Nhưng trong lòng Giang Lạc vẫn còn hơi cảnh giác.
Đêm đã về khuya, phía cảnh sát còn rất thân thiện chuẩn bị khách sạn cho bọn họ để họ nghỉ ngơi.
Trăng sáng sao thưa, Giang Lạc gối tay lên đầu nhìn trần nhà, trong đầu lại lóe lên những ký ức của bà chủ.
Bảo vệ.
Đây là chấp niệm duy nhất khiến cho một người mẹ phải bò đến bên cạnh con trai mình.
Thứ cảm xúc đó quá xa lạ với Giang Lạc, cậu không có bạn bè cũng chưa từng nhận được tình cảm ruột thịt như vậy.
Tất nhiên, cậu tự nhận thấy bản thân mình không cần bạn, và phận thấp kém này xin miễn luôn cái gọi là tình thân.
Cho dù chung đụng cả ngày cùng đồng nghiệp ở viện thiết kế, bên ngoài quan hệ của Giang Lạc và họ không tệ, nhưng các đồng nghiệp chưa bao giờ hiểu rõ về đời tư của Giang Lạc.
Một người còn sống và một người đã chết, một người ăn no cả nhà không đói* với Giang Lạc mà nói, đó chính là trạng thái sống tốt nhất của cậu.
(Một người ăn no cả nhà không đói: Miêu tả cuộc sống độc thân)
Cậu cứ từ từ giải quyết hết những cảm giác nặng nề vốn thuộc thuộc về mình rồi nhắm mắt lại.
Một đêm bình an.
Hôm sau lúc xuống tầng ăn sáng, một anh cảnh sát hơn hai mươi ngồi vào bàn chào hỏi bọn họ: “Bánh bao, bánh quẩy và súp cay, ăn được chứ?”
Giang Lạc nhận bánh quẩy rồi xé từng đoạn nhỏ thả vào trong súp cay, anh cảnh sát lại nói tiếp: “Ông chủ khách sạn 129 tỉnh rồi, trạng thái tinh thần hiện tại của chú ta vẫn chưa tốt lắm.”
Cảnh sát mở video lên cho họ xem, ông ta nằm trên giường bệnh ôm đứa con trai không buông tay, nước mắt giàn dụa cả khuôn mặt còn miệng cứ lẩm bẩm: “Bà ơi, tôi có lỗi với bà, bà ơi…”
Đứa nhỏ thấy ông như thế thì òa khóc, ông lập tức ôm chặt đứa nhỏ rồi vuốt ve mái tóc mềm mại của đứa con mình không dừng, lặng lẽ chảy nước mắt.
Vì chuyện kinh doanh nên thật sự ông đã không quan tâm gì đến gia đình của mình nhiều.
Lúc có tiền thì thời gian ở nhà cũng chẳng có, rồi khi không có tiền thì nôn nóng trong lòng nào còn kiên nhẫn quan tâm người thân.
Một ngày nọ, ông đã nghĩ ra một chiêu tuyên truyền mới.
Ông định dắt mẹ già đã lâu không gặp vào khách sạn, quay một vài video thú vị về bà, biến bà lão thành người nổi tiếng trên mạng để thu hút lượng truy cập.
Bây giờ các đoạn video ngắn mọi người khá là chuộng người già và trẻ nhỏ, chỉ cần có danh tiếng thì kiểu gì khách sạch của ông cũng sẽ hot trở lại mà thôi.
Ông ta đón bà lão về khách sạn, từ lâu ông đã không còn sống chung với mẹ mình, dù sao cũng là tình cảm mẹ con ruột thịt nên ở càng lâu ông lại thấy có gì đó không đúng.
Nhưng ông không để tâm đến những điều nhỏ nhặt này, tất cả tâm trí ông đều đặt vào chuyện kinh doanh, nghĩ dù sao nó cũng chẳng phải chuyện to tát gì.
Nhưng chính bởi vì sự chểnh mảng và những ý nghĩ qua loa đó của ông mới tạo nên một hậu quả khôn lường như vậy.
