này hoàn toàn không dễ dàng, có rất nhiều lần bởi vì tâm tình bất ổn mà đến phút cuối cùng bị vua đầm lầy phát hiện ra mà tránh né, làm mất cơ hội giết chết nó, phải đánh đổi bằng nhiều lần tử vong, cuối cùng thì nàng cũng đã có thể nắm rõ làm cách nào để hoàn thiện năng lực săn bắt của mình, những khó khăn vất này quả thật không bút mực nào tả xiết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận