Xuỵt, đừng nói tôi yêu thầy!

Chương 3-1
“A…. cứu mạng a…”
Thanh âm thê lương vang vọng từ căn phòng nữ tính xinh đẹp truyền ra, may mắn ngôi nhà này ở cách khu dân cư đông đúc một khoảng khá xa, nếu không chỉ sợ hàng xóm sớm đã nhiệt tình gọi điện thoại báo nguy.
Thanh âm kia thoạt nghe giống như trong phòng đang phát sinh vụ án giết người.
“Không cần, đau quá nha!” Giọng nữ mang theo thanh âm nỉ non thoát ra từ đường mũi, giống như đang bị tra tấn thật thảm hại.
“Đừng có nhúc nhích! Không cho phép lộn xộn, một lát nữa là xong!” Tiếng người đàn ông không có một chút thương hương tiếc ngọc, thanh âm có chút không kiên nhẫn và vội vàng xao động.
“Làm ơn… đau không chịu nổi… ôi…” Cô gái rốt cục khóc thành tiếng, hơn nữa là tiếng khóc kinh thiên động địa.
“Không được khóc!” Cô gái vừa khóc, người đàn ông lại lớn tiếng nạt, không nghe rõ được cảm xúc của anh ta, “Mới vậy đã khóc? Hai ngày tới còn phải tiếp tục làm như vậy.”
“Cái gì?” Cô gái giống như bị dọa tới choáng váng, hoàn toàn không dùng tới đầu óc mà kháng cự lại, “Bỏ ra! Em không cần! Đau quá!”
“Em mơ đi! Em nhất định phải làm cho tôi chận em ra phải không? Tôi cũng không muốn dùng vũ lực với em đâu!”
Vài con quạ đen bay qua ngôi nhà, dừng lại trên cột điện cách đó không xa nghỉ ngơi, một lát sau mới thỏa mãn vỗ cánh bay đi.
Trăm ngàn lần đừng hiểu sai đoạn đối thoại trên, nếu không chỉ có thể nhận cái kết cục là mất mặt.
Người trong phòng đang làm gì? Chỉ là cái việc xoa bóp mắt cá chân bình thường mà thôi. Cuối cùng, sau một hồi giằng co cũng nắm được bàn chân của Vu Phiên Phiên, trên trán Đường Uy Đình, cả trên thái dương cũng đều ướt đẫm mồ hôi, tất cả là do cô gái này mà ra.
“Em cứ né qua né lại như thế, làm sao tôi làm được?”
Vu Phiên Phiên cũng không an phận chút nào, cô vặn vẹo bàn chân minh, trên mặt không ngừng tuôn trào ra mồ hôi và nước mắt, hoàn toàn không phân biệt rõ đâu là mồ hôi, đâu là nước mắt.
“Đau như vậy, thử hỏi làm sao em không né được!” Nước mắt lưng tròng, cô chỉ trích anh thô lỗ.
Tay nghề của thầy “cứng” hơn ba cô nhiều, càng xoa bóp càng như tra tấn ở địa ngục.
“Ai bảo em bị trậc cổ chân làm gì?” Tự làm tự chịu đi.
Vu Phiên Phiên dùng đôi mắt ngập nước trừng lớn nhìn anh: “Vì sao em bị trật? Nếu không phải thầy đuổi theo em, em có thể ngu ngốc mà trật mắt cá chân không?”
Tay của Đường Uy Đình khựng lại, dường như không nghĩ tới cô sẽ phản bác lại như vậy.
“Em vốn ngốc mà.” Tức cô quá, bàn tay trên mắt cá chân sưng đỏ của cô bất ngờ chà xát tạo áp lực, khi nghe thấy tiếng cô thét chói tay khóe miệng anh khẽ nhếch, trong lòng tràn ngập khoái cảm biến thái vì được trả thù.
“A! Đau quá,..” Cô khóc kêu lên, ánh mắt tránh cứ bắn về phía anh bừng lửa giận.
Đường Uy Đình rút khăn giấy, lau khô rượu thuốc còn dính trên chân cô, sau đó bôi thêm một lớp thuốc mỡ, “Được rồi, mấy ngày nữa cẩn thận một chút, có gắng đừng đụng tới chỗ bị thương.”
Sao có thể không đụng đến? Cô là người, người đi bằng hai chân, yêu cầu của anh ta căn bản mà nói thật nhảm nhí!
Trừ khi cô không ra khỏi nhà, suốt ngày ở trong phòng, không cần nấu cơm cho anh ta anh may ra còn có thể.