Giang Lạc chỉ thấy màn sương đen trên cánh tay đứa trẻ biến mất dần trong tiếng khóc của ông chủ, cậu nuốt miếng bánh quẩy cuối cùng rồi quay đầu hỏi Diệp Tầm: “Cậu nhìn thấy không?”
Diệp Tầm để bánh bao xuống bình thản trả lời: “Nhìn thấy cái gì?”
“Một làn sương đen.” Giang Lạc nói: “Trên cánh tay phải của đứa nhỏ.”
Diệp Tầm nhíu mày, nghiêm túc nhìn đứa nhỏ trong video, một lúc lâu sau đó lại lắc đầu: “Tôi không thấy gì cả.”
Giang Lạc đăm chiêu suy nghĩ.
Diệp Tầm giỏi như vậy mà còn không nhìn thấy làn sương đen đó, nguyên thân cũng chưa thấy bao giờ vậy tại sao cậu có thể thấy?
Điểm khác biệt giữa cậu và nguyên thân là sự khác biệt về linh hồn cộng thêm cái chết của Trì Vưu.
Là linh hồn cậu đã tạo nên sự biến hóa này hay bởi vì Trì Vưu đang ở bên cạnh nên mới khiến cho Giang Lạc nhìn thấy làn sương đen ấy?
Giang Lạc mong là vế phía trước.
Dù sao ai mà chẳng muốn mình là thiên tài chứ.
Sau khi ăn xong, anh cảnh sát cười híp mắt rồi lấy một cái ba lô từ dưới bàn lên đưa cho bọn họ: “Chúng tôi đã điều tra cuộc đời của tên quỷ chặt đầu này, cả đời nó không làm việc ác gì.
Sau khi chúng tôi tham khảo ý kiến riêng của nó, nó muốn được các cậu đem về trường nuôi.”
Ba lô bị ném cho Giang lạc, cậu mở khóa kéo ra rồi cúi đầu nhìn thử, cái đầu lâu mặt mày trắng toát nở một nụ cười ngượng ngùng: “Cậu bạn nhỏ, tiểu sinh xin kính chào nhé.”
Giang Lạc ném ba lô cho Lục Hữu Nhất, không hứng thú lắm: “Cho cậu đấy.”
Lục Hữu Nhất ôm chặt đầu quỷ, buồn bực: “Nuôi, nuôi kiểu gì đây? Chôn dưới đất hả?”
Quỷ chặt đầu giàn dụa nước mắt: “Hôm qua còn gọi người ta là ông anh Ninh Tu mà, thế mà nay đã tùy ý đẩy người ta đi, đúng là người càng đẹp lại càng biết làm tổn thương trái tim của tiểu sinh đây.”
Anh cảnh sát tiếp tục nói: “Sáng nay chúng tôi đến từng phòng vệ sinh trong khách sạn để tìm, phòng nào cũng tìm được một túi tiền âm phủ ở bồn bơm nước.
Chúng tôi sẽ điều tra nguồn khách xem ai đã dùng phương pháp này, các cậu không cần phải lo lắng về chuyện này nữa đâu.”
Diệp Tầm gật gật đầu: “Cửa sổ khách sạn lầu hai bị phạm, nói chú ấy dùng Ngũ Long Tử * để đặt ở cửa sổ, có thể giảm sát khí.”
(Theo truyền thuyết, Thao Thiết là đứa con thứ 5 do Rồng sinh ra)
Anh cảnh sát ghi chép hết lại rồi cười thật tươi: “Các bạn vất vả rồi.”
Sau khi chào tạm biệt, ba người chậm rãi chuẩn bị trở về.
Trên đường quay về trường học, Lục Hữu Nhất và Diệp Tầm cứ cúi đầu nghịch điện thoại, Giang Lạc thấy là lạ nên cũng nhích tới liếc mắt nhìn xem, phát hiện bọn họ đang tám chuyện trong group.
