Giang Lạc lấy áo bào trộm được của thần công ra.
Cậu lật áo bào ra thấy bên trong còn có cây quải trượng thần công hay cầm trong tay.
Cậu huýt một tiếng sáo rồi khoác áo bào đen lên người mình.
Vành nón rủ xuống, che khuất mặt mũi của cậu.
Cuối cùng che giấu khóe môi đang nhếch lên của cậu.
*
Nửa tiếng trôi qua.
Hoa Ly vẫn đang ngửi ngửi mùi vị trong không khí.
Theo lý thuyết nhân loại sẽ có một loại mùi hương đặc biệt thuộc về người sống nhưng nửa tiếng trôi qua, cái mũi nhạy bén của hắn chỉ ngửi thấy mùi vị hỗn tạp.
Mùi của hai nhân loại ngày càng nhạt giống như bị che giấu.
Chẳng lẽ chết rồi hoặc là đã rời khỏi hang động?
Hoa Ly chậm rãi bước trên mặt đất trong hang, cảm xúc ngày càng bực bội.
Thật ra có một khả năng nữa nhưng hắn không thèm nghĩ tới cũng chẳng buồn chú ý đến loại khả năng kia.
Máu của bọ cạp độc cái có chứa âm khí, có thể tạm thời che giấu mùi vị của người sống trên người.
Nhưng toàn bộ bọ cạp độc trong hang đều đã bị bắt để cố hồn thủ âm khí cho chủ nhân, giúp linh hồn không trọn vẹn của chủ nhân ngưng tụ, tăng khả năng tương thích với tượng thần.
Nhân loại có thể đi đâu lấy được máu của bọ cạp độc cái chứ?
Hoa Ly vừa nghĩ thế xong, liền phát hiện có người sau lưng tới gần.
Hắn cảnh giác lập tức quay đầu thì thấy chủ nhân mặc một thân áo bào đen, cầm quải trượng trong tay.
Trên người chủ nhân có mùi hương của bọ cạp độc cái, Hoa Ly nhanh chóng cung kính thưa: "Chủ nhân."
"Ừm." Ngữ khí của chủ nhân vẫn luôn hờ hững, sự nguy hiểm ẩn giấu trong câu chữ bình thản làm cho lòng người run sợ: "Hoa Ly, ngươi còn chưa tìm ra tượng thần."
Chủ nhân đè thấp âm thanh, Hoa Ly vốn nên chú ý tới chi tiết này nhưng bấy giờ hắn bị nội dung trong lời nói của chủ nhân dọa cho cứng ngắc cả người.
Hắn siết chặt hai tay, thấp giọng nói: "Vâng."
Dường như chủ nhân nở nụ cười, chậm rãi nói: "Cũng không tìm được tên nhân loại mà ngươi muốn tìm."
Hoa Ly: "...!Vâng."
Giang Lạc bắt chước giọng điệu của Trì Vưu dưới lớp áo bào.
Cậu nhẹ nhàng nắm chặt quải trượng, miếng vải đen bao quanh ngón tay thon dài vuốt nhẹ xuống quải trượng.
Trong từng cử chỉ đều ẩn chứa thâm ý khiến người không dám nhìn thẳng.
Cậu lộ ra chút vô vị nói: "Còn cần ta thu dọn tàn cuộc cho các ngươi."
"Thật xin lỗi, chủ nhân." Hoa Ly vội vàng nói: "Tôi không biết làm sao nhân loại kia có thể trốn được, mùi hương của nàng hoàn toàn biến mất không thấy..."
Hắn còn chưa nói xong, Giang Lạc đã vươn một ngón tay cách mũ đặt trước môi: "Suỵt."
Hoa Ly ngậm miệng, mồ hôi chảy xuống dọc thái dương.
"Đi thôi, ta dẫn ngươi đi tìm tượng thần." Giang Lạc càng thản nhiên nói: "Sau khi tìm thấy tượng thần.
Hoa Ly, ta hy vọng ngươi có thể cho ta thấy tiến bộ của ngươi trong mấy năm qua."
Mi tâm Hoa Ly nhảy một cái, tiến lên đuổi theo Giang Lạc: "Tôi đã biết, chủ nhân."
