Ý Chí Sinh Tồn Chết Tiệt Này!


Biên tập: Nguyệt Mẫn || Chỉnh sửa: Thỏ Ngọc
Trong căn phòng VIP không một bóng người mà đèn cũng không mở.

Bàn ghế chìm trong bóng tối, từng lớp sương mù đen đặc bao lấy cả người Giang Lạc không hở ra một sợi tóc hay một ngón tay nào.
Giang Lạc bị sương đen kéo đến chiếc ghế lô ở vách tường.
Hai cánh tay bị sương đen trói lại đè trên đỉnh đầu.

Mũi chân chạm đất, Giang Lạc ngẩng đầu nhìn hai bàn tay cố gắng thoát khỏi sự trói buộc vô hình.
Trên mu bàn tay lộ ra gân xanh vì giãy dụa.

Trong làn sương mù đen đặc như dần hiện ra một chút gợi cảm sắc tình.
Sương đen dần ngưng tụ thành hình dáng con người.

Một ngón tay thon dài nhợt nhạt và xanh xao vươn ra khỏi màn sương đen, nhẹ nhàng đặt lên đầu ngón tay Giang Lạc.
Bàn tay ma quỷ này từ đầu ngón tay cậu đi xuống.

Nó lướt qua tĩnh mạch và cánh tay như trêu chọc đùa giỡn cánh môi Giang Lạc rồi bỗng nhiên bóp lấy cằm cậu.
Giang Lạc kêu một tiếng đầy đau đớn.

Cậu nhấc chân đá về phía trước.
Chân bị ác quỷ cản lại.

Chân cong lên bị một luồng sương đen khác quấn quanh nằm lơ lửng giữa không trung.

Một bàn tay quỷ tái nhợt nhẹ nhàng đặt lên trên đôi chân dài rồi mò từ đầu gối lên tới phần đùi.

Như có như không chẳng khác nào chuồn chuồn lướt nước.

Thế nhưng bàn tay của ác quỷ lạnh lẽo không chút độ ấm hệt như một người đã chết.

Cũng tựa như một khối băng đông cứng nhiều năm mang lại cho người ta một cảm giác kinh hoảng.
Đại sự không ổn.
Cảm giác nguy hiểm như đang kêu gào.
Mọi cử động của ác quỷ đều khó lòng đoán được.

Nó phi lý và kỳ lạ lại trùng khớp với quẻ vô vọng.

Giang Lạc nghiến chặt răng, trực giác trong lòng càng lúc càng xấu đi.

Cậu cố gắng tránh thoát ngón tay đang sờ lên môi mình nhưng lập tức lại bị hắn bóp chặt cằm kéo lại.
Giang Lạc nhỏ giọng mắng một câu: "Trì Vưu, thầy làm gì!"
Cảnh tượng này cho dù Giang Lạc có nghĩ như thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi!
Khuôn mặt người con trai tóc đen giận dữ và kinh ngạc.

Thật hiếm khi thấy được biểu cảm này trên gương mặt cậu.

Trong làn sương đen truyền đến tiếng cười trầm thấp.
Ngay sau đó, cả người ác quỷ hiện ra sau làn sương.
Giày da chen vào giữa hai chân Giang Lạc chạm vào vách tường.

Sương đen đang nâng chân Giang Lạc biến mất, thay vào đó là bàn tay của ác quỷ nhẹ nhàng trườn xuống, men theo cẳng chân rồi bóp chặt bắp đùi Giang Lạc.
Tư thế này rất kỳ lạ làm cho vẻ mặt Giang Lạc ngày càng trở nên quái dị.

Cậu tránh khỏi chân hắn dựa người về phía sau.
Khuôn mặt Trì Vưu xuất hiện trước mắt cậu.

Dung mạo của ác quỷ vẫn hoàn mỹ như vậy với chiếc mũi cao, vầng trán đầy đặn cùng đôi lông mày dài.