Group có tên là , số người được hiển thị là tám người.
Giang Lạc càng nhìn càng thấy quen, đột nhiên cậu nhớ ra, cái này không phải là group bị nguyên chủ tắt thông báo sao?
Cậu mở điện thoại ra, tìm kiếm nhóm lớp, bấm vào xem, tin nhắn báo 99+.
Giang Lạc lướt lên phía trên, hay thật, đám này hoàn toàn không ngại việc cậu còn đang trong group lớp, ai ai cũng bàn tán về vụ giữa cậu và Trì Vưu.
Trác Trọng Thu: [Khi nào các cậu về? Trước khi gặp được người thì tôi chắc chắn sẽ không tin cái chuyện Giang Lạc và thầy Trì Vưu mà các cậu kể đâu đấy.]
Cát Chúc: [Ngang ngược quá, sao tôi không thấy hai người đó có duyên số như vậy nhỉ?]
Lục Hữu Nhất nói không ngớt: [Tất nhiên thầy Trì Vưu chết thì không có duyên số rồi, mà nói thật biểu hiện của thầy Trì Vưu rõ ràng lắm nha, chỉ tại mấy ông không nhìn ra thôi.
Tôi đã phát hiện có gì đó không đúng từ lâu rồi, tại tôi không muốn nói á.]
Diệp Tầm: [Cậu thì chỉ biết nói xấu cho Giang Lạc thôi.]
Lục Hữu Nhất thót tim, hắn cẩn thận ngẩng đầu lên liếc Giang Lạc một cái, thấy mặt cậu không có gì khác thường mới thở phào nhẹ nhõm.
Đúng là hồi trước hắn rất có thành kiến với Giang Lạc, thành ra bây giờ cảm thấy khá nhột trong người, không dám để cho Giang Lạc biết.
Bởi vì Lục Hữu Nhất phát hiện Giang Lạc không giống kiểu người mà hắn đã tưởng tượng.
Giang Lạc lướt hết tin, hóa ra Lục Hữu Nhất và Diệp Tầm lén lút kể chuyện yêu đương vụng trộm của cậu và Trì Vưu cho mấy người trong group nghe.
Ai ai trong group cũng hốt hoảng, không thể nào tin chuyện hai người bọn cậu là thật.
Thầy Trì Vưu đã yêu Giang Lạc sâu đậm từ lâu rồi sao? Thậm chí còn chủ động tỏ tình với cậu ta á?
Hồi trước thầy Trì Vưu thường gọi Giang Lạc ở lại học bù là để có thế giới riêng dành cho hai người?
Ha ha ha, Diệp Tầm và Lục Hữu Nhất bị dính lời nguyền hay gì?
So với chuyện thầy Trì Vưu và Giang Lạc thích thầm nhau thì họ tin Lục Hữu Nhất và Diệp Tầm bịa chuyện ra để gạt mọi người hơn.
Trác Trọng Thu: [Sao thầy Trì Vưu thích Giang Lạc được?]
Lục Hữu Nhất trầm tĩnh trả lời: [Mấy ông nhớ lại gương mặt của Giang Lạc mà xem.]
Trong group im lặng mấy giây, Lục Hữu Nhất lại khó chịu nói: [Thật ra, Giang Lạc cũng được lắm đó.]
Diệp Tầm nói: [Lục Hữu Nhất nói không sai.]
Hai người bọn họ nói chắc như đinh đóng cột.
Thái độ lúc đầu trong group còn đang kiểu ‘không thể tin được, khịt mũi coi thường’ chuyển thành ‘nửa tin nửa ngờ’.
Giang Lạc vui mừng nhìn Diệp Tầm và Lục Hữu Nhất, cậu biết mình đã không chọn lầm người.
Hai người họ rất dễ lừa, nhưng lừa những người còn lại trong lớp thì hơi khó.
Mặc kệ là nguyên thân hay Giang Lạc của hiện tại, thì bây giờ cậu vẫn là một người ngoài trong lớp này.
