Chắc tướng quân cũng thật sự là da dày thịt béo, sang ngày hôm sau vết thương đã không còn quá đau nữa.
Thẩm Mục muốn hắn ở trong động nghỉ ngơi, hắn lại không chịu, nói muốn đi săn gà rừng.
"Ngươi đã gầy như vậy," Tướng quân nói, "nếu cứ để ngươi đói như vậy, chắc chút thịt còn lại trên người cũng chẳng còn nữa."
Thẩm Mục phản bác: "Ta không hề gầy, ta có thịt."
Tướng quân liền đưa tay ra véo mông y một cái, lưu manh nói: "Nơi này sao?"
Cơ thể Thẩm Mục run lên, ôm lấy cái mông đỏ bừng mặt, "Ngươi..."
Tướng quân sợ y giận, nhanh chóng nói sang chuyện khác, "Hình như bên kia có gà rừng! Mau đi qua bên đó nhìn thử..." Nói rồi kéo người chạy đi.
Thẩm Mục: "..." Bên đó ngay cả cọng lông gà cũng không có, ngươi nghĩ ta mù rồi sao?
Bọn họ tìm kiếm một hồi lâu, cuối cùng tướng quân còn thật sự bắt được một con gà rừng.
Tướng quân xem nó giống như báu vật, muốn nướng cho Thẩm Mục ăn, đặt lên trên đống lửa tỉ mỉ nướng, chỉ lo sơ ý một chút sẽ làm nó bị khét.
Thẩm Mục ngồi ở bên cạnh nhìn hắn nướng gà, thấy thủ pháp của hắn có chút luống cuống, không nhịn được hỏi: "Lúc bình thường... Ngươi rất ít khi làm những chuyện này có phải không?"
Tướng quân nhìn chằm chằm vào gà nướng, thuận miệng đáp: "Trong phủ có đầu bếp, trong doanh trại cũng có đầu bếp, lão tử còn làm những chuyện này để làm gì?"
Thẩm Mục: "..." Vậy sao bây giờ ngươi lại ngồi nướng gà đến vui vẻ như vậy?
"Chắc cũng được rồi đó." Tướng quân cầm gà nướng lên ngửi ngửi, xé một cái đùi gà ra đưa cho Thẩm Mục, "Thư ngốc, ngươi nếm thử đi."
Thẩm Mục nhận lấy đùi gà, cắn một miếng.
Tướng quân sốt sắng hỏi: "Thế nào? Có ngon không?"
Thẩm Mục giương mắt nhìn hắn, sau đó đôi mắt uốn cong, cười nói: "Rất ngon."
Hô hấp của tướng quân dừng mất mấy nhịp, trái tim "thình thịch" đập loạn.
Mẹ nó, ngươi cười cũng đừng cười đẹp đến như vậy có được không?
Tướng quân được khích lệ, đến ngày tiếp theo lại đi bắt gà rừng muốn nướng nữa.
Hắn còn đang nhóm lửa, thình lình con gà rừng đã bị trói chân kia lại nhảy dựng lên muốn chạy, vỗ cánh chạy sâu vào trong hang động.
Tướng quân nhanh chóng chạy theo, càng chạy sâu vào bên trong lại càng cảm thấy ấm áp dễ chịu, cuối cùng tuy rằng đã đuổi kịp gà rừng, nhưng vẫn cứ tiếp tục đi sâu vào bên trong.
Hắn cứ đi đi mãi, bỗng nhiên mắt sáng lên, tận cùng của sơn động lại là một ôn tuyền* đang bốc hơi nóng.
*: ai đọc truyện nhiều cũng biết, ôn tuyền chính là suối nước nóng.
Đỉnh sơn động có lỗ hổng nên ánh trăng có thể chiếu vào, lấp lánh đẹp đẽ.
Tướng quân vui mừng không tả được, ném con gà rồi chạy trở về cửa động, lôi kéo Thẩm Mục vào trong.
"Thư ngốc, ngươi nhìn kìa..." Thẩm Mục đi cùng tướng quân, nhìn thấy ôn tuyền cũng thật sự bất ngờ.
Tướng quân không nói hai lời, cởi quần áo muốn đi xuống đó ngâm mình, Thẩm Mục lo lắng nói: "Vết thương sau lưng ngươi..."
"Không sao cả," Tướng quân cực kì thất vọng nói, "vết thương không đụng tới nước là được rồi." Hắn đi vào bên trong ôn tuyền đang bốc hơi nóng, dòng nước ôm lấy cơ thể, ấm áp thâm nhập vào tận xương tủy.
Tướng quân dựa vào vách ôn tuyền, thoải mái mà thở dài một hơi, quay đầu nói với Thẩm Mục: "Thư ngốc, ngươi cũng xuống đây ngâm mình đi."
Thẩm Mục vẫn đang lo lắng cho vết thương của hắn, "Ta thay băng cho ngươi trước cái đã."
Y ngồi xổm xuống phía sau hắn, vươn tay mở lớp vải trên lưng hắn ra.
Vết thương đã kết vảy, không còn chảy máu nữa, nhưng mỗi lần Thẩm Mục nhìn thấy, trái tim đều đau nhói.
Có phải trước kia hắn cũng thường xuyên bị thương hay không, y nghĩ, thậm chí có thể đã đau đến nỗi không thể kêu ra tiếng. Hắn là thống soái tam quân, trước thiên quân vạn mã, chỉ có thể là một vị thần đánh đâu thắng đó, mặc dù vết thương có sâu đến đâu, cũng chỉ có thể cắn răng một mình chịu đựng.
"Làm sao vậy?" Tướng quân cảm thấy Thẩm Mục đột nhiên không còn động đậy, xoay người nhìn lại, người kia đang rũ mắt, đầu ngón tay đều đang run rẩy.
"Sau này ngươi..." Thẩm Mục thấp giọng nói, "Đừng để bị thương nữa... Được hay không?"
Tướng quân nhìn y, da thịt màu lúa mạch bị hơi nóng hun đến đỏ lên.
Hắn nói, ta đương nhiên là không muốn bị thương rồi, giống như lần bị thương trước, ngay cả người trong lòng ta cũng quên mất, ngươi nói xem ta có thiệt thòi hay không?
Kỳ thực nếu ngẫm lại, lão tử cũng khá là vô liêm sỉ đó chứ, đầu óc chỉ cần có chút sứt mẻ, cái gì cũng không còn nhớ được nữa, không có tim không có phổi, chỉ để lại một mình người kia nhớ thương mình, đau lòng cũng không có ai để nói...
Hắn giơ tay cọ hai má Thẩm Mục, nhẹ giọng hỏi, "Thư ngốc, ngươi nói xem, ngay cả người trong lòng ta cũng quên mất, có phải người đó sẽ rất đau lòng hay không?"
Thẩm Mục không lên tiếng, giấu nửa khuôn mặt dưới ánh trăng, mím môi lại khẽ run.
Một hồi lâu sau, y ngẩng mặt lên, đáy mắt có chút lệ quang, "Ngươi biết rồi... Đúng không?"
Ngón tay dọc theo hai bên má cọ lên đến khóe mắt ứng đỏ của y, tướng quân khàn giọng hỏi: "Biết cái gì?"
Thẩm Mục nhìn hắn, nơi được ngón tay cọ qua có chút nóng rẫy, đốt ra những oan ức y đã giấu diếm trong lòng bấy lâu nay.
Y vươn tay ôm lấy cổ tướng quân, nghiêng người cắn lên môi hắn.
Nước mắt ấm áp chảy qua môi tướng quân.