Cảm giác được động tác của Lăng Lan, Lam Lạc Phụng vốn đang vô cùng giận dữ có chút bình phục lại, nàng biết trước mắt còn có những người đại diện chính phủ Liên Bang phái tới, nàng không thể xúc động làm hỏng nghi thức thừa kế của Lăng Lan.
Lam Lạc Phụng đè nén lửa giận của chính mình mà lạnh lùng nói, “Ý của chú Nhân là sao?”
Ánh mắt của Lăng Túc Nhân cứng lại nhưng vẫn nói ra tính toán của bọn họ, “Là lựa chọn một đứa bé dưới ba tuổi có tư chất tốt nhất, tiềm lực tốt nhất trong nhà họ Lăng"
Đứa bé dưới ba tuổi chính là thời điểm tốt nhất để bồi dưỡng và tạo dựng nền tảng cho thân thể khỏe mạnh dẻo dai, tuổi tác càng lớn thì hiệu quả bồi dưỡng càng ngày càng giảm.
Lam Lạc Phụng trào phúng nói, "Chẳng lẽ mấy người thấy đứa trẻ nào tốt hơn con của Lăng Tiêu sao? Anh ấy là người điều khiển Inrobot”, tại Liên Bang, gien hầu như quyết định tất cả, rất ít đứa trẻ có thân phận bình dân bỗng xuất hiện thể chất thiên tài, cần phải một thế hệ lại một thế hệ ra sức đào tạo rèn luyện.
"Nhà họ Lăng đã có một Lăng Tiêu thì sẽ xuất hiện một người khác", Lăng Túc Nhân nói như đinh đóng cột, ông ta có tự tin như vậy là vì trong tay bọn họ đã có một đứa bé sở hữu điều kiện thân thể gần bằng Lăng Tiêu.
Đây là nguyên nhân khiến ông ta không nể mặt mà muốn đoạt được vinh dự quân công của Lăng Tiêu. Nhà họ Lăng phải có thêm một Lăng Tiêu thì mới có tư cách tiếp tục đặt chân ở Doha.
Hiện tại, tuy bên ngoài Liên Bang tuyên bố dân chúng bình đẳng, nhưng trên thực tế đã phân chia cấp bậc rõ ràng, thể hiện ở chỗ người đó sống tại tinh cầu nào.
Doha là một tinh cầu đặc biệt và cũng là thủ đô của Liên Bang, điều này chứng tỏ người nào có thể ở lại Doha tất nhiên là “nhà mặt phố, bố làm quan”. Càng có lịch sử lâu đời, thực lực gia tộc càng hùng hậu.
Ban đầu nhà họ Lăng chỉ là một gia tộc nhỏ sống tại tinh cầu cấp ba. Nhờ có cha của Lăng Tiêu là Lăng Túc Chính mà bọn họ được dọn đến Doha. Lăng Túc Chính là một vị điều khiển robot vương bài, tuy rằng luôn tiếc nuối vì không thể điều khiển Inrobot, vũ khí cực mạnh của quốc gia. Nhưng thực lực của ông đã đạt tới trình độ chỉ dưới Inrobot. Trên chiến trường, ông đã nhiều lần chém giết robot vương bài của đối phương, chiến công vô số.
Cuối cùng, quân đội cho phép Lăng Túc Chính dẫn theo người nhà dọn đến Doha, trở thành một tân binh quân đội. Để Lăng Túc Chính đồng ý đưa cả gia tộc dọn đến Doha, gia chủ lúc đó và các cụ trong nhà đã đồng ý nhìn nhận gia đình của Lăng Túc Chính là dòng chính, đầu tư toàn bộ tiền tài của gia tộc, không chỉ như vậy, gia chủ sau này sẽ do con cái của Lăng Túc Chính đảm nhiệm.
Lăng Túc Chính biết muốn đứng vững tại Doha thì phải dựa vào sự ủng hộ của người nhà, do đó lập tức gật đầu đồng ý, để toàn bộ nhà họ Lăng tiến vào Doha sinh sống.
Bởi vì quyết định này của Lăng Túc Chính mà đưa đến rất nhiều phiền toái cho Lăng Tiêu và Lăng Lan, thậm chí khiến gia tộc bọn họ có cơ hội chiếm đoạt vinh dự quân công của Lăng Tiêu. Nếu Lăng Túc Chính dưới mồ có biết ắt hẳn sẽ hối hận lúc trước dẫn sói vào nhà.
Sau khi dọn đến Doha gần vài thập niên, thu được vô số món béo bở, nhà họ Lăng không bao giờ muốn trở lại như trước kia nữa.
Bọn họ rất rõ ràng, hai mươi năm sau, dưới sự dốc lòng bồi dưỡng của quốc gia, nếu người thừa kế theo luật pháp của Lăng Tiêu không đạt được yêu cầu thấp nhất của quốc gia thì nhà họ Lăng sẽ phải trở lại như lúc ban đầu. Điều này đồng nghĩa nhà họ Lăng bọn họ từ một gia tộc thượng đẳng trở thành trung đẳng, không, có lẽ thẳng xuống hạ đẳng... Nó sẽ ảnh hưởng đến thu nhập của nhà họ Lăng, việc cưới hỏi cho lũ trẻ và mối làm ăn của cả nhà bọn họ, bọn họ tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.