Trong tình huống đó, nếu có Lục Hữu Nhất luôn chán ghét Giang Lạc và Diệp Tầm lạnh lùng cùng nói thì mọi người trong lớp sẽ càng tin việc “Thầy Trì Vưu thích Giang Lạc”.
Rõ ràng là tốt hơn so với việc Giang Lạc tự mở miệng.
Mà nếu không có chuyện gì thì bản thân cậu cũng có thể thêm mắm dặm muối cho drama hơn cũng được chứ sao?
Thoáng chốc đã tới trường học, Lục Hữu Nhất lắc lắc ngón tay mỏi nhừ, rồi nhắn thêm một câu cuối cùng: [Bọn toi sắp tới trường rồi, nếu không tin thì mấy ông đi hỏi Giang Lạc đi.
Với cả, nếu các ông không tin thầy Trì Vưu thích Giang Lạc thì cũng phải tin vào thẩm mỹ của thầy Trì Vưu chứ.]
Giang Lạc: “…”
Sau khi xuyên qua, không biết đây là lần thứ bao nhiêu cậu phải cảm ơn gương mặt này rồi.
Giang Lạc cất điện thoại, nghĩ một hồi lâu xem phải diễn như thế nào, làm sao mới có thể diễn ra được cái nét Trì Vưu yêu cậu, vừa diễn được quyết tâm của một badboy ăn chơi quay đầu.
Trừ Diệp Tầm và Lục Hữu Nhất thì trong lớp còn năm người, có ba người không dễ đối phó.
Một người tên Cát Chúc đệ tử của Đạo gia, người tiếp theo là Trác Trọng Thu trưởng nữ nhà họ Trác – một trong sáu môn phái lớn chuyên tu luyện song tu thể hồn, người còn lại là Văn Nhân Liên luôn treo nụ cười trên mặt làm người khác không đoán được y đang nghĩ gì.
Một người thì dựa vào trực giác, người dựa vào kinh nghiệm, người còn lại nhìn thấu lòng người, rõ ràng không phải người dễ gạt.
Mười phút sau, ba người đến cổng trường.
Vừa xuống xe, bọn họ thấy một hotboy đứng ngay cổng.
Hotboy mặc áo phông cộc tay và quần đùi, cặp chân trắng bóc hơn chân con gái.
Hắn đội mũ lưỡi trai, dựa lên tường đứng giữa vô vàn nữ sinh.
Lục Hữu Nhất nhìn thấy hotboy không khỏi líu lưỡi: “Vậy mà ra đón tụi tôi thật nè.
Đúng là ai cũng bà tám như nhau cả.”
Giang Lạc nheo mắt tự hỏi danh tính người này là ai.
Cậu chưa kịp nhìn rõ thì hotboy đã phát hiện ra bọn họ, lập tức từ trong nhóm nữ sinh bước ra.
Hắn đi thẳng một đường về phía ba người, quen thuộc đưa tay chào hỏi: “Sao về rồi còn đem quỷ theo vậy?”
Giọng nói trung tính khàn khàn như được ngâm rượu và thuốc lá.
Hướng mà hotboy nhìn là ba lô sau lưng Lục Hữu Nhất, nơi chứa chấp cái đầu của quỷ chặt đầu.
Nhưng quỷ chặt đầu chưa kịp lộ ra bất cứ thứ gì thì đối phương đã nhận ra được sự tồn tại của nó.
Diệp Tầm và Lục Hữu Nhất càng thêm ngạc nhiên.
Diệp Tầm phàn nàn: “Tại nó cứ bám lấy Giang Lạc không tha.”
Hotboy bèn nhìn về phía Giang Lạc.
Hắn thấp hơn cậu một chút, lúc ngẩng đầu lên dưới lớp mũ lộ ra khuôn mặt sắc sảo nhưng không mất đi vẻ nữ tính đặc thù.
Đôi mắt người này vừa sắc vừa thâm trầm.
Nét mặt khó có thể phân biệt được và phảng phất nét nữ tính.