Nhưng lần này khuôn mặt ác quỷ vẫn còn lưu lại vết roi Giang Lạc quất lên khi trước.
Trên má trái của Trì Vưu có một vết đỏ dài khoảng mười phân trông rất yêu tà, quỷ quái lại pha chút điên cuồng và lạnh lẽo bị ác quỷ giấu sâu trong xương đều hiện rõ qua vết roi này.

Không ổn.
Cực kỳ không ổn.
Chuông báo động của Giang Lạc lại vang lên một lần nữa.

Cậu dùng toàn bộ sự tập trung nhìn chằm chằm ác quỷ.

Nói thật Giang Lạc tình nguyện nhận một đao của ác quỷ cũng không muốn giống như bây giờ cùng Trì Vưu...!Giằng co kỳ quái.

Kỳ quái, rất kỳ quái.
Ác quỷ hơi cúi người xuống nhích đến gần Giang Lạc đang tìm cách tránh né về phía sau: "Nhìn xem, đây là ai nào."
Tóc của hắn lướt qua tai Giang Lạc mang cảm giác ngứa ngáy, Trì Vưu nói khẽ bên tai cậu: "Không phải bạn Giang muốn tôi chết lắm à?"
Ác quỷ không có hơi thở cũng không có sức sống nhưng Giang Lạc thấy như hắn đang phả ra từng luồng khí lạnh.

Nội dung của những lời đó cũng không phải tốt lành gì.
Mẹ nó.
Giang Lạc không ngừng nguyền rủa tên ác quỷ lòng dạ hẹp hòi này.

Nhưng cảm giác kỳ quái và hoang đường này vẫn không hề phai nhạt mà ngược lại càng lúc càng trở nên rõ ràng hơn.

Khiến cậu có một cảm giác hốt hoảng khó mà giải thích được.

Cậu muốn đánh thức vòng âm dương nhưng cổ tay đã bị làn sương đen trói chặt không thể động vào vòng Âm Dương.
Bàn tay trên cằm vân vê môi dưới đỏ hồng của cậu.

Người con trai tóc đen toàn thân căng thẳng không chịu khuất phục mà né khỏi bàn tay của ác quỷ.

Khi cánh tay của hắn chạm đến môi, Giang Lạc không nhịn được nữa mà cắn xuống rồi quát lớn: "Cút đi!"
Miệng vừa hạ xuống nhưng chỉ cắn vào làn sương đen lơ lửng.
Trì Vưu nâng cằm Giang Lạc lên và nhìn chàng thanh niên tóc đen từ phía trên.
Có gì đó trong lòng cậu đang cuộn trào dữ dội.

Vừa giống như lửa cháy lại vừa giống như mặt biển âm u đáng sợ.

Cậu không biết những thứ này là gì nhưng chắc chắn đó là công dụng của bùa hòa hợp và hoa tình nhân.
Bùa hòa hợp không viết chính xác ngày sinh tháng đẻ nên không dành riêng cho ai, nó lại vừa bị Trì Vưu hòa tan vào trong nước nên ai uống thì người đó trúng thưởng.

Chỉ là Trì Vưu không ngờ thứ mình định dùng để dạy cho Giang Lạc một bài học cuối cùng lại vào bụng mình.
Song tình hình trước mắt có vẻ không tồi.
Giang Lạc gặp phải cảnh này cảm thấy hơi hốt hoảng bởi lẽ cậu chưa trải qua nó bao giờ.
Vẻ mặt cậu ngạc nhiên, động tác lùi lại lảng tránh cộng thêm tiếng chửi mắng từ miệng phát ra.
Chỉ cần khiến Giang Lạc khó chịu thôi là hắn đã vô cùng suиɠ sướиɠ.
Trì Vưu cúi đầu rồi dán vào vành tai cậu: "Bạn Giang, để thầy dạy em một điều nhé."
Giọng điệu hắn mập mờ: "Những lời đã nói ra, em nói được thì phải làm được."
Bên dưới tai là phần cổ, cổ là nơi người ta không thích bị kề sát nhất nên Giang Lạc nghiêng đầu tránh đi.