Lăng Túc Nhân không để Lam Lạc Phụng có cơ hội nói chuyện mà lập tức gọi một phụ nữ bế đứa bé khoảng một tuổi đi ra, ông ta chỉ vào đứa bé rồi nói, "Đây là đứa bé mà chúng tôi đã lựa chọn, nếu điều kiện thân thể của cậu chủ Lăng Lan cao hơn, chúng tôi sẽ không có ý kiến gì đối với quyền thừa kế của cậu chủ Lăng Lan".
Ông ta quay đầu nhìn người đại biểu phía quân đội mà nói, "Tin rằng quân đội cũng mong muốn đối tượng bồi dưỡng là gỗ tốt mà không phải là gỗ mục"
Người đại diện quân đội mỉm cười nhưng im lặng, khiến người khác không biết được lập trường của bọn họ.
Vốn dĩ Lăng Túc Nhân không cần đại diện quân đội theo phe họ, điều ông ta muốn chính là loại thái độ ba phải sao cũng được như thế này. Sự chú ý của ông ta chuyển sang Lam Lạc Phụng, ánh mắt không khỏi có chút đắc ý.
Khóe miệng của Lam Lạc Phụng lộ ra chút tươi cười trào phúng, xem ra quyết định giấu kín kết quả kiểm tra của Lăng Lan là đúng, khiến bọn họ nổi lên lòng tham không nên có, cũng may trước đó quản gia Lăng Tần đã điều tra hành động của đối phương mà chuẩn bị tốt.
"Vậy mà lại bày mưu tính kế chiếm đoạt vinh dự quân công của Lăng Tiêu?", Lam Lạc Phụng nhìn quét một vòng những người có mặt, có người xem kịch vui, đương nhiên cũng có người đang lo lắng.
Thật ra chuyện này cũng không tồi, có thể thấy rõ ràng bộ mặt thật của từng người, "Thiếu tướng Lăng Tiêu mặc dù hy sinh nhưng con của anh ấy tuyệt đối không thể để họ hàng ức hiếp. Tôi nghĩ quân đội hẳn đã có sắp xếp"
Người đại diện quân đội vờ như không có nghe rõ ý tứ trong lời nói của Lam Lạc Phụng, y cười nói, “Xin bà yên tâm, không nói đến vinh dự quân công của thiếu tướng Lăng Tiêu, quyền lợi gia đình liệt sĩ của bé Lăng Lan không ít, quân đội sẽ không bỏ mặc con cái của anh hùng bị khi dễ"
Lời của người đại diện quân đội nói rất êm tai, nhưng rốt cuộc vẫn nghĩ tới ích lợi trên hết. Nhìn thấy đối tượng ưu tú hơn xuất hiện, bọn họ vẫn yên lặng lựa chọn phương án có lợi hơn cho quân đội.
Lam Lạc Phụng nhìn về phía người đại biểu của chính phủ, người nọ cười cười không nói, dường như hạ quyết tâm đứng bàng quan.
Lăng Tiêu à, đây là quân đội mà anh nguyện trung thành cả đời, không tiếc hy sinh tính mạng cũng muốn bảo vệ quốc gia, anh có biết không, vì lợi ích lớn hơn, bọn họ vô tình gạt bỏ máu mủ của anh. Anh ở dưới suối vàng biết được thì có hối hận về quyết định lúc trước hay không?
Rốt cuộc Lam Lạc Phụng khó nhịn trong lòng mà nói trào phúng, “Hóa ra đây chính là chính phủ, đây chính là quân đội... Cuối cùng ta đã rõ".
Có lẽ ý trào phúng của Lam Lạc Phụng quá nồng, khuôn mặt tươi cười của những người đại diện chính phủ và quân đội bị cứng lại.
"Một khi đã như vậy, tôi muốn giao ước với quân đội và chính phủ, rằng mặc kệ con trai của tôi có thừa kế vinh dự quân công của Lăng Tiêu cha nó hay không thì cũng sẽ hoàn toàn tách khỏi nhà họ Lăng, không còn liên quan gì với nhà họ Lăng nữa".
Những người đại diện quân đội và chính phủ nhìn nhau, cuối cùng người đại diện quân đội mở miệng hỏi, “Ý của bà là sao?”
Lam Lạc Phụng cười lạnh, “Nếu Lăng Lan thừa kế, như vậy những người khác của nhà họ Lăng phải lập tức rời khỏi Doha cho tôi, từ đâu tới thì về lại nơi đó... Nếu Lăng Lan không thể thừa kế, tôi và Lăng Lan sẽ lập tức rời khỏi Doha. Bất chấp kết quả như thế nào, chúng tôi cũng không còn là thành viên của nhà họ Lăng"
Lam Lạc Phụng đã muốn giải quyết nhà họ Lăng phiền phức này từ sớm, nếu có thể một đao cắt phựt thì cũng không uổng công nàng khổ tâm thiết kế xây dựng tình huống này.
Sắc mặt Lăng Túc Nhân trở nên giận dữ, "Lam Lạc Phụng, cô điên rồi à?”
"Thì sao, chú Nhân, chú sợ à? Sợ đứa bé mà chú lựa chọn không bằng Lăng Lan?", Lam Lạc Phụng tươi cười nhìn Lăng Túc Nhân, nàng nhẹ nhàng kéo kéo ngón tay nhỏ nhắn mũm mĩm của Lăng Lan, cái gọi là “mẹ mạnh vì con” chính là lúc này đây, Lam Lạc Phụng chưa từng kiên định như bây giờ.
Mời các bạn đón xem tập mới nhất trên ..o.r,,g..