Khi đó, Giang Lạc mới nhận ra hotboy này thật ra là nữ.
Đôi mắt của Trác Trọng Thu vẫn thăm dò trên người Giang Lạc, sau đó bỗng dưng huýt sáo một tiếng: “Ánh mắt thầy Trì Vưu không tệ.”
Các nữ sinh đằng sau hoảng hốt đuổi theo, cách cô hai mét rồi dừng lại, trên mặt thoáng ửng hồng: “Đàn chị…”
Trác Trọng Thu bất đắc dĩ xoay người, giơ tay chỉ Giang Lạc: “Mấy em ơi, chị thích kiểu người như này hơn.” Cô dừng một chút rồi cười: “Ngực to hơn thì tuyệt, ai bảo đàn chị mấy đứa ngực lép chi.”
Đôi má các cô gái bỗng đỏ bừng, tất cả lập tức tản ra.
Lục Hữu Nhất: “… Ghen tỵ ghê.”
Diệp Tầm lặng lẽ gật đầu.
Trác Trọng Thu vô cùng tò mò về Giang Lạc, trên đường đi hỏi cậu rất nhiều vẫn đề: “Nói vậy thì cái chết của thầy Trì Vưu quả nhiên không phải ngoài ý muốn.”
Cô khoanh tay trước ngực, sờ cằm mình rồi đột nhiên cười một tiếng: “Hay à nha.”
Giang Lạc cũng thấy khá hay ho, nhưng cậu không thể hiện nó ra ngoài mà chỉ cười cười.
Cậu nhìn thấy đôi tình nhân ngồi trên cái ghế nhỏ ven đường, chợt cậu nảy ra một ý nghĩ, đột nhiên ngơ ngác dừng bước.
Trác Trọng Thu nhìn theo hướng mắt cậu, hiểu rõ: “Trước giờ hai người đã hẹn hò chưa?”
Chàng trai với mái tóc đen chỉ mỉm cười trả lời: “Không tính là hẹn hò.”
Đúng là Trì Vưu có dắt nguyên thân đến chỗ này, nhưng là vì bình thường những học sinh đó hay bắt nạt nguyên thân.
Ánh mắt Giang Lạc nhìn khóm hoa rất dịu dàng, cậu thích thực vật.
Hồi năm hai sau khi học xong cơ sở thiết kế cũng chính vì lý do này mà cậu chọn thiết kế cảnh quan.
Bỏ đi cái nét kiêu ngạo kiêu căng vốn có, vẻ mặt này càng khiến cậu như một viên ngọc quý dính đầy bụi bặm được vải lụa lau chùi, khiến nó càng trở nên chói lòa tỏa sáng.
Ánh mắt tình cảm chứa chan, cười lên như gió thoảng mây trôi mờ mờ ảo ảo, tiên khí xuất trần, nhưng thật ra bên trong lại giấu vài phần yêu khí vừa đối lập lại vừa mê hoặc.
Trác Trọng Thu kiềm lòng không đặng mà nhìn cậu thêm một chút, nghĩ thầm trò chơi tình yêu đúng là khiến cho người ta thay da đổi thịt.
Đến cả tên Giang Lạc mà còn hoàn lương, biết lỗi và nhận lỗi thì không còn gì bằng, Trác Trọng Thu không phải kiều người sẽ khư khư định kiến với người khác.
Cô tự hiểu rằng sự dịu dàng đó của Giang Lạc là vì nhớ đến Trì Vưu, sau đó lại nhìn xuống cổ Giang Lạc, hỏi dò: “Nghe Lục Hữu Nhất nói tối qua Trì Vưu xuất hiện hả?”
Trên cổ của cậu thanh niên tóc đen quấn hai vòng bang gạc y tế, nhìn có phần cấm dục.
Cậu đưa tay sờ lên cổ, nhớ đến lần trước gặp Tri Vưu mà nụ cười càng lúc càng đậm: “Đúng vậy, anh ấy đến tìm tôi.”
