Khi tướng quân tỉnh lại bên trong đại doanh, bụng đau, đầu cũng đau.
Chu Liệt vừa thấy người tỉnh rồi, vui mừng đến rơi nước mắt, nhào tới ôm lấy hắn nói, "Lão đại, ngươi rốt cục cũng tỉnh rồi!"
Vết thương bị đè lên, tướng quân hét to một tiếng, Trần Diêm nhanh chóng đá Chu Liệt một cước.
"Mẹ nó, shhh..." Tướng quân ôm bụng buồn bực, "Lão tử đang bị gì đây?"
Chu Liệt vừa nghe vậy liền tức giận, "Trương Hòa đúng là thứ chó má vong ân phụ nghĩa!"
"Trương Hòa?" Tướng quân cau mày, "Không phải mấy ngày trước nó đi đánh nhau với người ta, bị ta phạt đi nấu cơm giúp Triệu Thất sao? Làm sao vậy, lại gây họa gì nữa?"
Trần Diêm biến sắc, Chu Liệt ngây ngốc hỏi: "Lão đại ngươi nói gì thế? Đó đã là chuyện của bốn năm trước rồi..."
Chỉ chốc lát sau, Chu Liệt cấp tốc lao ra tìm Liên Tầm, "Lão đại đập đầu đến ngu luôn rồi!"
Liên Tầm lăn tướng quân qua lại kiểm tra một phen, phát hiện cơ thể hắn cũng chẳng có gì đáng ngại, chỉ là đầu óc có chút vấn đề, ký ức đã dừng lại ở bốn năm trước.
Cái này Liên Tầm cũng không có cách trị, chỉ có thể chờ tướng quân tự mình nhớ ra.
Trương Hòa tự sát vào ngày tướng quân tỉnh dậy.
Tướng quân không đi gặp hắn, chỉ sai người đến chôn hắn, một mình ôm lấy vò rượu không biết chạy đi đâu.
Sau đó bị Liên Tầm phát hiện, mắng hắn bị thương đến như vậy còn dám uống rượu, rống đến kinh thiên động địa, chấn động đến mức lỗ tai tướng quân cũng sắp điếc luôn.
Sau khi vết thương của tướng quân khép lại liền khởi hành về kinh, để Trần Diêm ở lại biên cảnh tiếp tục xử lý quân vụ.
Cũng không biết như thế nào, tướng quân còn chưa về tới, tin tức hắn mất trí nhớ cũng đã truyền khắp thành.
Thẩm Mục vừa nghe thấy tướng quân bị thương, ngày ngày phập phồng lo sợ, đêm không thể chợp mắt.
Cũng may cuối cùng người không có chuyện gì, tuy nói trí nhớ của hắn có xảy ra chút vấn đề, nhưng nếu người có thể trở về đã là vạn hạnh trong bất hạnh rồi.
Ngày tướng quân hồi kinh, hoàng đế khao thưởng tam quân, thiết yến đón gió tẩy trần cho tướng quân.
Trước khi tướng quân dự tiệc có trở về phủ tướng quân một chuyến.
Tư Đồ Phong nhìn từ trên xuống dưới, xác nhận hắn không cụt tay không thiếu chân, mới hết lo lắng, nghĩ mất trí nhớ thì mất trí nhớ thôi, người không sao là tốt rồi, lại vỗ ót một cái hỏi: "Trước khi đi ngươi có nói, trở về sẽ mang người trong lòng của ngươi tới gặp cữu cữu, còn nhớ không?!"
Tướng quân chấn động, "Ta có người trong lòng?"
Tư Đồ Phong: "..."
Tư Đồ Phong đập đầu vào cây, "Ta đã tạo nghiệt gì sao? Mất trí nhớ còn làm mất luôn cháu dâu của ta..."
Tướng quân: "..."
Tiệc tối, tướng quân buồn bực ngán ngẩm nhìn ca vũ, chờ đến khi hoàng đế đi rồi, đứng lên cũng muốn về.
Lúc này Hình Bộ Thị Lang Trình Đoan bước tới, bộ dáng giống như rất thân thiết với tướng quân.
Sau khi hàn huyên xong, Trình Đoan bỗng nhiên nói: "Tư Đồ tướng quân, ngài từng nói ngài cùng với xá muội là hai bên tình nguyện, chỉ đợi đại quân thắng trận về kinh liền đến cầu thân, không biết tướng quân đã tìm được ngày tốt chưa? Để Trình mỗ có thể chuẩn bị một chút..."
Tướng quân cả kinh, lẽ nào người trong lòng mình chính là muội muội của Trình Đoan?
Sau đó, Lại Bộ Thị Lang Tôn Kỳ cũng bước tới, mắng Trình Đoan vô liêm sỉ, "Muội muội ngươi tháng trước còn chạy trốn cùng thằng bán dầu ở thành Đông, bị ngươi bắt về nhốt lại, ngươi còn dám lừa dối Tư Đồ tướng quân?!" Nói xong liền cười nói với tướng quân: "Tư Đồ tướng quân đừng nghe hắn nói bậy, tướng quân đã cùng xá muội thề non hẹn biển từ lâu..." Lời còn chưa nói hết, Trình Đoan liền không nhịn được phá hoại, "Tôn Kỳ ngươi còn cần mặt mũi không? Muội muội ngươi mới mười hai tuổi, đại môn cũng chưa ra được mấy lần..."
Tướng quân đến đây cũng đã hiểu, bọn họ là ỷ vào chuyện hắn mất trí nhớ, đến đây để đục nước béo cò.
Tướng quân cảm thấy phiền, ai nói cũng không muốn nghe, tự mình bỏ đi.
Đi được một lúc, phát hiện có người đang đi sau lưng hắn, quay đầu nhìn lại, là một thư sinh.
Hắn thoáng nhướn mi, hỏi: "Sao vậy, ngươi cũng có muội muội đã từng âm thầm xác định chung thân với ta sao?"
Thẩm Mục: "..."