Chủ quán nước là một bà lão tóc đã bạc trắng, gương mặt tuy nhăn nheo nhưng lại rất phúc hậu.
Bà lão đem nước ra cho bọn họ nhưng khi thấy ai cũng có vết thương, nhất là nữ nhân có gương mặt thanh tú này nhìn không khác gì là xác ướp cả, thấy vậy bà mới lên tiếng hỏi.
“Không biết mọi người trên đường đã gặp vấn đề gì mà lão thấy ai cũng thân tàn ma dại như thế?”
“Đa tạ lão bà đã quan tâm, chúng tôi là trên đường hầu hạ hoàng hậu đi du ngoạn vô tình gặp một nhóm cường đạo vì muốn bảo vệ hoàng hậu nên ai cũng bị thương, nhất là binh lính đi theo cũng đã mất mạng.”
Tần Chi Hồng không thể kể toàn bộ sự việc mà mọi người đã trải qua nên bịa đại một câu chuyện nhưng sự thật người ngồi cạnh mình vẫn chính là hoàng hậu Lưu Mã Kiều.
Bà lão nghe thấy vậy liền quỳ xuống mà hành lễ mặc dù không biết một trong bốn người kia ai mới chính là hoàng hậu, Tần Chi Hồng là người lên tiếng kể lại sự việc nên chắc chắn sẽ bị loại trừ.
“Lão bà tôi không biết hoàng hậu sẽ ghé qua nên không thể tiếp đón, mong hoàng hậu tha tội.”
“Lão bà cứ đứng lên đi, không cần phải đa lễ.”
Bà lão ngước lên nhìn khi giọng nói đó cất lên nhằm muốn xem ai mới chính là hoàng hậu, vì trông bọn họ ai ai cũng mặc y phục thường dân nên rất khó nhận ra được nhưng chắc chắn người xinh đẹp đang ngồi cạnh vị xác ướp kia theo bà nghĩ đó chính là hoàng hậu Lưu mà thiên hạ đã đồn đại.
“Đa tạ hoàng hậu, lão bà tôi sẽ vào bên trong làm một chút gì đó để mọi người dùng.”
Bà lão cúi người rồi đi ra sau nhà để lại bọn họ ngồi nghỉ ngơi dùng trà, đây không phải là trà Miêu hay sao? Bây giờ cô mới biết vùng Mãnh Thị cũng dùng chung loại trà này, có cơ hội được thưởng thức loại trà thượng hạng này coi như cũng an ủi được phần nào cho những chuyện đã xảy ra đi.
“Đấy các ngươi có thấy không, chúng ta vẫn sẽ được tiếp đãi chu đáo mà không tốn một đồng nào.
Bất quá lần sau ta đi ngang qua đây sẽ đưa cho bà ta một chút ngân lượng để bù đắp.”
Tần Chi Hồng nhìn ba cung nữ nói rồi cười lớn, đúng thật là chỉ có tướng quân Tần mới ba hoa lẻo mép thôi chứ cung nữ thật thà như bọn họ làm sao có thể nghĩ ra như vậy cơ chứ.
Nghỉ ngơi được một lúc mọi người lại tiếp tục lên đường, chỉ còn chưa đầy một ngày sẽ đến cung thành thì coi như mới được yên ổn, Tần Chi Hồng cùng cung nữ lẽo đẽo ở phía sau hoàng hậu vì cấp bậc kẻ thấp bé không được đi song song với hoàng hậu hay hoàng đế nhưng khi thấy Lưu Mã Kiều dường như trượt chân vì vấp phải đá, Tần Chi Hồng nhanh tay lẹ chân mà phóng nhanh tới đỡ lấy cơ thể của nàng.
“Để thần dìu hoàng hậu đi.”
Các cung nữ đi đến giành lấy việc vì thấy tướng quân Tần cũng đã bị thương nên không muốn làm phiền.
Trời trở tối là bọn họ cũng đã về đến hoàng cung, sau khoảng thời gian ấy ai nấy cũng đều mệt mỏi nhất là Tần Chi Hồng cô như vừa địa ngục trở về.
Đi đến nơi xa xôi ấy tưởng rằng sẽ chứng minh được bản thân mình trong sạch sau đó sẽ yên yên ổn ổn sống cuộc đời còn lại, ai mà ngờ được đâu chuyện xui rủi lại xảy ra liên tục đến độ Tần tương quân cũng xoay sở không kịp.
Tần Chi Hồng vì mệt mỏi mà ngủ say như chết đến khi bên ngoài có người gõ cửa cũng không hay biết, trong lúc xoay người vô tình chạm trúng vết thương ở vai thì cô mới chợt tỉnh giấc, chính vì thế mà nghe được tiếng gõ cửa.
“Là kẻ nào?”
Trong đêm tối cô không nhìn rõ được mặt mũi của đối phương nên lên tiếng hỏi, giọng nói quen thuộc ấy vang lên.
“Là ta!”
Lưu Mã Kiều nhìn người kia bị mình làm phiền mà trong miệng lẩm bẩm gì đó, không biết có phải là đang chửi rửa mình hay không.
Tần Chi Hồng thắp đèn xong mới quay sang nhìn vị hoàng hậu kia đang ngồi ở trên ghế với bộ dạng khó coi, hình như là đang muốn nói điều gì đó.
“Người sao v...”
“Ta xin lỗi vì đã gây rắc rối cho ngươi.”