Một tên ác quỷ muốn kéo cậu đi mà bóp cổ cậu đến mức như vậy mà Giang Lạc vẫn còn cười được, Trác Trọng Thu hoàn toàn tin rằng Trì Vưu yêu cậu.
Cô day day cái trán mình rồi trả lời: “Không phải chứ, cậu còn cười được sao? Anh ta tới tìm cậu là muốn mạng của cậu đấy.”
Giang Lạc làm như ‘không nghe, không nghe gì hết’ còn cố chấp nói: “Trì Vưu sẽ không làm chuyện gì bất lợi cho tôi, anh ấy chỉ nhớ tôi mà thôi.”
Trác Trọng Thu: “…” Đúng là ai yêu rồi cũng giống nhau như đúc.
Lục Hữu Nhất cứ sốt ruột muốn nói lại thôi: “Nhưng mà cổ của cậu…”
Giang Lạc nở một nụ cười ngọt ngào, nhẹ nhàng đáp: “Cái này hẳn là do anh ấy quá kích động, tôi biết là anh ấy không cố ý.”
Trác Trọng Thu đến gần Diệp Tầm, im lặng chỉ tay vào đầu cậu: “Cậu ta bị Trì Vưu cho uống bùa mê thuốc lú rồi hả?”
Diệp Tầm thở dài: “Cậu ấy rất thích Trì vưu nhưng lại luôn áy náy với anh ta, chỉ sợ Trì Vưu muốn cậu ấy chết thì cậu ấy sẽ chết không chút do dự nào.”
“Sao mà được.” Trác Trọng Thu quyết định thật nhanh mà nói: “Tuyệt đối không được để Trì Vưu giết Giang Lạc.”
Cho dù là vì Trì Vưu thì họ cũng không thể trơ mắt nhìn Trì Vưu làm ra những chuyện như vậy.
Chắc chắn đó không phải là ý của chính bản thân hắn, Trì Vưu đã biến thành ma quỷ, giết chết người mình yêu để cậu quay về kề bên anh ta đã trở thành một chấp niệm.
Nhất định bọn họ phải ngăn cản Trì Vưu, tránh chuyện sau khi Trì Vưu khôi phục trí nhớ và phát hiện ra những điều mình làm, anh sẽ hối hận và chìm trong đau khổ.
Trác Trọng Thu cùng Diệp Tầm liếc nhau, gật đầu một cái đầy ăn ý.
Trường đại học Bạch Hoa nằm trong trung tâm thành phố, mỗi tấc đất ở đây đều rất đắt tiền, chính vì thế nên diện tích của khu trường cũng không lớn.
Khoa học tự nhiên và xã hội học là ở xa nhất, Giang Lạc theo nhóm bọn họ rẽ trái xong rồi rẽ phải, không biết phải rẽ đến bao nhiên lần, đột nhiên trước mắt xuất hiện một con đường mới toanh mà trước giờ cậu chưa từng thấy.
Trong lòng Giang Lạc dấy lên hai chữ: Trận pháp.
Sau con đường nhỏ đó cảnh vật như rộng mở thêm, tòa nhà dạy học cao chót vót được xây dựng bên cạnh hồ nước trong vắt hình bán nguyệt, thành cách cục ‘Ngọc đái hoàn yêu’ trong phong thủy.
(*)
(*): Cách cục “ngọc đái hoàn yêu” (Dây ngọc quấn quanh thắt lưng): Nhà ở được bao quanh vào bên trong theo hình cung, gọi là “ngọc đái hoàn yêu”.
Về mặt phong thủy, có lợi cho tương lai, nhưng sợi dây ngọc này không được cao hơn nóc nhà, cho nên giống như ở một số cầu cao hoặc đoạn đường có khúc quanh lớn, về mặt địa thế, các ngôi nhà ở thấp hơn mặt đường xe chạy.
Vị trí hoa cỏ cây cối ở đây rất vừa đủ, Giang Lạc đưa mắt nhìn.