Cậu có cảm giác mình giống như đang ở dưới miệng dã thú, bất kỳ lúc nào đều có thể bị cắn cổ họng.
Tại sao Trì Vưu lại trở nên quái gở như vậy.
Cậu muốn đẩy tên ác quỷ này ra nhưng tay lại không thể nào nhúc nhích còn chân bị khóa chặt.

Vẻ mặt Giang Lạc thay đổi liên tục rồi cuối cùng bình tĩnh lại.
"Em nói nhiều như vậy, thầy Trì muốn ám chỉ điều gì?" Khóe môi Giang Lạc đỏ mọng khinh thường nhếch lên tràn đầy khiêu khích: "Không phải thầy nói muốn trở thành người yêu của em sao?"
Ngoài miệng thu hút sự chú ý của tên ác quỷ còn tay Giang Lạc cố gắng dùng sức lay động vòng Âm Dương.
Sương đen trói tay cậu quá chặt làm Giang Lạc phải lắc tay ít nhất nửa vòng.
"Hay là..." Giang Lạc liếc mắt nhìn ác quỷ cười khoa trương: "Thầy muốn lên giường với em thật?"
Ác quỷ không nói gì.

Bàn tay ôm đùi Giang Lạc dần dần trượt xuống phía dưới.
Giang Lạc đá hắn vài cái nhưng không hề hấn gì, chỉ có mình cậu thở hổn hển.
Cậu ngửa đầu để điều chỉnh lại hơi thở.

Lần đầu tiên cậu nhận ra rằng nếu không giữ mồm giữ miệng thì hậu quả sẽ như thế nào.
Nhưng nếu được làm lại một lần nữa, chắc chắn Giang Lạc cũng không thể ngăn được cái miệng này của mình.
Giày da rời khỏi hai chân cậu.

Mỗi một cử động của ác quỷ đều khiến mi tâm Giang Lạc nảy thình thịch.
Trạng thái của Trì Vưu bất thường.
Tại sao lại bất thường?
Giang Lạc nghĩ hết ngọn nguồn rồi suy nghĩ cũng dần quay về tách trà bên bàn ăn.

Hình như bắt đầu từ lúc uống chén trà kia xong thì ánh mắt Trì Vưu nhìn cậu không được bình thường cho lắm.
Những giọt mồ hôi lăn từ trên mặt rơi xuống tóc rồi bị mái tóc đen dày hút đi.

Giang Lạc vẫn chưa từ bỏ việc đạp ác quỷ thêm mấy cái.

Cuối cùng thành công đá trúng cánh tay ác quỷ một lần, thậm chí để lại nửa dấu bàn chân trên quần áo của hắn.

Ác quỷ nhíu đôi mày và khóa chặt cổ chân Giang Lạc.

Ác quỷ dịu dàng vuốt ve mắt cá chân thon gầy sau đó chậm rãi tán thưởng: "Cú đá này không tệ."
Giang Lạc hít thở thật sâu, rốt cuộc vẫn không nhịn được đáp: "Đệch!"
Tóm lại trong chén trà kia chứa thứ gì mà có thể biến Trì Vưu thành cái dạng này?
Giang Lạc cố gắng giữ tỉnh táo.

Bất chợt cậu nhớ tới những lời của Trì Vưu ở nhà Bạch Thu.
—— "Hòa tan nó vào trong nước thì hiệu quả sẽ ngoài mong đợi."
Là tro của bùa hòa hợp sao?
Giang Lạc lập tức hiểu ra.
E rằng Trì Vưu đã định hòa tro bùa hòa hợp vào nước rồi cho cậu uống,
Ánh mắt Giang Lạc lạnh như băng nhưng cậu nhanh chóng hiểu được người bây giờ uống nước trà chẳng phải là Trì Vưu sao?
Cậu nhíu mày ngước mắt nhìn lên Trì Vưu.
Thứ như bùa hòa hợp nếu dùng cho ác quỷ chỉ sợ tác dụng của nó sẽ không được bao lâu.