Hắn âm thầm hạ quyết định.
Mặc kệ tượng thần có hiến tế thành công hay không, hắn cũng sẽ không để chủ nhân ra tay mà tự mình chế phục tượng thần.
GIang Lạc không hề hoảng hốt dẫn theo Hoa Ly đi về hướng tượng thần.
Trong lúc cậu dẫn đường đã dùng phù văn màu vàng trên vòng âm dương hóa thành chuột.
Từ đầu đến cuối chuột chưa từng bị cậu thu hồi, hiện tại đang kéo theo tượng thần chạy về phía bọn họ.
Bước chân Giang Lạc không vội không chậm, thậm chí có hơi tự hạ thấp địa vị.
Không có ai hiểu rõ Trì Vưu hơn cậu, càng không có người hiểu tính cách Trì Vưu hơn cậu.
Chỉ cần đè thấp giọng nói, tư thế tùy tâm sở dục cùng với thái lạnh lùng hờ hững, chắc chắn sẽ không có ai phát hiện sự khác biệt từ bề ngoài.
Ví dụ như Hoa Ly.
Đã nhiều năm Hoa Ly không thấy Trì Vưu.
Bây giờ đi bên cạnh Giang Lạc, hắn chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh đầm đìa.
Hắn không thể nào tưởng tượng nổi, bên dưới lớp áo bào đen thật ra chỉ là một nhân loại gan to bằng trời.
Hoa Ly rất khẩn trương, âm thanh căng thẳng của hắn phá vỡ im lặng: "Chủ nhân, bên trong hang động có rất nhiều quỷ hồn, bọn chúng muốn trở thành thuộc hạ của ngài."
GIang Lạc nhíu nhíu mày: "Ồ?"
"Mặc dù thực lực của bọn chúng không tính là tốt nhưng thắng ở số lượng nhiều." Hoa Ly nói: "Nơi này đã là một cái ổ quỷ danh xứng với thực."
Quải trượng trên tay Giang Lạc dừng lại, điềm nhiên nói: "Ừm."
Ngược lại Hoa Ly càng nói nhiều hơn: "Chủ nhân, ngài có định nhận bọn chúng không?"
Hoa Ly giới thiệu mấy quỷ hồn lợi hại nhất một lần.
Giang Lạc ghi tạc trong lòng, chầm chậm nói: "Không vội."
Không bao lâu, phía trước bọn họ truyền đến tiếng bước chân ầm ầm của tượng thần.
Hoa Ly thán phục nói: "Không hổ là chủ nhân."
Hắn cố ý muốn thể hiện thực lực sau mấy năm cách biệt trước mặt chủ nhân.
Vì vậy, tượng thần còn chưa chạy tới trước mặt bọn họ thì Hoa Ly đã tăng tốc chạy lên nghênh chiến.
Phía trước nhanh chóng phát ra âm thanh đánh nhau mãnh liệt.
Giang Lạc chậm rãi bước đến, dừng bước trong bóng tối rồi cẩn thận quan sát Hoa Ly đánh nhau với tượng thần.
Tượng thần là một tà thần, mặc dù còn chưa sống lại nhưng thực lực không thể khinh thường.
Nếu Hoa Ly và Đằng Tất cùng nhau đối chiến với tượng thần, tất nhiên có thể chiến thắng dễ dàng.
Nhưng một mình Hoa Ly đối phó với tượng thần thì khó tránh khỏi hơi phí sức.
Tuy nhiên dù có phí sức, hắn cũng không dám rút lui chỉ sợ khiến chủ nhân thất vọng hoàn toàn.
Hai thứ không phải người đánh qua đánh lại.
Giang Lạc đứng trong bóng tối quan sát một lát, không tiếng động cười to.
Cậu lặng yên rời khỏi chỗ đó, thừa dịp này đi gặp một trong những quỷ hồn muốn trở thành thuộc hạ của Trì Vưu.
Thời gian Trì Vưu giả làm thần công rất ngắn, thường ở trên mặt đất nên thời gian đợi trong hang không nhiều.