Vừa nhìn đã thấy trên không có một làn sương mù kim sắc mờ mờ ảo ảo, đây cũng là một loại khí mang điềm lành trong vùng phong thủy trù phú.
Lại nhìn kỹ thêm lần nữa, trên trời có khí dưới đất có linh, nhật nguyệt sông núi và cây cối hoa cỏ, nơi đây dường như còn có hiệu quả của long mạch, người thiết kế ra học viên này chắc chắn phải là một đại sư phong thủy cao tay khó dò.
Giang Lạc vừa thán phục vừa đi về phía lớp học, những người trong lớp cũng đang ló qua cửa sổ nhìn bọn họ.
Cây trâm búi trên tóc, một thân đạo phục rộng rãi hai tay chắp lên nhau, Các Chúc mỉm cười nhìn ba người họ từ bên ngoài đi vào, khuôn mặt của cậu rất nhã nhặn, đôi mắt sáng trong như khiến cho người ta cảm thấy thoải mái tự do không bị ràng buộc bởi thế tục: ” Xem kìa, họ đã về rồi.”
Đối diện cậu là một kẻ to con nói giọng trầm khàn, nhìn bên ngoài hồi lâu rồi mới đáp: “Con thỏ bông trong tay Diệp Tầm đã bị dùng rồi.”
Cát Chúc hơi kinh hãi: “Chỉ là một ủy thác của khách sạn bình dân thôi mà phải dùng oán linh của búp bê sao?”
Khuông Chính vãm vỡ cường tráng hậm hực ‘ừ’ một tiếng, hắn là luyện khí sư, có năng lực thần giao cách cảm với những công cụ do bản thân tạo thành: “Đừng lo, chỉ dùng một chút thôi.”
Cát Chúc lau lau mồ hôi lạnh trên đầu: “Hết hồn, tôi còn tưởng để Tiểu Phấn ăn cái gì rồi chứ.”
Đang khi nói chuyện bốn người bên ngoài đã đi vào.
Cát Chúc cười tươi rói nhiệt tình vẫy tay về phía họ: “Hoan nghênh trở về nha.”
Khuông Chính đứng dậy, rõ ràng hắn ta là một tên to xác nhưng lại cực kỳ cẩn trọng, im lặng kéo ghế ra cho họ.
Giang Lạc liếc mắt nhìn sang hai người bạn cùng lớp này, đạo sĩ tính cách thân thiện này là Cát Chúc, anh trai to con vạm vỡ có làn da màu lúa mạch là luyện khí sư Khuông Chính.
Khuông Chính là một nhân vật khó đoán, nhân tài trong giới huyền học ngày một ít đi nên luyện khí sư phải nói là trăm dặm mới tìm được một người.
Khuông Chính có tài năng tinh luyện công cụ, hiếm thấy hơn là bản thân hắn là một người rất đơn giản trong suy nghĩ và chỉ biết tập trung làm việc, cho nên mới tinh luyện cực nhanh như thế.
Cát Chúc và Khuông Chính đang nhìn cậu, Giang Lạc ngồi ở gần cửa sổ, quay mặt sang mỉm cười với họ.
Cát Chúc cũng cười lại, nhìn đăm đăm về phía Giang Lạc.
Người từ khung xương mà nên giống như một căn nhà vậy, mắt mũi miệng là cửa sổ.
Cho nên Tướng thuật sư xem tướng thì đầu tiên họ sẽ nhìn sự hòa hợp giữa xương cốt và gương mặt.
Tướng xương phải dùng tay để sờ, còn gương mặt thì không cần.
Người mà có linh khí tụ trên ngũ quan thì ngũ tạng và nguyên thần sẽ dẫn lên khuôn mặt.
Cát Chúc học tướng số đã lâu, chỉ cần một thoáng thôi đã nhìn ra sự thành bại cả đời của một con người bình thường.
Nhưng bây giờ Cát Chúc lại nhìn thấy một làn sương mù che đi hết cơ thể của Giang Lạc.