“Để mắt cá chân của em mau lành, mấy ngày nữa không cần chuẩn bị cơm cho tôi.” Anh xoay người nói, cầm lấy chai rượu thuốc và thuốc mỡ chuẩn bị chạy lấy người.
Sao? Tốt như vậy sao?
Làm sao mà thầy biết suy nghĩ của cô? Chẳng lẽ thầy có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác?
Bỗng nhiên rùng mình, như có một dòng nước ấm quanh quẩn trong lòng cô, phút chút ấn tượng tốt với thầy nhanh chóng tăng lên khiến cô không khỏi cảm thấy suy nghĩ tiểu nhân của mình thật đáng xấu hổ.
Khi Đường Uy Đình sắp sửa bước ra khỏi cửa phòng của cô, rốt cục cô cũng mang theo một chút áy náy nhẹ giọng nói lời cảm tạ.
“Cám ơn thầy.”
Mới bắt đầu thích ứng cuộc sống ở trường học, nên thời gian cạnh tranh thú vị cũng bắt đầu triển khai.
Các hội sinh viên dường như là nơi các sinh viên đều biết đến, bởi vậy sau buổi lễ đón chào tân sinh viên, các hội học sinh bắt đầu tiến hành tuyển nhận hội viên mới, cạnh tranh rất kịch liệt, chỉ có thể dùng tới từ “đầu rơi máu chảy” mà hình dung.
Mang theo cái chân bị thương mỗi ngày lê lết qua quảng trường của trường đại học, Vu Phiên Phiên có đủ lời mời của các hội sinh viên, có nhiều cái thú vị, nhưng cũng tương đối cảm thấy đau đầu.
“Em khóa dưới, đến đây, cùng tham gia với hội sinh viên biện luận chúng tôi đi!”
Hội biện luận? Khó mà làm được, cô không có tài ăn nói tuyện đối có thể bị đối phương văng nước miếng đến chết đuối.
“Này em, hội leo núi của chúng tôi rất tuyệt nha, có thể tập thể hình lại có thể bảo trì tốt thân thể, tới tham gia với hội leo núi là rất đúng!”
Trừng mắt mở to, cô chỉ cần nghĩ tới cái chân vẫn còn nhoi nhói đâu, thì đã hoàn toàn không chịu nổi mong muốn tham gia hội leo núi, càng miễn bàn vì cô từng ở nơi có núi non, tuy rằng không phải mỗi ngày đều leo núi, nhưng nhà cô ở vị trí chân núi mỗi ngày đi lên đi xuống, như vậy hội leo núi này đối với cô không có chút hứng thú nào?
Vậ còn các hội khác?
Hội tạo hình mỹ thuật?
Không thể, cô không có được một nửa tế bào nghệ thuật trong người, hơn nữa dụng cụ vẽ lại rất đánh, cô không có cách nào chịu được việc tham gia hội nhóm có chí chất sang quý này.
Hội văn học?
Nếu cô có tiềm chất văn học, đã sớm học khoa Tiếng Trung hoặc chọn lựa khoa Triết học, sẽ không chọn khoa gia chánh này để học má công việc của một “bà chủ gia đình”.
Hội bơi lội?
Không thể, cô vốn lớn lên ở miền núi, hoàn toàn không biết bơi, chết đuối là chuyện nhỏ, không chừng còn phiền toái đến các hội viên khác gây lớn chuyện, cô không muốn lâm vào tình cảnh liên lụy người khác rất thiếu đạo đức.
Dường như mọi hội sinh viên đều có lý do cho cô từ chối, chính cô cũng thấy thật buồn phiền.
Vì sao không thể có hội nào có thể thoải mái lựa chọn, lại không cần lãng phí quá nhiều thời gian?”
Nếu có hội như vậy, thật tốt biết bao?
Mới nghĩ như vậy, một cô gái vừa xinh đẹp lạ có khí chất đi đến bên cạnh cô, lấy giọng nhẹ nhàng hỏi: “Em khóa dưới, em chưa tham gia hội nào à?”
Vu Phiên Phiên dừng bước, nhịn không được ngây người nhìn cô gái hấp dẫn trước mắt.
Không phải cô chưa từng thấy qua những cô gái sinh đẹp, nhưng người vừa xinh đẹp lại có khí chất như cô gái này rất hiếm, trước mắt lại rõ ràng xuất hiện một người như vậy; Giọng nói nhẹ nhàng, lời nói nhỏ nhẹ, cảm nhận được cốt cách thanh tao.