Nhưng khí thế và ngoại hình của hắn rất có tính uy hϊếp, Giang Lạc trùm áo bào đen tay cầm quải trượng, vòng âm dương hơi nóng lên.
Suốt đường đi không biết có bao nhiêu tà vật nhìn thấy cậu một cái liền lùi xa ba mét.
Cậu quen thuộc đi tới ngã rẽ của bốn con đường.
Theo lời Hoa Ly, ngoại trừ đường đầu tiên, ba cái hang còn lại đều chứa đầy lệ quỷ hung thần ác sát.
Giang Lạc nhẹ nhàng nhấc áo bào, chậm rãi bước vào.
*
Trì Vưu vẫn đang ngâm trong ao nước.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, khóe miệng của hắn cũng ngày càng cao.
Đúng lúc này, hắn lại đọc được suy nghĩ của Liêu Tư.
Liêu Tư hỏi: "Chủ nhân, ngài có đó không?"
Nếu là bình thường, Trì Vưu sẽ không phản ứng với câu hỏi như vậy nhưng tâm trạng hôm nay của hắn thật sự tốt, hiếm khi trả lời một câu: "Chuyện gì?"
Liêu Tư nhanh chóng đáp: "Tôi đã chọn được người làm cơ thể mới trong số hai mươi hai người dự thi."
Trì Vưu lười biếng hỏi: "Ai."
"Giang Lạc." Liêu Tư hết sức cao hứng đáp: "Chủ nhân, cậu ta cực kỳ thích hợp làm cơ thể của tôi."
Trong một căn phòng không người ở thôn Thâm Thổ, ánh mắt Liêu Tư sốt ruột nhìn bàn Bát Quái.
Trên bàn Bát Quái, hai mươi hai cong tóc được dẫn khí vào, đang cắn xé lẫn nhau.
Bây giờ chỉ còn lại hai sợ tóc vẫn còn đánh nhau dữ dội.
Một sợi là tóc của Kỳ Dã, một sợi là tóc của Giang Lạc.
"Tất nhiên là tôi cũng tìm cho ngài một cơ thể thích hợp mới hoặc là một con rối mới." Liêu Tư tiện tay lắc lư tóc của Kỳ Dã, cười tủm tỉm nói: "Linh thể của người này không tệ, chắc chắn ngài sẽ rất thích."
Trì Vưu lại nói: "Không được."
Liêu Tư sững sờ, lập tức giả bộ khóc ròng hỏi: "Chủ nhân, tại sao vậy?"
"Ngoại trừ Giang Lạc." Trì Vưu chậm rãi nói: "Những người khác đều có thể."
Liêu Tư tiếc nuối đáp: "Thôi vậy, tôi biết rồi."
Sau khi cuộc đối thoại ngắn ngủi kết thúc, đầu ngón tay của Trì Vưu tiếp tục chầm chầm gõ lên vách đá.
Tại sao Giang Lạc thì không được?
Bởi vì hắn thực sự không tưởng tượng nổi, đôi mắt sáng ngời bừng ánh lửa của thanh niên tóc đen nếu như đổi thành người khác sẽ biến thành bộ dạng nào.
Các biểu cảm phẫn nộ, bất khuất, khiêu khích cùng với đuôi mắt lướt qua Trì Vưu.
Ánh mắt như vậy lại có thể gợi lên hứng thú của hắn.
Ác quỷ cười cười.
A, thời gian sắp đến rồi.
Hắn rất nhanh có thể đi tìm con mồi nhỏ của mình.
*
Giang Lạc hài lòng trở về chỗ Hoa Ly chiến đấu với tượng thần.
Lúc cậu tới, trận chiến đã kết thúc.
Mặc dù Hoa Ly có hơi quá sức nhưng cuối cùng vẫn liều mạng, kết cục lưỡng bại câu thương mà chế phục được tượng thần.
Vì vậy hắn ta phải trả một cái giá nặng nề.
Xương cốt vỡ mấy cái, máu tươi thấm ướt đất còn cả người hắn nằm rạp trên mặt đất không động đậy nổi một ngón tay.
Trông không khác gì thảm trạng trước đó của Đằng Tất.