Cậu thầm kinh ngạc ‘soạt’ một phát rồi đứng lên, lắp bắp: “Cái cái cái…”
Giang Lạc đưa ngón tay đùa nghịch lọn tóc, hào hứng nhìn cậu ta: “Hửm?”
Cát Chúc bước vội tới cạnh cậu, nghiêm túc vươn tay ra: “Bạn Giang Lạc, có thể cho tiểu đạo xem tướng tay được không?”
Giang Lạc cười híp mắt đưa tay trái ra rồi đáp: “Mời.”
Cát Chúc nắm lấy tay cậu.
Đôi bàn tay tinh xảo và mịn màng, mềm mại như rêu, đầu ngón tay thon dài thể hiện là một người thông minh tuấn tú, có tướng đại quý đại phú.
Đây là cơ sở đầu tiên khi xem tướng tay, Cát Chúc muốn xem kỹ thế nhưng mắt của cậu ta lóa lên vì những đường vân tay lộn xộn, đôi con ngươi trừng lớn, không thể nhìn ra được điều gì.
Người bên cạnh yên tĩnh hồi lâu vì sợ làm phiền.
Một lúc sau Cát Chúc toát mồ hôi buông tay Giang Lạc xuống, cậu ta hoảng hốt trở về lại ghế, bưng cốc giữ nhiệt lên rồi cười yếu ớt nói: “Không sao không sao, người sống một đời, người giỏi còn có người giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn mà, cuộc đời của con người làm sao có thể dễ dàng nhìn thấy như vậy? Cố gắng mới có thể tốt hơn, bất loạn tại tâm, bất khốn tại tình thì mới có được sự khỏe mạnh.
Phải biết rằng, nhìn ngọn nguồn của nhân sinh này phải có đến mười phần sầu thương nhìn không nỡ.”
Bên ngoài truyền đến tiếng cười: “Cát Chúc, cậu lại hầm súp gà linh hồn gì nữa vậy?”
Lời còn chưa dứt, cửa sau liền có hai người đi vào.
Đang nói chuyện là một cô gái mặc váy đỏ, tóc dài phất phới cười híp cả mắt, khoác bên ngoài là một lớp áo choàng màu vàng nhạt, mang giày cao gót bước đến một cách hết sức thanh nhã.
‘Cô ấy’ rất cao, cao cực kỳ, còn cao gầy thon thả hơn cả chàng trai ngoại quốc đứng sau lưng.
Khung cảnh tươi đẹp này, mỹ nữ đoan trang ưu nhã này, chính là Văn Nhân Liên bí ẩn khiêm nhường.
Một chàng trai có đam mê mặc đồ nữ.
Phía sau Văn Nhân Liên là trai đẹp ngoại quốc Samuel ngượng ngùng gãi gãi đầu, giọng đặc âm điệu nước ngoài lúng túng nói: “Ngại quá, bọn tôi đến muộn rồi.”
Cát Chúc thở dài: “Văn Nhân, tới rồi đấy à.”
Văn Nhân Liên gấp khăn choàng, mỉm cười với Giang Lạc ở đối diện, đôi hàng mi dài của y híp lại, không khỏi khiến người ta hoài nghi rằng y có nhìn thấy gì hay không.
“Cát Chúc, cậu nhìn được cái gì không?”
“Chả nhìn được gì cả.” Cát Chúc nói thẳng: “Cậu muốn thử không?”
Cát Chúc học tướng số còn Văn Nhân Liên học bốc quẻ.
Văn Nhân Liên nghe thế thì vẫn cười híp cả mắt từ chối: “Cậu nhìn không ra thì tôi nhìn chi cho rước nhục.
So với những thứ bí ẩn vậy thì tôi muốn hỏi bạn Giang Lạc đôi điều.”
Hắn bắt chước Giang Lạc chống cằm, bộ tóc giả như sa tanh trượt xuống ngực y, Văn Nhân Liên tò mò hỏi: “Bạn Giang Lạc này, cậu lên giường với Trì Vưu chưa?”.