Cô còn chưa kịp hỏi xong thì đã bị người kia xen vào nhưng cô không nghe lầm chứ? Hay là bản thân vẫn còn say ngủ mà nghe thấy được câu xin lỗi từ...!Từ một vị hoàng hậu??? Nhìn thấy sự bất ngờ, ngạc nhiên, hốt hoảng của người trước mặt làm nàng cũng cảm thấy thật khó xử.
Chính vì áy náy nên bây giờ nàng mới đến đây.
Tần Chi Hồng thôi há hốc mồm kinh ngạc nữa mà hỏi lại:
“Hoàng hậu người...!Xin lỗi hạ thần?”
Cô chỉ tay vào mình hỏi lại một lần nữa cho chắc chắn, thấy được cái gật đầu của nàng càng làm cho tướng quân Tần thêm phần kinh ngạc.
“Bây giờ nghĩ lại thì mọi chuyện cũng bắt đầu từ ta gây ra...” Cô không kịp để hoàng hậu nhận hết tội lỗi thuộc về mình liền xen vào.
“Người đừng nói vậy, chính thần mới là nguyên nhân.
Nếu như thần không đem thứ ngọc bội ấy cho hoàng đế xem thì hoàng hậu sẽ không tận mắt nhìn thấy nó.
Nhưng...!Thần thắc mắc rằng tại sao người lại phản ứng như vậy? Có chuyện gì đó xảy ra với người hay sao?”
Lưu Mã Kiều thở dài, câu chuyện quá khứ của mình nàng đã cất giấu nó suốt bấy lâu nay đến ngay cả hoàng đế nàng không có ý định để kể rõ tường tận.
Nhưng sự việc bây giờ đều có liên quan đến Tần Chi Hồng nên giờ đây nàng sẽ kể lại câu chuyện tăm tối nhất của cuộc đời mình.
Chuyện xảy ra cũng khá lâu nhưng khi nhắc lại mọi cảm xúc hôm ấy đều ùa về, cơ thể nàng run rẩy từng hồi vì tưởng rằng nó chỉ vừa xảy ra mới hôm qua.
Tần Chi Hồng lắng nghe câu chuyện cũng có phần đồng cảm và suy nghĩ khác về vị hoàng hậu này, hình ảnh hung tàn của kẻ đã tra tấn mình những ngày trước đều bị cô xoá bỏ.
Chính vì sự kiện trong quá khứ mới dẫn đến tâm tình hỗn độn của nữ nhân này, không biết vì sao cô lại muốn ôm lấy vị hoàng hậu ấy để an ủi.
Đột nhiên thấy người trước mặt cởi y phục mình ra, cô hốt hoảng mà trợn mắt hỏi.
“Người làm gì vậy?” thì người này bỗng xoay lại và kéo hai vạt áo ở hai bên xuống để lộ thứ gì đó được giấu giếm ở phía sau lưng.
Nàng vén tóc sang một bên, Tần Chi Hồng như không tin vào mắt mình khi trước mặt cô là vết bỏng do thứ gì đó có hình thù kỳ lạ được áp lên lưng nàng.
Hình một con rồng và một dòng chữ Tiên Long giống hệt như những gì được khắc trên chiếc ngọc bội ấy.
“Và đây chính là thứ sẽ ám ảnh suốt cuộc đời ta.”
Cô đứng nhìn Lưu Mã Kiều mặc lại y phục nhưng rồi thấy nàng cúi đầu ôm mặt khóc, đôi vai run rẩy theo từng nhịp của cảm xúc làm cô hết sức khó xử không biết xử trí tình hình này như thế nào cho phải.
“Ta không muốn nhắc lại nhưng sự thật thì vẫn luôn tồn tại, ta không thể nào quên đi được.”
“Hoàng hậu, người...”
Bỗng Lưu Mã Kiều quay người sang, tuy hiện tại nàng trong tình trạng lão lệ tung hoành nhưng bản thân cô công nhận người này khi khóc mà trông cũng thật xinh đẹp, nàng vừa nấc lên từng cơn vừa nói như thể đang van xin.
“Ngươi..
ngươi có thể ôm ta..
được không?”
“Cái này..
thần..”
Tần Chi Hồng bối rồi lui về sau vài bước, trong tình thế này càng làm cho cô thấy khó xử hơn nữa, tuy biết nàng là không tự mình bình tĩnh được nên mới muốn có ai đó vỗ về, càng không phải khi nãy cô muốn ôm lấy người này để an ủi hay sao? Bây giờ có cơ hội rồi lại không dám hành động?
“Sẽ không thất lễ với người chứ?”
Lưu Mã Kiều lắc đầu sau đó cô mới dám từng bước đi đến, đôi tay run rẩy từ từ đưa lên và kéo thân thể của nàng đến ngã vào lòng mình, vô tình chạm trúng vết thương ở vai làm cô đau nhói muốn hét lên một cái nhưng cũng may cô đã tự mình bịt miệng lại kịp lúc.
Tần Chi Hồng sau khi bớt đau mới thôi bịt miệng, tim đập nhộn nhịp vì cảm nhận hai bàn tay kia đang ôm lấy mình, tuy cả hai đều là nữ nhân nhưng không hiểu sao cô lại có cảm giác ngượng ngùng đến như vậy.
Bất giác Tần tướng quân cũng trấn an người này bằng cách xoa nhẹ tấm lưng của nàng..