“Này em?” Cô gái hơi nhăn đôi mi thanh thú, nhưng vẫn xinh đẹp, làm Vu Phiên Phiên không khỏi thầm thở dài.
Thường thường gặp toàn các anh, vì sao hôm nay lại gặp phải chị khóa trên xinh đẹp như vậy? Mà trái lại chính cô lại căn bản như vịt con xấu xí, khó tránh khỏi tự cảm thấy xấu hổ.
Cô cúi đầu, nhẹ nhàng mà lắc đầu.
“Vậy thật tốt quá!” Chị khóa trên xoay người hoan hô ra tiếng, làm Vu Phiên Phiên tròn mắt nhìn.
Đáng tiếc, chị khóa trên thật xinh đẹp, có điều đầu óc có vấn đề nha!
Cô không tìm thấy hội sinh viên nào thích hợp đã thấy thật buồn, mà chị ấy còn nói “Thật tốt quá”?! Thật sự không thể hiểu nổi!
“Em khóa dưới, chị là Ngô Khanh Thủy, khoa âm nhạc, mời em tới tham gia hội của bọn chị.” Ngô Khanh Thủy từ trong ba lô lấy ra một đĩa CD đưa cho cô “Đây, em cầm thấy CD ngà nghe thử, chị tin rằng nhất định em sẽ thích.”
“Đây là cái gì?” Sao mọi người đều đưa đồ cho cô? Đầu tiên là anh khóa trên Huống Quyền Thủy, giờ lại tới chị khóa trên Ngô Khanh Thủy; hai người đềy là thủy, chẳng qua một lọ là nước khoáng, một lọ là nước lọc, ha ha!
Lần khác nhất định phải giới thiệu cho bọn họ quen biết nhau, rất thú vị!
“Là “Ca kịch điện ảnh”, rất tuyệt!” Ngô Khanh Thủy yêu nhạc thành si mê, hơn nữa ca kịch là thứ cô yêu nhất, nhắc tới ca kịch, lời của cô sẽ không tự giác tuôn ra ào ào, khác với ngày thường luôn tĩnh lặng, giống như hoàn toàn thay đổi con người, “Chị thích nhất thể loại ca kịch, tin rằng em sẽ thích nó!”
Ca kịch? Nó là cái gì?
Đối với Vu Phiên Phiên mà nói, cô vốn ở nông thôn lớn lên, quả thực không hiểu lắm ý nghĩa của ca kịch, nhưng nhìn Ngô Khanh Thủy có ý tốt giới thiệu, thật sự cô không nói nên lời cự tuyệt, chỉ có thể nghe lời bỏ CD vào trong ba lô.
“Đây là phòng họp của hội sinh viên cũng là khoa mà chị theo học, nếu em nghe xong “ca kịch điện ảnh” có hứng thú, muốn gia nhập “hội thưởng thức ca kịch” của chị, hoan nghênh em tùy thời gian tới tìm chị.” Ngô Khanh Thủy rất nhanh viết một tờ giấy đưa cho Vu Phiên Phiên, mặt trên ghi chú rõ ràng những điều cô vừa nói.
Thưởng thức ca kịch? Sao nghe qua làm cho người ta cảm thấy hơi run run da đầu?
“Chị…”
Đang định hỏi rõ ràng, Ngô Khanh Thủy đã đột nhiên vỗ vỗ vai cô, “Không sao, có vấn đề gì chờ em nghe xong CD này nói sau được không? Chị còn phải đi mới thêm hội viên khác!”
“Vâng.” Hơi bĩu môi lo lắng, Vu Phiên Phiên đi được vài bước, lại nhịn không được quat đầu ngoái nhìn Ngô Khanh Thủy một cái rồi mới ngượng ngùng rời đi 
Chương 3-2
“Em đang nhìn cái CD gì vậy? Sao lại chuyên tâm tới thế?” Trong lúc quyết tâm của Vu Phiên Phiên không ở yên, Huống Quyền Thủy nhận ra cô đang rất phân vân, nhịn không được hỏi cô.
“Ca kịch.” Nháy mắt mấy cái, Vu Phiên Phiên thiếu chút nữ quên có anh khóa trên đang ngồi trước mặt mình, nhất thời phục hồi tinh thần lại, “Anh, anh từng nghe qua ca kịch chưa?”
