Cả người Thẩm Mục run lên, sợ đến thiếu chút nữa đã kêu thành tiếng, tướng quân nhanh tay lẹ mắt, một tay bịt miệng con mọt sách lại, "Xuỵt, đừng lên tiếng... Cẩn thận bị nghe thấy..."
Thẩm Mục: "..."
"... Cái kia... Ngươi đừng nóng giận..." Tướng quân chột dạ nói, "Ta... Ta không phải cố ý... Chỉ là... Không cẩn thận..."
Thẩm Mục kéo tay hắn một cái, ra hiệu cho hắn thả mình ra.
Tướng quân cẩn thận thả người ra, còn sợ con mọt sách sẽ tức giận mà đạp hắn một cước.
Mà Thẩm Mục lại chẳng hề làm gì cả, hình như cũng không phải rất tức giận, chỉ là không chịu đi trước nữa.
Tướng quân cảnh giác nói: "Thư ngốc, ngươi không phải là muốn véo mông ta trả thù đi?!"
Thẩm Mục vừa nghe vậy, mặt đỏ rần, "... Không phải!"
Tướng quân suy nghĩ một chút, cảm thấy bị véo mông cũng không sao, liền mặt dày nói: "Nếu như ngươi thật sự muốn... Ta cũng sẽ không tức giận..."
"... Không có!" Thẩm Mục đẩy hắn một cái, "Đi mau!"
Tướng quân không thể làm gì khác hơn là từ bỏ, mang người ra khỏi Thôi phủ, lại đưa người về Thẩm phủ.
Tối hôm đó, tướng quân mơ thấy hắn véo mông con mọt sách một cái, mà con mọt sách không những không trốn đi, còn chui rúc vào trong lồng ngực hắn, mặt không ngừng cọ cọ, ôm lấy eo của hắn, còn chân quấn lấy chân...
Tướng quân giật mình, thức tỉnh, phát hiện mình đang ôm chặt lấy chăn, góc chăn đều bị nắm đến nhăn nhó.
Tướng quân:...
Lão tử đang nghĩ bậy cái gì?!
Hắn phỉ nhổ chính mình ở trong lòng, hình ảnh trong mộng lại nhớ mãi không quên, liên tiếp mấy ngày đều mơ thấy gần giống như vậy, không phải con mọt sách đỏ mặt, thì là con mọt sách trơn bóng, ôm quấn lấy, tất cả đều là những hình ảnh khiến tinh lực của hắn cuồn cuộn sôi trào, cho nên vào lúc gặp lại con mọt sách hàng thật, mặt tướng quân lại nóng lên.
Ba ngày sau đó bọn họ cùng hoàng đế đi tới Trường Phong Sơn, liệp thu hằng năm đều được tổ chức ở đây.
Sau khi đến Trường Phong Sơn, Thẩm Mục đứng sắp xếp người khuân đồ, tướng quân ôm lấy cánh tay, đứng cách đó không xa nhìn y.
Sao lại mơ thấy những thứ như vậy được nhỉ?
Tướng quân nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quy kết, là do mông của con mọt sách kia quá mềm mại.
Hắn quay đầu nhìn Chu Liệt đang ở bên cạnh đóng lều, suy nghĩ một phút chốc, lớn tiếng gọi: "Chu Liệt, lại đây!"
"Làm sao vậy? Lão đại?" Chu Liệt không hiểu gì mà đi tới, sau đó, Chu Liệt liền bị tướng quân bóp mông.
Chu Liệt giật nảy cả mình, đột nhiên nhảy tưng lên, ôm lấy mông mình nói năng lộn xộn, "Lão lão... Lão đại... Ngươi... Ngươi muốn làm gì?!"
Quả nhiên là cứng ngắc, tướng quân thập phần ghét bỏ nghĩ.
Chu Liệt: "Lão... Lão đại..."
Tướng quân phất tay một cái, "Không sao rồi, ngươi tiếp tục đóng lều đi."
Chu Liệt: "..."
Chạng vạng, Thẩm Mục lén lút đến tìm tướng quân.
Mỗi lần tướng quân thấy bộ dáng lén lén lút lút này của y liền không nhịn được cười, thậm chí mơ hồ có chút kích động.
Thẩm Mục dẫn hắn bò lên một ngọn núi, từ nơi đó nhìn xuống, vừa vặn có thể nhìn thấy Tề Vương mang theo người đào hố trong rừng.
"Mấy ngày nay ta đều sai người đi theo Tề Vương," Thẩm Mục nói, "hôm nay hắn vừa đến đây liền mang theo người đi vào trong rừng tìm chỗ, cuối cùng thì chọn nơi này..."
Tướng quân liếc mắt nhìn xuống dưới, không thèm để ý lắm, ngược lại nhìn chằm chằm Thẩm Mục hỏi: "Thư ngốc, sao ngươi còn quan tâm chuyện này hơn ta vậy?"
Thẩm Mục nghĩ, bởi vì chính ngươi không chịu quan tâm thôi, "Ngươi không nên quá bất cẩn, mọi việc đều phải cẩn thận một chút vẫn hơn."
Tướng quân áp sát vào y nói, "Lo lắng cho ta như vậy?"
Thẩm Mục không nói gì, quay người muốn đi, lại trượt chân, hoảng loạn mà nhào vào trong lồng ngực tướng quân.
Tướng quân ôm lấy người, cảm xúc dâng trào.
Ỏ, thật sự ngã vào trong lồng ngực lão tử rồi?!