Giang Lạc nhớ đến trạng thái khi Bạch Thu trúng bùa hòa hợp mà không khỏi cười trên nỗi đau của người khác.
Gậy ông đập lưng ông, muốn hại cậu cuối cùng lại tự hại mình.

Cảm giác sẽ ra sao khi thấy chính bản thân mình lại yêu kẻ mà mình căm thù đây nhỉ? Chắc hắn phải sốc chết mất.
Đột nhiên Giang Lạc không vùng vẫy nữa.

Cậu lười biếng nói: "Trì Vưu, thầy thế này làm em mất hứng lắm."
Cho dù ác quỷ không trúng bùa cũng sẽ không tỏ ra hoảng hốt giống như Bạch Thu nhưng bộ dáng bây giờ của hắn có vẻ cũng bị ảnh hưởng không ít.

Đây chính là cơ hội tốt để trả thù nên tất nhiên Giang Lạc phải lợi dụng thật tốt.
Khóe miệng cậu nhẹ nhàng cong lên, ánh mắt như cố ý tỏ ra sự mất kiên nhẫn và phiền chán: "Em rất ghét cách làm này của thầy."
Dừng một chút, Giang Lạc lại liếc nhìn Trì Vưu rồi nói như đang chế nhạo: "Chẳng phải thầy muốn em ghét thầy à?"
Dựa theo trạng thái khi Bạch Thu trúng bùa thì thế này có thể sẽ kíƈɦ ŧɦíƈɦ được 'tình yêu' của ác quỷ.
Ác quỷ bình tĩnh nhìn cậu rồi buông ra như những gì vừa nói.

Giang Lạc xoa xoa cổ tay, gót chân cuối cùng cũng tiếp đất.

Cậu nở nụ cười nhẹ nhàng huýt sáo một tiếng.
Bùa hòa hợp đúng là một thứ tốt.
Giang Lạc bước đến chiếc bàn kính tròn rồi ngồi xuống.

Nheo mắt lại suy nghĩ làm sao để có thể chơi Trì Vưu một trận.
Hai tay cậu chắp sau lưng tỏ vẻ dù bận vẫn ung dung.
Thời gian ác quỷ bị khống chế cậu không nắm rõ cho nên phải nhanh nhanh trêu đùa ác quỷ rồi mau chóng chạy đi.

Cậu hút một điếu thuốc rồi nhả khói ra.

Giang Lạc hơi nghiêng đầu làm mái tóc đen xõa trên vai.

Dường như nghĩ đến một thứ gì đó hay ho, khóe môi cậu cong lên rồi cất cao giọng: "Quỳ đi."
Giang Lạc khoanh chân, gương mặt như nhuốm khói thuốc, trái lại cổ cậu lên xuống cực kỳ gợi cảm và cười yêu mị nói thêm rằng: "Quỳ dưới chân em đi."
Trì Vưu không hề nhúc nhích.
Giang Lạc không tựa lưng về phía sau nữa.

Cậu chống cằm tỳ tay lên đầu gối, nháy mắt với Trì Vưu: "Không muốn để em thích thầy sao?"
Có lẽ câu nói này đã chạm tới dây thần kinh của ác quỷ.


Hắn bước về phía cậu, khẽ nỉ non: "Quả là một điều kiện mê người..."
Giang Lạc thầm nghĩ Trì Vưu bệnh nặng lắm rồi.
Nhưng cậu cực kì hy vọng bệnh của Trì Vưu trở nặng thêm chút nữa.

Tốt nhất là bảo hắn chết luôn đi để hắn ta tự đâm đầu vào con đường chết.
Giang Lạc mong ngóng nhìn ác quỷ bước từng bước về phía này nhưng không hề buông lòng cảnh giác.

Cậu vẫn luôn trong tâm thế sẵn sàng mở vòng Âm Dương.
Ác quỷ đến bên cạnh cậu, hơi khom người như thể sắp quỳ xuống.

Ngay cả dáng vẻ quỳ xuống cũng xinh đẹp vô cùng.