Thấy áo bào đen của chủ nhân đang đến gần, Hoa Ly thở dài: "Chủ nhân."
Hắn ho khan một cái, khó khăn nói: "Tôi đã bắt được tượng thần."
Chủ nhân nhìn sang tượng thần.
Tượng thần nằm trên mặt đất không chút động tĩnh.
Trên thân pho tượng hình như có mấy vết nứt hình mạng nhện, một vết lớn nhất nằm ngay trên đầu tượng thần gần như xuyên thủng đầu tượng thần.
Hoa Ly phun ra một ngụm máu tươi: "Chủ nhân..."
"Ta đã thấy." Chủ nhân của hắn thấp giọng, chậm rãi nói:0 "Người làm tốt lắm."
Ý cười trong giọng nói ngày càng nhiều, âm thanh ban đầu thuộc về Giang Lạc cũng ngày càng dày đặc, cậu còn học ngữ điệu của Trì Vưu, dở dở ương ương nói: "Ngươi thật quá tuyệt vời."
Hoa Ly chợt mở to hai mắt.
Người khoác áo bào đen đi tới trước mặt hắn, bàn tay bọc vải đen nắm chặt quải trượng còn một tay khác thì quấn mấy dòng phù văn thành roi.
Người áo đen khuỵu gối ngồi xổm xuống và dùng roi mềm quấn lên cổ Hoa Ly.
Khuôn mặt của nhân loại lộ ra ngoài áo bào đen, ngũ quan sắc bén không mất đi vẻ quyến rũ của nhân loại cười như không cười nói: "Không phải nói rằng gϊếŧ ta rất dễ ư?"
Hoa Ly vừa sợ vừa giận, móng vuốt chống lên mặt đất, muốn cưỡng ép đứng dậy: "Mày..."
Giang Lạc nắm chặt dây roi "Suỵt" một tiếng, nhẹ giọng thì thầm: "Hoa Ly, ta thật sự phải cảm ơn người.
Nếu không có ngươi, ta cũng không biết làm sao để báo thù pho tượng thần này đâu."
Hoa Ly bị lôi kéo quăng xuống đất, sắc mặt hắn xanh xám và ánh mắt căm thù nhìn Giang Lạc hận không thể rút gân nhổ xương cậu.
Giang Lạc còn ngại chưa đủ, thấp giọng nở nụ cười: "Ngay cả chủ nhân của người hay người khác giả mạo chủ nhân còn không phân biệt được, ta thấy có vẻ người cũng chẳng trung thành với Trì Vưu được bao nhiêu.
Không bằng bỏ tà theo chính đi, tới làm chó dò đường cho ta thế nào?"
Lời nói chứa đựng giễu cợt hoàn trả toàn bộ châm chọc của Hoa Ly đối với Đằng Tất trước đó.
Ngực Hoa Ly cứng lại, móng tay sắc nhọn cắm vào trong lòng bàn tay, nộ khí công tâm làm hắn lại phun ra một búng máu.
Giang Lạc dùng Tị Xà cuốn lấy Hoa Ly còn bản thân đứng dậy đi đến cạnh tượng thần.
Cậu biến phù văn màu vàng thành dao găm, không chút do dự đâm vào chân trái tượng thần.
Đâm liên tiếp ra năm lỗ thủng còn chưa đủ, cậu tiếp tục đâm thêm năm cái nữa.
Hình như tượng thần có thể cảm giác được sự đau đớn, âm thanh giống như trẻ con vang vọng khắp hang động.
Nhưng ngay cả khi nó hét lên, miệng vẫn là hình dạng mím chặt mỉm cười.
Giang Lạc chú ý thấy, cậu tự lẩm nhẩm cầm dao găm tới gần miệng tượng thần: "Trong mồm người còn giấu thứ gì?"
Cậu dùng sức cạy mở miệng tượng thần, bức tượng từ từ mở miệng lộ ra một trái tim đá hình bầu dục bên trong.
Giang Lạc cẩn thận lấy khối đá ra và đặt ở dưới ánh sáng vàng kiểm tra kỹ.
