Tướng quân mang theo Chu Liệt đạp cửa đi vào, nhìn thấy thái tử cùng thư đồng đang ấn người Thẩm Mục xuống, ba người lôi lôi kéo kéo, thư ngốc của hắn từ mặt đến cổ đều đỏ bừng bừng.
Tướng quân hét, "Các ngươi đang làm cái gì đó?!"
Thái tử và thư đồng bị dọa sợ, tay ngay lập tức thả ra, cơ thể Thẩm Mục mềm nhũn cuộn tròn dưới đất, tướng quân nhanh chóng chạy tới ôm lấy y.
"Thư ngốc, thư ngốc..." Hắn xoa xoa mặt Thẩm Mục, "Ngươi sao rồi?"
Thẩm Mục hàm hồ nói: "Nóng..."
Thái tử ngại ngùng nói: "Thái phó người... Uống hết một ly trà... Đã được hạ dược..."
Tướng quân: "......"
Thẩm Mục lôi kéo quần áo tướng quân, nhịn không được nắm lấy cổ hắn.
Thái tử căng thẳng nói: "Nếu không thì... Ta đi gọi cho thái phó một cô nương..."
Tướng quân trừng mắt, "Ngươi dám!"
Thái tử: "......" Dữ quá đi...
Chu Liệt nhìn thấy tình huống như vậy, lôi kéo thái tử và thư đồng đi ra ngoài, "Thái tử, ngài mau về cung đi, chuyện kia... A, hoàng thượng đang tìm ngài đó!"
Thái tử không yên tâm Thẩm Mục, "Nhưng thái phó..."
"Không sao đâu," Chu Liệt cam đoan nói, "có lão đại của chúng ta bên cạnh mà..."
.
Trong phòng, tướng quân ôm lấy Thẩm Mục đang không ngừng cọ sát trong ngực mình, "Thư ngốc... Tỉnh táo lại..."
Hơi thở của Thẩm Mục nóng hổi, "Nóng quá, khó chịu quá..."
Tim tướng quân run lên, ôm người đặt lên giường.
"Ngươi... Ngươi đang làm gì?" Thẩm Mục trốn ra phía sau, tay lại nắm chặt lấy áo tướng quân không chịu buông, "Ngươi... Tránh ra..."
Tướng quân nhìn y, trong lòng từng cơn nóng bức ập đến, "Thật sự muốn ta tránh ra sao?" Hắn trầm giọng nói, "Vậy ngươi buông tay ra đi..."
Thẩm Mục thở dốc, nhưng bàn tay đang nắm lấy góc áo tướng quân lại có như thế nào cũng không buông. Y ủy khuất nói: "Ta... Ta không buông ra được... Ư..."
Tướng quân cúi đầu hôn lên môi y, răng lưỡi quấn quít, hô hấp càng thêm gấp gáp.
Thẩm Mục không thể kìm chế được rên rỉ, tay nắm góc áo càng nắm càng chặt.
"Còn muốn đuổi ta đi không?" Tướng quân nhẹ nhàng cắn lên môi y, đè người xuống giường, "Thư ngốc, ta không đi..."
Đáy mắt Thẩm Mục đều là thủy quang, âm thanh dính nhớp, "Ta... Ta khó chịu... Ân..."
Hơi thở nóng bỏng, đôi vai nóng bỏng, vòm ngực nóng bỏng, Thẩm Mục bị hôn đến không thở được, trong lúc tình triều cuồn cuộn mà ngưỡng cần cổ ửng hồng, chọc đến người đàn ông trên người y đỏ cả mắt. Y lạc giọng trong sự nóng bỏng này, hàm hồ nói, "Ngươi... A..."
"Thư ngốc..." Tướng quân hôn lên khóe mắt ửng đỏ của y, "Ngươi dằn vặt ta quá rồi đó... Ta nhớ ngươi đến điên rồi..." Tay hắn ôm lấy eo y, tương tư đã dằn vặt hắn bao nhiều ngày nay, hắn đều phát tiết lên eo y.
Y treo người trên bả vai hắn, trong lúc tình ái dâng trào, tiến vào trong mộng cảnh nồng liệt nhất.
Bả vai ấm áp, vòm ngực nóng bỏng, hô hấp quấn quít... Tháng năm qua đi, tình thâm nhập cốt.
Y ôm chặt lấy cổ hắn, dính nhớp gọi: "A Việt..."
Tướng quân ngây ngốc, kinh hỉ đến không biết phải làm gì, "Thư ngốc... Ngươi nhớ lại rồi sao?!"
Cổ họng của thẩm mục đều khàn cả rồi, chôn trong ngực hắn, mở miệng cắn lên xương quai xanh của hắn.
Tướng quân ôm người áp lên giường, cười không ra tiếng nói: "Vậy phải chúc mừng chứ!"
Thẩm mục mơ màng nói: "Làm sao chúc... Ân..."
Bên ngoài cửa sổ, sắc trời đã tối, đèn lồng cùng sao trời đều lấp lánh ánh sáng...