Thoạt nhìn không giống như bị sỉ nhục mà trông giống một kỵ sĩ đang hành lễ với nhà vua của mình.
Giang Lạc dùng mũi chân đá đá phần eo Trì Vưu lơ đãng nói: "Tư thế cao quá đi.

Nếu không van xin người khác thì làm sao theo đuổi tình yêu được?"
"Phải hèn mọn, phải đáng thương, phải chật vật lên." Giang Lạc cúi đầu nhìn đầu gối sắp chạm đất của hắn, giọng điệu chậm rãi: "Phải làm cho em vui, hiểu không?"
Ác quỷ chợt nhận ra: "Tôi hiểu rồi."
Nhưng ngay sau đó, hắn đột nhiên đứng lên đè lấy Giang Lạc.

Một tay nâng lên siết lấy đôi tay cậu thay cho làn sương đen đặc.

Chân luồn vào hai chân Giang Lạc đè cả người cậu lên mặt bàn tròn thủy tinh.
Mặt bàn sáng lấp lánh, tóc đen xõa ra còn trong đôi mắt cậu là ngạc nhiên.
Ác quỷ mỉm cười nói: "Nhưng tôi cảm thấy để bản thân mình vui quan trọng hơn."
*
Vẻ mặt không thể tin được của người con trai tóc đen khiến ác quỷ không khỏi bật cười.
Đầu ngón tay lạnh như băng chạm lên đuôi mắt cậu.
"Đôi mắt rất đẹp."
Hắn nhìn xuống rồi lại cười: "Cái miệng cũng rất đẹp."
"Nếu muốn khiến tôi vui vẻ." Ác quỷ xấu xa nói: "Chỉ sợ như vậy còn chưa đủ đâu."
Ngón cái của hắn giật giật.
...
Nhưng tác dụng của bùa nhanh chóng biến mất khỏi người ác quỷ.

Ác quỷ khựng lại một lúc rồi cúi đầu nhìn dưới thân mình.
Mỹ nhân tóc đen thở hổn hển, quần áo bị xộc xệch do giãy dụa còn bờ môi bị tay hắn xoa phát sưng.

Đuôi mắt đỏ lên đang trợn mắt trừng Trì Vưu, trong đôi mắt cháy rực ánh lửa đốt người.

Trì Vưu nhíu mày.

"Cậu to gan đấy." Ác quỷ bóp lấy cổ Giang Lạc: "Nói tôi quỳ xuống à?"
Hắn đã tỉnh rồi.
Giang Lạc cười lạnh hai tiếng đột nhiên đá hắn một phát.

Ác quỷ mau chóng tránh né, Giang Lạc thức tỉnh vòng Âm Dương để mãng xà kim sắc lao ra xua tan sương đen và phóng thẳng về phía Trì Vưu.
Sự tấn công của mãng xà bị ảnh hưởng bởi tâm trạng của Giang Lạc.

Miệng nó đầy máu ngoác ra còn hung hãn hơn trên sông mấy lần.
Trì Vưu tránh được một cú này nhưng ngay lập tức Giang Lạc vung nắm đấm tới.
Giang Lạc dán bùa lên nắm tay, đánh một cú này cực kỳ mạnh.

Nhưng sau khi ác quỷ bị đánh trúng thì cả người hắn lập tức biến thành một làn sương mù đen đặc rồi đột nhiên biến mất.
Giang Lạc xoa cổ tay, cậu vẫn lạnh mặt nhìn phòng VIP đen như mực.
Có tiếng đập cửa từ bên ngoài.
Giọng của Kiều sư huynh vang lên: "Sư đệ, em có trong đó không?"
Thật đúng là biết diễn mà.

Nắm đấm của Giang lạc lại ngứa, cậu đi ra cửa không nói hai lời lập tức đấm thẳng vào gương mặt của Kiều sư huynh.
Kiều sư huynh bị đấm lùi liền hai bước.

Hắn đứng đơ ở đó giống như không phản ứng kịp: "Sư đệ..."
"Sư huynh, ngại quá." Giang Lạc giả mù sa mưa mà xin lỗi: "Em nhầm anh thành người khác nên không phản ứng kịp.