Trên khối đá có đầy những đường vân mảnh lồi lên giống như các mạch máu trải rộng khắp trái tim.
Giang Lạc như có điều suy nghĩ, đây chẳng lẽ chính là trái tim tượng thần?
Cậu cất thứ này đi, lôi cây roi trói Hoa Ly và kéo hắn đi tìm Trì Vưu.
Dọc đường Hoa Ly bị đá vụn quẹt vào khiến cho vết thương càng nặng, mặt nạ trên mặt hắn sắp rớt xuống.
Hoa Ly thở hổn hển, suy yếu mắng: "Nhân loại ti tiện!"
Giang Lạc nghiêng đầu nở một nụ cười rạng rỡ với hắn, càng thêm ra sức kéo lê hắn trên đất.
*
Lúc bọn họ đến nơi, Trì Vưu đang bước ra từ trong nước.
Toàn thân tái nhợt ưu nhã của ác quỷ trần trụi, quỷ văn dữ tợn đằng sau như đang sống.
Hắn nghe thấy âm thanh có người đến gần nên quay đầu nhìn.
Liền thấy thuộc hạ của mình cực kỳ chật vật bị Giang Lạc siết cổ lôi đến trước mặt.
Ác quỷ hơi nhíu mày, buồn cười nói: "Hoa Ly, ta đã nói rồi.
Ngươi coi thường cậu ấy thì sẽ bị cắn ngược lại mà."
Theo lời hắn nói, trên người ác quỷ bọc một tầng sương đen.
Sau khi sương đen tản đi, ác quỷ lại mặc bộ âu phục ba lớp quen thuộc kia lên.
Hoa Ly khuất nhục đáp: "Chủ nhân, tôi biết sai."
Giày da sáng bóng, ác quỷ bước từng bước về phía Giang Lạc.
Đến khi cách Giang Lạc năm bước thì dừng lại, hắn hứng thú hỏi: "Em muốn dùng mạng của Hoa Ly đổi mạng của mình hửm?"
"Không." Thanh niên tóc đen lạnh lùng nói: "Tôi muốn dùng mạng của hắn, đổi mạng của Đằng Tất."
Bấy giờ ác quỷ mới lộ ra mấy phần kinh ngạc.
Hắn duỗi tay, sương đen bóp chặt cổ Đằng Tất đưa đến trong tay hắn.
Đằng Tất hôn mê bất tỉnh miễn cưỡng mở nửa con mắt sưng to ra, qua máu tươi mơ hồ nhìn thấy Giang Lạc.
"Cậu bạn, nhanh lên." Hắn dùng sức hô, giọng nói lại cực kỳ nhỏ: "Chạy mau."
Ác quỷ cảm thán nói: "Nhìn bộ dạng này của hắn đi, bạn học Giang có cảm thấy hết sức đau xót không?"
Giang Lạc bình thản trả lời: "Tốt chán.
Tuy nhiên tôi muốn hắn còn sống, chứ không phải loại nửa sống nửa chết này."
Ác quỷ trầm ngâm một tiếng: "Em muốn mang hắn đi?"
"Làm sao có thể." Giang Lạc cười: "Hắn là người của thầy, tại sao tôi phải dẫn hắn đi chứ? Tôi chỉ cần dùng mạng của hắn thôi."
Cậu kéo dây thừng trong tay, Hoa Ly bị thít chặt cổ kêu một tiếng đau đớn.
Giang Lạc nhếch miệng nhìn Trì Vưu, cười lạnh nói: "Trao đổi cho việc thầy cứu sống hắn.
Còn hắn muốn đi đâu, sao tôi phải quản?"
Bàn tay Trì Vưu nắm chặt, không nhanh không chậm nói: "Vậy tôi sẽ gϊếŧ hắn."
"Thế thì gϊếŧ đi." Giang Lạc không chút do dự nói.
Ác quỷ hơi kinh ngạc "A" một tiếng.
Thanh niên tóc đen nở nụ cười, cậu sờ lên tóc Hoa Ly như sờ chó con, mỉm cười nhàn nhã nói: "Trừ phi, thầy muốn mất một lúc cả hai trợ thủ đắc lực.".