Tướng quân đang rất đau đầu.
Từ thuở niên thiếu nhậm chức tướng quân, chinh chiến sa trường, nguy cấp đến mấy cũng chưa từng đau đầu như vậy.
Hắn giương mắt nhìn quanh gian phòng, đúng rồi, thanh lâu lớn nhất kinh thành, Nhiễm Túy Lâu.
Lại giương mắt nhìn người đang nằm trên giường, đúng rồi, ngự sử đương triều, Thẩm Mục.
Địa điểm không sai, cũng không nhận nhầm người, nhưng người này, cho dù mặt trời có mọc đằng Tây đi chăng nữa thì y cũng không nên xuất hiện ở đây mới phải.
Ngự sử đại nhân đọc qua tất cả các loại thi thư, tính tình thanh lãnh, có thể nói là thà đi nhảy sông cũng sẽ không đi dạo thanh lâu.
Nhưng bây giờ người này lại đang nằm trên giường trong thanh lâu, gương mặt ửng hồng, nắm chặt góc chăn, nặng nề thở dốc, mềm mại hệt như tiểu bạch miêu trong phủ tướng quân.
Yết hầu tướng quân hơi động, đầu cũng đau không ngừng, cả những nơi khác cũng đau.
Con mọt sách Thẩm Mục này, đọc sách đến ngốc rồi sao?! Thanh lâu mà y cũng đến được?!
Tướng quân dùng sức ngắt nhéo chính mình--- mẹ nó, không thể động đến con mọt sách này, nếu không y nhất định sẽ giết mình rồi sau đó đi nhảy sông tự sát.
Nhưng con mọt sách này đã không còn tỉnh táo nữa rồi, không ngừng sờ loạn cọ loạn, vươn tay kéo ống tay áo của tướng quân, đặt tay hắn lên người mình, tướng quân bị dọa lùi về sau mấy bước, Thẩm Mục thiếu chút nữa rớt xuống giường.
Tay tướng quân phản xạ lại còn nhanh hơn não, nhanh chóng nhảy trở về ôm lấy y, một cái ôm đầy cả lồng ngực.
Thẩm Mục lại càng nhuyễn đến lợi hại, trực tiếp ôm cổ hắn hôn lên.
Đầu tướng quân ong ong cả lên, tay đã đưa vào trong quần áo người ta mới giật mình tỉnh lại, lại đặt y lên giường, hơi thở gấp gáp uy hiếp người dưới thân, "Mẹ nó, ngươi mà còn cử động nữa, lão tử thật sự sẽ làm ngươi!"
Thẩm Mục giống như không nghe thấy, hai tay vô lực giãy giụa, chỉ biết lầm bầm: "Nóng..."
Nội tâm tướng quân đang không ngừng giao chiến, cắn chặt răng, thật vất vả mới có thể miễn cưỡng buông y ra, lại nghe thấy người dưới thân mơ mơ màng màng gọi một tiếng: "Tư Đồ..."
Đầu óc tướng quân đã hoàn toàn trống rỗng, đợi đến khi phục hồi tinh thần, hắn đã ôm lấy người ta lăn thành một đoàn.
Dựa vào một chút lý trí còn sót lại trong đầu, hắn nghĩ, con mọt sách này sau khi tỉnh táo lại liệu có đi nhảy sông hay không?
Sự việc đang diễn ra bây giờ, so với bất kỳ giấc mộng xuân nào của tướng quân, đều hương diễm hơn rất nhiều.
Thẩm Mục mềm mại không ngừng chui rúc vào trong lồng ngực hắn, hô hấp quấn quýt cùng nhau, thể chất của văn nhân vốn yếu ớt, cơ thể y vừa trắng vừa nhuyễn, chọc cho tướng quân tinh lực cuồn cuộn, ôm lấy người ta lăn qua lăn lại, một lần lại một lần.
Thẩm Mục khóc đến khóe mắt đỏ hoe, thân thể mềm nhũn ngủ đến mê man rồi.
Tướng quân ăn đến no nê mới kinh ngạc phát hiện mình thật sự không phải con người, con mọt sách lại bị hắn dằn vặt đến như vậy.
Đang yên đang lành, gọi tên ta làm gì? Hắn nhéo nhéo gương mặt đỏ bừng của Thẩm Mục, ngươi gọi cũng gọi ta rồi, ta còn có thể nhịn được sao?
Tướng quân thở dài, rời giường đi mặc quần áo, sau đó lại sang giúp Thẩm Mục, sau đó ôm người vào lòng, nhảy qua cửa sổ, vượt nóc băng tường trả người về Thẩm phủ.
Hắn nghĩ, bình thường người con mọt sách này không ưa nhất chính là hắn, nếu biết đã cùng hắn hoan hảo, sợ là cũng phải phun ra mấy cân máu.
Tướng quân sợ rồi, sau khi lén lút trả người về phủ liền bỏ chạy.
Tướng quân trở về phủ tướng quân, nằm trên giường lăn qua lăn lại cũng không ngủ được, trong đầu đầy ắp hình ảnh khóe mắt đỏ hoe của con mọt sách kia, cùng cơ thể trắng trẻo mềm mại. Thật vất vả mới chợp mắt được, lại mơ thấy con mọt sách 'ầm' một tiếng nhảy xuống sông, dọa hắn một thân mồ hôi lạnh giật mình bật dậy.
Tim hắn đập 'thình thịch thình thịch', lại phải lén lút chạy về Thẩm phủ, ngồi xổm trên nóc nhà, lật ngói lên nhìn lén.
Thẩm Mục đã tỉnh rồi, chỉ mặc một bộ áo trong, ngồi trước cửa sổ ngẩn người.
Tướng quân cau mày, gió lớn như vậy, tên ngốc này vậy mà cũng không mặc nhiều thêm một chút!
Sau đó, Thẩm Mục ngồi trước cửa sổ hắt hơi một cái, chân tướng quân run lên, xém chút nữa là ngã xuống.
Lúc này, tiểu tư mang theo chậu nước đứng bên ngoài gõ cửa, tướng quân mới nhớ ra, tới giờ phải vào triều rồi.
Trong lúc lâm triều, ngự sử đại nhân vẫn như trước, lạnh nhạt xa cách, theo thường lệ lại bắt đầu chỉ trích tướng quân một trận.
Mọi người trong triều đều đã tập mãi thành quen. Cả triều đều biết ngự sử và tướng quân bát tự không hợp, mấy năm qua chỉ việc đối đầu với tướng quân là mưa gió đều không thay đổi, nếu như tướng quân ăn nhiều hơn hai bát cơm, y cũng sẽ chỉ trích tướng quân lãng phí lương thực.
Tướng quân đứng trong bách quan, Thẩm Mục đang nói cái gì, một câu hắn cũng không nghe lọt, hắn chỉ luôn cảm thấy, mặt của con mọt sách này, đỏ đến có chút không được bình thường.