Anh có sao không?"
Cậu bước lên nhìn khuôn mặt đã tụ máu của Kiều sư huynh, nhìn vết thương chắc chỉ một lát nữa sẽ sưng lên một cục.
"Kiều sư huynh." Giang Lạc nói: "Thật sự xin lỗi anh nhé hay giờ mình đi bệnh viện xem thử đi anh?"
Kiều sư huynh lắc đầu: "Kệ đi sư đệ, chỉ là vết thương nhỏ thôi.

Không sao đâu."
"Có thật là không sao không?" Giang Lạc quan tâm hỏi.
Kiều sư huynh xoa vết thương rồi cười trấn an: "Đừng lo."
"Đúng rồi sư đệ này." Hắn hỏi ngược lại: "Sao em lại không ở trong phòng VIP thế?"

"Em gặp người quen." Giang Lạc như cười như không mà nói: "Thế là trò chuyện vài câu ạ."
Kiều sư huynh muốn nói lại thôi, nhìn sang cậu: "Em xảy ra chuyện gì à?"
Người con trai tóc đen trông như vừa bị bắt nạt, lửa giận trên gương mặt xinh đẹp vẫn còn chưa mất hết.

Quần áo xộc xệch, mắt cá chân còn dấu vân tay hệt như vừa trải qua một chuyện gì đó khó mà nói được.
Giang Lạc nói chắc chắn như đinh đóng cột: "Em không sao."
"Ừ." Kiều sư huynh thấy thế cũng không nhiều lời nữa: "Vậy sư đệ, chúng ta tiếp tục về ăn cơm chứ?"
"Không cần đâu, sư huynh." Giang Lạc không muốn ở chung với ác ma này cho nên mới nói: "Chiều nay em còn có tiết, sắp muộn rồi nên em đi trước đây."
Kiều sư huynh gật đầu rồi nhìn cậu ra khỏi nhà hàng.

Chờ đến khi bóng lưng Giang Lạc hoàn toàn biến mất.

Kiều sư huynh đẩy cửa phòng VIP ra, đi trong phòng tối như giẫm trên đất bằng tìm được điếu thuốc lá điện tử trên chiếc bàn thủy tinh tròn.

Anh ta nhẹ nhàng hút một hơi, híp mắt nhả khói làm cho khuôn mặt bình thường nháy mắt trở nên hấp dẫn mê người.

Lần này Trì Vưu không hề thao túng Kiều sư huynh mà sau khi chiến đấu với Phùng Lệ xong thì hắn tìm cách ám lên người Kiều Sư huynh này.
Cũng bởi vậy, hắn sẽ có cảm giác của xáƈ ŧɦịŧ.

Trên người sẽ chịu đau đớn.

Giống như giờ phút này, nửa tách trà bùa hòa hợp hoành hành trong cơ thể như bị sâu bọ gặm nhấm từ nội tạng đến da thịt.

Ngứa ngáy từ trong xương cốt như muốn chết đi, chỉ hận trong xương không thể thật sự có sâu bọ để nó gặm vào xương cốt.
Một chút phép thuật tiện tay bỏ vào chén nhỏ mà cũng khiến người ta phải đau đến chết đi sống lại nhưng vẻ mặt của Trì Vưu lại không hề thay đổi.
Hắn chỉ cảm thán với bản thân rằng: "Đã rất lâu rồi tôi chưa cảm thấy đau như vậy..."
*
Lúc Giang Lạc trở về trường thì thời gian vẫn còn sớm.
Giang Lạc không ăn trưa, bởi vì cậu chẳng có khẩu vị chút nào.

Cậu chạy một mạch về kí túc xá tắm rửa, kỳ cọ thật sạch sẽ từng nơi từng chỗ đã bị ác quỷ chạm qua.
Tình yêu của ác quỷ đúng là nặng nề nhưng cũng may chỉ có mười lăm phút.