Huống Quyền Thủy trợn tròn hai mắt, hơi hoảng sợ nhìn cô trừng trừng, “Em đừng có nói với anh, em cũng thích cái thể loại ầm ỹ chết người này đó!” Không những toàn những người ầm ỹ, còn có thể làm cho người ta không tự chủ được mà nổi da gà, chịu được mới lại!
“Không có, là một chị khóa trên đưa em bảo là nghe thử. Chị ấy rất nhiệt tình, nên em không tiện từ chối, cho nên mới nhận.” cất CD vào ba lô, cô hồi phục tinh thần đối mắt với Huống Quyền Thủy, nếu không thì thật không phải phép, vị đàn anh này đã đặc biệt đón tiếp cô lúc mới vào trường mà!
“Ừ.” Có vẻ nhẹ nhỏm, Huống Quyền Thủy nhẹ nhàng thở ra, giống như lo rằng cô sẽ đam CD ca kịch kia đưa cho anh vậy, “Chân của em vì sao lại thành như thế? Đi từng bước một như vậy có đau không?”
Không hiểu sao câu hỏi của Huống Quyền Thủy lại làm cho cô đỏ mắt, “À….Không, em chỉ không cẩn thận bị té ở cầu thang, trặc chân mà thôi.”
“Té ở cầu thang? Bị trặc?” Hơi nhíu mà, Huống Quyền Thủy không thể tin cô có thể giống như trẻ con mà bị thương như vậy, “Lớn rồi mà còn có thể như vậy? Em không để ý gì thì phải.”
Vu Phiên Phiên cười gượng hai tiếng, không biết nên trả lời thế nào mới đúng.
Xoay người, tấm kính thủy tinh bên cạnh hai người vang lên tiếng gõ cốc cốc, thu hút sự chú ý của hai người, vừa quay đầu, đã nhìn thấy Đường Uy Đình đứng ở phía bên kia tấm kính nhìn bọn họ chằm chằm.
“A? Là Đường lão vịt!” Giơ lên lon coca, các tấm kính vẫ tay với Đường Uy Đình, ý muốn mời anh ta cùng ăn cơm.
“Đường lão vịt?” Vu Phiên Phiên ngạc nhiên, không hiểu được làm sao Đường Uy Đình lại có cái danh hiệu “Đường lão vịt” này.
“Biệt danh, thầy Đường rất nghiêm túc, cho nên bọn anh đều gọi thầy ấy là Đường lão vịt.” Huống Quyền Thủy cười cười, dùng lời ít ý nhiều mà giải thích biệt danh của Đường Uy Đình.
Một cuốn giáo án nặng chịch đập lên đầu Huống Quyền Thủy, hóa ra Đường Uy Đình đã nghe được, anh ta nhướn mà, cũng không giống là đang tức giận cho lắm: “Em dám nói xấu sau lưng tôi.”
“Không có, oan uổng quá…” Huống Quyền Thủy cợt nhả đáp lời, xu nịnh đẩy ghế dựa ra mời Đường Uy Đình ngồi, “À, Đường lão vịt, đây là sinh viên khóa dưới mà em trực tiếp hỗ trợ, chắc thầy cũng dạy em ấy.”
Đường Uy Đình hơi khựng lại khi đang ngồi xuống, liếc mắt nhìn Vu Phiên Phiên một cái, lập tức làm cho cô giật mình, không hiểu được chột dạ mà cúi đầu.
“Đúng vậy, chắc là có.” Đường Uy Đình thản nhiên đáp lại, không có ý muốn nói thêm điều gì riêng.
Trời mới biết anh cùng cô nàng này biết nhau tới mức độ nào, tới mức gặp mặt không muốn nhìn tới nhau luôn ấy chứ, thật là!
Không bị cô dùng độc thuốc chết xem như là may mắn lắm rồi, anh cũng không dám trông cậy cô sẽ thích anh nhiều lắm.
“Không thể chắc là có, mà là nhất định.” Khoa gia chính gồm hai ban học, kỹ thuật làm vườn là môn học mà Đường Uy Đình đảm nhận việc giảng dạy trong cả hai ban, cho nên anh không thể chối là không được. “Đây là em khóa dưới em hướng dẫn, Đường lão vịt cố gắng giúp đỡ em ấy tốt nhé.”
Ý là, để cho cô ấy thoải mái trong việc, dễ dàng có thể pass qua môn học, đừng gây nhiều áp lực cho cô, cho dù kỹ thuật làm vườn vốn không phải là môn học nặng nề nhất khoa.
Trán hơn nhăn lại khi cười, vẻ mặt Đường Uy Đình tuyệt đối là cười mà ẩn dấu âm hiểm, “Yên tâm, nhất định tôi sẽ “để ý” tới em ấy.”
Da đầu Vu Phiên Phiên run lên, hoảng sợ nhanh chóng ngẩng đầu liếc nhìn thầy một cái, ngay khi chạm đến ánh mắt sắc bén của thầy lại vô dụng cúi đầu xuống.
Cái gì chứ! Bọn họ đang tính cái gì vậy? Căn bản lại ở trước mặt cô, thảo luận tính kế đối đãi với cô! Cô phải đáp lại như thế nào mới đúng?
Sao nói gì cũng không đúng vậy!
Tầm mắt khẽ chuyển, trong lúc lơ đãng nhìn thấy Ngô Khanh Thủy từ phía bên kia tường thủy tinh đi qua, cô hưng phấn gõ gõ vào tấm thủy tinh thu hút sự chú ý của chị khóa trên, quả nhiên thành công khiến cho cô ấ dừng chân, chú ý tới Vu Phiên Phiên.
Lúm đồng tiền xinh đẹp của Ngô Khanh Thủy xuất hiện, nhưng khi nhìn đến hai người đang ngồi cạnh Vu Phiên Phiên lại thu lại nét cười, quay đầu không hề nể mặt người mà bỏ chạy lấ người.
“Hả? Sao lại thế?” cử chỉ của cô ấy làm Vu Phiên Phiên cảm thấy khó hiểu? Rõ ràng lúc đầu chị ấy rất vuiv ẻ, sao lại lập tức trở mặt?
“Em lại làm sao thế?” Dường như bị Đường Uy Đình làm cho chú ý, Huống Quyền Thủy cũng dùng cuốn vở đập vào đầu Vu Phiên Phiên, không hề chú ý tới cái nhăn mày của Đường Uy Đình, “Cái gì lại thế?”
Tủi thân xoa xoa đỉnh đầu, trong mắt Vu Phiên Phiên tràn ngập ai oán, “Đau quá nha anh.” “Vừa rồi em nhìn cái gì?” Huống Quyền Thủy tò mò nhìn theo hướng tầm mắt cô vừa nhìn, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc phía bên ngoài cửa thủy tinh, anh ta híp mắt lại, muốn nhìn rõ thêm nhưng người kia đã đi mất hút.
“Không có gì, chỉ là nhìn thấy chị khóa trên xinh đẹp lần trước cho em đĩa ca kịch.” Cô thật thà trả lời. Huống Quyền Thủy nhăn mà, không khí bàn ăn nhanh chóng ngưng trọng lại.
Cô không quen với việc học trưởng nhìn sáng sủa mà đột nhiên trầm lặng, trong lòng tò mò: “Anh?”
“Mau ăn cơm, nguội rồi.” Đường Uy Đình khẽ xoa đầu cô, muốn cô đừng quá tò mò, không nên để ý tới chuyện người ta không muốn nói.
“Vâng.” Nháy mắt mấy cái, cô cũng không dám nói nữa, nhưng vẫn không ngừng mà nhìn trộm Huống Quyền Thủy, trong lòng ngập tràn những suy đoán, nhưng cũng chẳng đoán ra được cái gì.
Kinh lan – kinh lan – kinh lan – kinh lan – kinh lan – kinh lan – kinh lan – kinh lan – tiếng nhạc cao vút và thanh âm tiếng hát tràn ngập căn nhà, đến nỗi cảm giác như  ngay cả cột nhà cũng chấn động, ở giữa rơi xuống một chút bụi, có thể thấy được uy lực kinh người của âm thanh. Tiếng đập cửa dồn dập vang lên, gõ một lúc, Vu Phiên Phiên mới nghe được thanh âm mỏng manh đó bởi vì tiếng nhạc đã bao trùm tất cả.
“Xin hỏi ai?” Tiếng nhạc cao vút đã khiến đầu cô quay quay, hoàn toàn đã quên ở nhà chỉ có thể là Đường Uy Đình đến gõ cửa.
Vẻ mặt Đường Uy Đình xanh đậm đứng ở ngay cửa, trừng mắt nhìn Vu Phiên Phiên vừa mở cửa ra. “Tiểu thư, có thể cầu xin em đừng có nghe cái âm nhạc quỷ quái kia được không?” anh đã nhẫn nại lắm rồi, đến khi không nhịn nỗi mới đến gõ cửa.
“A? Nghe không hay sao?” cô cảm thấy cũng không tệ lắm, tuy rằng không phải thích lắm, nhưng lần đầu tiên nghe cảm giác chưa rõ ràng lắm, cô cũng để ý đề nghị của Ngô Khanh Thủy, không chừng có thể sẽ gia nhập hội thưởng thích ca kịch.
“Tôi muốm điên lên rồi.” biểu hiện của Đường Uy Đình thật trực tiếp, ngoài việc xác minh qua lời nói, anh còn day day huyệt thái dương, tỏ vẻ đang đau đầu muốn chết.
Vu Phiên Phiên tròn mắt nhìn anh. “Thầy đau đầu à? Có muốn em giúp thầy mát xa thái dương?”
Đường Uy Đình dừng tay lại, “Em, em làm được không?”
“Đương nhiên, ở nhà em thường giúp ba mẹ em mát xa đó!” Giống như sợ bị xem thường, cô chỉ thiếu chút nữa là vỗ ngực mà cam đoan.
“Vậy, trước tiên em tắt nhạc đi.” Cô nhóc này thật là, dùng thứ âm nhạc cao cấp ấy hại lỗ tai anh, thật sự là quá độc ác!
Chu miệng lên, cô có vẽ không tình nguyện, vừa đi vừa lải nhải, “Được thôi! Sao phái nam thật kỳ quái, rõ ràng nhạc nghe êm tai như vậy, sao lại không thích?”
Ngay lúc cô bĩu môi, Đường Uy Đình thoáng ngây ngẩn cả người như bị sét đánh.
Đùng! Sao anh lại cảm thấy biểu tình đó của cô nhóc này thật gợi cảm? Lại làm cho thân thể anh trong chốc lát nổi lên phản ứng? Không ổn! Thật sự không ổn!
“Đi vào, vào trong này thầy!” Tắt nhạc, Vu Phiên Phiên vẫy tay với anh, muốn anh đi vào phòng, “Hay là muốn đến phòng của thầy?”
Ngẫm theo tối nghĩa của lời nói mà nuốt nước miếng, Đường Uy Đình không tự chủ được hiểu sai.
Lời của cô sao lại giống như đang mời mọc anh?
Xong rồi, anh tiêu rồi, ý nghĩ trong đầu lộn xộn cả lên…. Cô là học trò của anh nha! Sao anh lại có ý tưởng hạ lưu như vậy?
“Mau lên, thầy còn đứng đó làm cái gì?” Vu Phiên Phiên mất kiên nhẫn, đơn giản tiến tới kéo anh đi, “Nhanh đi vào thôi!”
Thầy này lạ nha, phản ứng siêu chậm chạp, đứng như thế làm sao mát xa? Thầy ấy cao như vậy, vượt hơn cô cả cái đầu, làm sao cô với tới huyệt thái dương của thầy?
Mặt Đường Uy Đình đỏ bừng, mồ hôi lạnh toát đầy trên trán, “Không cần, tôi thấy tốt hơn nhiều rồi.” Tiêu rồi, bất luận cô nói cái gì, anh đều nghĩ tới những chuyện không được đường hoàng…
Không được! Không thể cứ ở trong này, anh phải bình tĩnh lại, một mình bình tĩnh lại mới được. “Sao vậy? Không phải thầy đau đầu sao?”
Vu Phiên Phiên không suy nghĩ gì nhiều, dùng lực kéo kéo ống tay áo của anh, anh lại lập tức vùng ra, giống như bị sét đánh tới.
“Thầy?” chớp mắt mấy cái, cô thật sự không hiểu anh đang nghĩ gì, chẳng qua cô chỉ  giật nhẹ ống tay áo của anh ta thôi mà, sao lại phản ứng mạnh thế?
“Không, tôi không sao, lần sau nói tiếp.” Dường như là đang hoảng sợ, anh hỏa tốc chạy tới phía cầu thanh, dùng tốc độ lửa thiêu sau lưng mà lủi xuống, dường như e sợ cô hóa thành quái thú cắn anh.
“Thật là? Thầy?” Kỳ quái, hiện tại đang phát sinh chuyện gì? Sao cô không hiểu gì hết?
Mờ mịt nhìn chằm chằm hành lang cầu thang không có người, Vu Phiên Phiên mờ mịt trong đầu, hoàn toàn không hiểu được trong lòng Đường Uy Đình đã chậm rãi nổi lên sự thay đổi hóa học gì…
Một sự thay đổi đủ ảnh hưởng tới tương lai hai người lại mang theo hương vị biến hóa ngọt ngào!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui