Biết Lăng Lan không trách cứ nên nó âm thầm vui sướng, nhưng khi nghe Lăng Lan hỏi, sự vui sướng bỗng chốc chạy đi đâu mất, nó sốt ruột nói, “Ngươi đã ngủ suốt hai ngày hai đêm, kiểm tra thế nào cũng không tìm ra nguyên nhân, mẹ ngươi khóc đến độ chẳng ăn uống gì nổi, bọn họ quyết định nếu ngươi còn như vậy thêm một ngày nữa thì sẽ đưa ngươi vào bệnh viện, nghe bọn họ nói như thể một khi đưa ngươi vào bệnh viện thì sẽ rất phiền phức. Ta nghĩ không ổn nên mới vội vàng đánh thức ngươi dậy”.
Lăng Lan kinh ngạc, nàng cũng không thể đến bệnh viện, ai biết khoa học kỹ thuật nơi này có thể kiểm tra ra trong đầu nàng còn có ký ức của kiếp trước không, nếu bọn họ phát hiện thì chắc chắn hậu quả sẽ là nàng bị bắt làm chuột bạch, nàng cần phải ngăn chặn loại nguy cơ này.
Vì cuộc sống an toàn và tự do của chính mình, Lăng Lan không chống cự nữa, nàng mở miệng kêu to để báo cho người hộ lý bên cạnh biết nàng đã tỉnh.
Vốn dĩ Lăng Lan muốn tùy tiện phát ra một chút âm thanh ưm ưm mà thôi, nhưng không ngờ âm thanh kia thốt lên nghe như tru kinh thiên động địa...
Giọng trẻ con suýt bị dọa chết, nó hơi sợ hỏi, "Làm chi mà hét thảm dữ vậy?”
Chìm đắm trong tiếng tru kinh khủng của mình, Lăng Lan lập tức thẹn thùng nói, “Tại đói quá…!”
Chịu thua bởi nhu cầu bản năng của mình, Lăng Lan chỉ đành rơi lệ đầy mặt. Phải biết rằng nàng vốn dĩ muốn làm một bé gái nhã nhặn đáng yêu để cha mẹ ở kiếp này được vui vẻ, bây giờ xem ra dự định này đã đi đời nhà ma.
Một đứa bé có thể tạo ra thứ âm thanh kinh thiên động địa như thế này thì nhìn sao cũng thấy không ăn nhập gì với hai chữ nhã nhặn…
Âm thanh đáng sợ của Lăng Lan vang lên khiến người đang nằm nghỉ bên cạnh giật mình tỉnh dậy. Lam Lạc Phụng bật mạnh dậy bế con lên, trong mắt vừa lo vừa mừng vừa sợ.
Nàng mừng vì con gái rốt cục đã thức tỉnh, lại lo vì con gái kêu khóc thảm thiết như thế này, sợ hãi không biết có gì xảy ra hay không.
Bác sĩ ở cách vách lập tức tiến vào, họ kiểm tra cẩn thận, cuối cùng biết được lý do là vì Lăng Lan quá đói.
Lam Lạc Phụng vui mừng nhìn Lăng Lan, cuối cùng nàng đã có thể buông gánh nặng trong lòng.
Rốt cục cơm no rượu say... à không, là sau khi cơm no sữa đầy, cuối cùng Lăng Lan đã có hơi sức mở mắt nhìn xem thế giới hiện tại của nàng.
Đây là một gian phòng ngủ rất lớn, Lăng Lan xoay đầu nhìn một vòng, thế nhưng tầm mắt lại không thể nhìn bao quát toàn bộ căn phòng ngủ, chỉ có thể thấy được chỗ này.
Bên trong phòng ngủ trang trí rất sạch sẽ ngăn nắp, không dùng màu sắc quá chói, cảm giác đầu tiên của Lăng Lan chính là nàng và người mẹ ở kiếp này, chiếc giường này hình như rất lớn, ngoại trừ chỗ hai người đang nằm thì vẫn còn rộng rất nhiều, hầu như đủ chỗ cho nàng lăn qua lăn lại mấy vòng, đương nhiên điều kiện tiên quyết là nàng có thể lăn.
Nơi đầu giường không thiết kế tủ như ở kiếp trước, chỉ có dựa vào vài vật thể trông như kim loại tại góc tường, bất quá thiết kế này có chút kỳ lạ khiến Lăng Lan nghĩ tới người máy.
Trong phạm vi tầm mắt của Lăng Lan, nàng không nhìn thấy gì đó có liên quan đến vật dụng gia đình, ngoại trừ giường.
Lăng Lan cũng không nghĩ nhiều về chuyện này, nói cho cùng thì đây là vạn năm sau, ai biết thế giới đã phát triển thành thế nào, chỉ cần mình sinh sống ở đây thì chắc chắn sẽ tìm ra câu trả lời, nàng hoàn toàn không nóng vội.
Trong phòng còn có một phụ nữ khá lớn tuổi đang đứng bên cạnh mẹ của nàng. Lăng Lan tò mò liếc nhìn nàng một chút, phát hiện nàng tuy vẻ mặt ôn hòa nhưng thái độ lại rất cẩn thận, cử chỉ chú ý từng ly từng tí, rất có thể nàng là người làm trong nhà.
Thấy vậy, tâm tình của Lăng Lan thật vui sướng, điều này chứng tỏ nàng sinh ra trong một gia đình không tệ, về sau không cần lo lắng vì cơm áo gạo tiền, không thể nghi ngờ rằng đây là một chuyện tốt. Kiếp trước vì tiền khám bệnh mà phải lo lắng nhiều, kiếp này có thể tránh được dĩ nhiên là chuyện tốt.
Giờ phút này Lăng Lan chưa biết rằng có đôi khi gia cảnh tốt tiền nhiều thì lo lắng cũng đến nhiều hơn. Đương nhiên đây là chuyện sau này, tạm thời không nhắc tới.
Quan sát tình hình xung quanh xong, Lăng Lan mới chuyển mắt nhìn sang người phụ nữ nằm bên cạnh đang tươi cười nắm bàn tay nhỏ của nàng, đây là người mẹ ở kiếp này của nàng, nhất định đây là một mỹ nhân tuyệt sắc, ngay cả phái nữ như Lăng Lan nhìn xem cũng chút say mê.
Lăng Lan thật hài lòng, điều này chứng tỏ sau khi nàng trưởng thành ắt hẳn cũng không tệ, không đến mức tuyệt sắc thì làm mỹ nhân cũng được. Không ai không thích bản thân lớn lên xinh đẹp một chút.
Lúc này, một người trung niên ước chừng bốn mươi năm mươi tuổi đi đến bên giường, chính là quản gia Lăng Tần, ông kính cẩn nói chuyện với mẹ của Lăng Lan là Lam Lạc Phụng.
Mời các bạn đón xem tập mới nhất trên ..o.r,,g..