Tình yêu của người khác là trao đi bằng cả tấm lòng còn hắn vốn dĩ là một kẻ điên tự si mê bản thân.
Sau khi Giang Lạc tắm táp sạch sẽ thì thời gian vào học cũng gần kề.

Cậu rời khỏi ký túc xá chỉ thấy khá nhiều hành lý được đặt ngay góc hành lang.
Cậu bèn lướt qua mấy cái vali này sau đó chạy nhanh về lớp trước khi chuông báo reo lên.
Lục Hữu Nhất ngạc nhiên hỏi: "Tụi tôi còn tưởng hôm nay ông không đến chứ?"
Giang Lạc: "Tại sao ông lại nói thế?"
"Chúng tôi nghe nói ông được Phùng Lệ nhận làm học trò." Lục Hữu Nhất thật thà trả lời: "Tôi còn tưởng sau trận tranh tài lúc trước ông sẽ bị Phùng Lệ nhốt trong phủ Thiên Sư để mà học tập rèn luyện chứ."
Giang Lạc mỉm cười: "Phải về phủ Thiên Sư nhưng cũng phải đi học."
Tiết học vừa bắt đầu, không ngờ giáo viên lại dẫn theo một sinh viên mới.
"Từ hôm nay trở đi, Kỳ Dã sẽ chuyển đến trường chúng ta học." Vô duyên vô cớ kiếm được một thiên tài, thầy giáo cực kỳ vui mừng.

Ông cất giọng nói như tiếng chuông lớn: "Nào, các em cùng chào đón bạn Kỳ Dã nhé!"
Tám người bên dưới sửng sốt một hồi rồi cùng nhau hoan hô.
Kỳ Dã đứng kế bên thầy giáo, dáng dấp cao gầy, ngũ quan kiêu ngạo còn thần thái không kiên nhẫn.
Ánh mắt hắn đảo qua các sinh viên trong lớp và sau khi nhìn thấy Giang Lạc, đôi mắt lập tức rực lên ngọn lửa hiếu chiến.
Giang Lạc bỗng hiểu ngay.

Thì ra mấy cái hành lý kia là đồ của Kỳ Dã, hắn chuẩn bị chuyển về ký túc xá.
Nhà họ Kỳ của Kỳ Dã cũng là một trong sáu môn phái lớn.

Bọn họ học nhiều thứ nhưng lại không tới nơi tới chốn.

Cái gì cũng muốn học một chút, chính vì lẽ đó mà họ chỉ được cái mã chứ năng lực thực tế lại không tới đâu.

Tuy nhiên, bắt đầu từ đời thứ ba của Kỳ gia, mỗi thế hệ con cháu đều sở hữu một linh thể thiên phú xuất sắc.
Thiên phú cho phép bọn họ tuy học rộng nhưng học càng ngày càng giỏi.

Nhóm con cháu này sẽ đảm bảo địa vị Kỳ gia, giúp nhà họ Kỳ chen chân vào top 6 môn phái lớn mà chưa từng rớt khỏi bảng lần nào.
Kỳ Dã chính là người trẻ tuổi được xem trọng nhất.
Giới thiệu xong về bản thân, Kỳ Dã tự giác tới bên cạnh Giang Lạc ngồi xuống.
Cả ban huyền học thêm Kỳ Dã mới tới tổng cộng có chín sinh viên, ba người một dãy và xếp thành ba hàng.

Hiện tại Giang Lạc ngồi ở giữa hàng thứ ba, một bên là Samuel và bên còn lại là Kỳ Dã.
Samuel thì dễ nói chuyện rồi dù gì hai người cũng quen biết nhau.

Nhưng Giang Lạc cảm giác mục đích chuyển trường của Kỳ Dã không đơn giản là tới đây chỉ để học.
Sau khi Kỳ Dã ngồi xuống, hắn thật sự chăm chú nghe giảng.

Đợi đến lúc tan học, hắn hung hăng đứng dậy đi về phía Giang Lạc rồi buông một câu hung ác quen thuộc: "Cửa kế tiếp tôi sẽ chiếm vị trí đầu tiên."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận