Y Đạo Quan Đồ

Có tới mười đặc cảnh đã đi chuyển tới bãi đỗ xe, Trương Dương gầm lên một tiếng giận dữ, hắn vồ lấy khẩu súng tiểu liên mà xông ra phía ngoài bắn liên tiếp, đối phương cũng bắn trả quyết liệt. Hắn nằm sấp xuống đất mà bò lên, lúc này mới phát hiện ra chiếc cameras ở phía trước bên phải, hóa ra các thiết bị theo dõi ở trong sân vận động đã làm bại lộ tung tích của họ. Trương Dương giơ súng lên bắn nát camera.

Hơn mười đặc cảnh phân tản ra, áp sát gần tới vị trí của Trương Dương.

Súng của Trương Dương đã hết đạn, hắn vứt bỏ súng, rút khẩu súng lục bên hông ra, lúc đang chuẩn bị quyết một trận sinh tử với đám đặc cảnh này thì đột nhiên hắn nghe thấy tiếng hít thở ở phía xe ô tô phía sau mình.

Trương Dương quay đầu lại nhìn, một chiếc Infiniti Jeep đang dừng ở đó, nếu như không phải nghe thấy tiếng thở, hắn sẽ không phát hiện ra phía bên đó có người. Trương Dương cũng không muốn làm hại đến người vô tôi, khi hắn đang chuẩn bị đi chuyển ra xa chiếc xe đó thì cửa xe đột ngột mở ra, tiếng một người đàn ông vang lên: "Giơ tay lên!" Đối phương nói bằng tiếng anh nhưng Trương Dương cũng hiểu được, câu này giống với câu mà hắn đã nghe thấy nhiều ngày nay, Trương Dương lại là người phản ứng mạnh, thân người hắn nhanh chóng quay lại, sau đó bắn liền một phát đạn, hắn nhằm thẳng vào cánh tay cầm súng của đối phương.

Người kia hoàn toàn bất ngờ với tốc độ bắn súng xuất thần của đối phương, chưa kịp kéo cò súng thì đã bị Trương Dương bắn trúng cánh tay, gã kêu lên thảm thiết, khẩu súng rơi xuống đất. Lúc này Trương Dương nhanh chóng xông tới, trong xe lại có tiếng phụ nữ thét lên. Đối phương chưa kịp đóng cửa xe lại thì đã bị Trương Dương giằng ra, hắn lấy đầu súng đánh ngất người đàn ông, sau đó chĩa thẳng họng súng vào tên lái xe: "Đi!"

Trương Dương thế nào cũng không ngờ tới người cầm lái lại chính là Tào Mễ Lệ, ả là chị họ của công chúa trượt băng nghệ thuật Quan Chỉ Tinh, không cần hỏi cũng biết, gã vừa bắn lén sau lưng Trương Dương rồi bị hắn bắn và đánh ngất này ắt hẳn chính là Stephen vị hôn phu sắp cưới của ả.

Đúng lúc Quan Chỉ Tinh đang chuẩn bị rời khỏi cuộc thi đấu trượt băng nghệ thuật đa dạng thì gặp ngay phải trận đấu súng này, ả vốn không có ý định sẽ can dự vào, nhưng không ngờ Stephen lại dũng cảm lạ thường, đột nhiên mở cửa xe rút súng định là việc chính nghĩa, kết quả của việc không biết tự lượng sức mình là bị lãnh đủ.

Trương Dương tuy đã thay đổi diện mạo nhưng giọng nói của hắn vẫn thế, trong lúc nguy cấp quên mất phải giả giọng, Quan Chỉ Tinh nghe thấy hắn nói tiếng Trung Quốc, mà giọng nghe lại quen thuộc đến vậy trong lòng không khỏi xao động, nhỏ giọng nói: "Hắn bị thương rồi, phải đưa hắn đến bệnh viện."

Trương Dương nhận ra Quan Chỉ Tinh, nghĩ thầm thật không may tí nào, trời đất rộng lớn thế này sao lại dính tới xe của ả cứ hết lần này tới lần khác. Không biết đây là vận may hay rủi của mình không biết nữa. Nếu đã vậy, sai cũng đành kệ, Trương Dương lúc này liền giả giọng, lấy súng ghì vào đầu của Tào Mễ Lệ, lạnh lùng nói: "Đừng giở trò, mau lái xe!"

Tào Mễ Lệ kinh sợ đến mức hồn bay phách lạc khóc không thành tiếng.

Quan Chỉ Tinh lại bình tĩnh hơn chị họ rất nhiều, nhẹ nhàng nói: "Nếu là người thông minh, thì bắt hai người cũng không khác gì bắt một người, để ta lái xe, hãy thả họ ra."

Trương Dương mở cửa xe, đẩy Stephen ra ngoài.

Tào Mễ Lệ không đợi Quan Chỉ Tinh nói hết đã vội vàng mở cửa xe thoát ra, Quan Chỉ Tinh ngồi lên ghế lái, bình tĩnh nói: "Giết người không giải quyết được vấn đề gì cả, chỉ làm hai tay ngươi dính máu mà thôi!"

"Đi!"

Quan Chỉ Tinh lái xe về phía cửa ra, vừa rời đi thì nghe thấy tiếng khóc nức nở và kêu cứu của Tào Mễ Lệ: "Cứu với! Cứu với, em gái tôi bị tên côn đồ bắt rồi, ôi! Trời ơi, hắn biết nói tiếng Trung, hắn là người Trung Quốc, là người Trung Quốc!"

Chiếc xe Jeep lái ra khỏi sân vận động, rượt theo phía sau là bốn chiếc xe cảnh sát còi réo inh ỏi. Quan Chỉ Tinh nhìn người đàn ông ngồi ghế sau qua kính chiếu hậu, ả không quen biết khuôn mặt này nhưng vừa nãy thực đã nghe thấy giọng của Trương Dương. Quan Chỉ Tinh nghĩ tới Trương Dương cũng không có gì là lạ, gần đây ả nghe được không ít tin tức của Trương Dương ở Buffalo New York, cũng xem qua kênh truyền hình nói về hắn. Ngay trước trận đấu ngày hôm nay, ả còn thông báo vớiSở Yên Nhiên qua điện thoại rằng Trương Dương đã đến đây, Sở Yên Nhiên tỏ ra rất khiếp sợ, sau khi biết về cái chết của Cố Giai Đồng, Sở Yên Nhiên lập tức quyết định đến Buffalo. Bây giờ có lẽ đã ngồi trên máy bay tới Buffalo rồi.

Nếu không phải là đến bước đường cùng, Trương Dương tuyệt đối sẽ không dùng thủ đoạn cưỡng ép người khác như vậy, nhưng cái chết của Cố Giai Đồng đã làm cho hắn gần như điên cuồng, hắn sẽ bất chất mọi thứ để tình cho ra hung thủ giết chết Cố Giai Đồng. Nghi vấn lớn nhất của Trương Dương vốn tập chung hết về phía Đường Hưng Sanh, nhưng qua sự việc hôm nay, biết Đường Hưng Sanh cũng là người bị lợi dụng giống như hắn, kẻ địch giấu mặt đứng trong bóng tối này muốn loại bỏ mình và cả Đường Hưng Sanh. Đường Hưng Sanh chắc chắn cũng biết không ít nội tình, nhưng đúng vào lúc y định nói ra sự thật thì đã bị bắn chết bởi đạn của đặc cảnh Mỹ. Tuy nhiên Đường Hưng Sanh còn để lại một ít đầu mối, con gái của y, máy tính, hai điều này có liên hệ gì với này đây? Có lẽ chỉ có đi gặp Đường Ngọc Linh mới có thể tra ra manh mối.

Tiếng còi của cảnh sát làm đứt mạch suy nghĩ cuẩ Trương Dương, hắn quay đầu lại nhìn, xe cảnh sát vẫn bán riết theo sau, hơn nữa lại càng có thêm nhiều xe gia nhập đội truy đuổi.

Quan Chỉ Tinh nhẹ nhàng nói: "Ngươi không thoát nổi đâu, khả năng phá án của đặc cảnh Mỹ rất cao."

]Trương Dương không để ý đến lời nói của ả.

Quan Chỉ Tinh lại nói tiếp: "Sao lại phạm tội? Bất kể có xảy ra việc gì, cũng không nên dùng thủ đoạn cực đoan này."

Trương Dương thấp giọng: "Cô vĩnh viễn không hiểu được đâu!"

Quan Chỉ Tinh đáp: "Có phải là vì Cố Giai Đồng không?" Câu nói này của ả đang có ý thăm dò thân phận của Trương Dương một cách khôn khéo. Từ giọng nói và biểu hiện của Trương Dương, ả cũng lờ mờ đoán ra được phần nào nhưng ả vẫn không thể xác định được.

Trương Dương nói: "Lái xe mau!"

Quan Chỉ Tinh đáp: "Yên Nhiên đang trên đường tới Buffalo, đừng phạm thêm sai lầm nữa, đừng để người khác phải lo lắng cho ngươi!" Lời này có nghĩa rằng ả đã nhận ra Trương Dương từ giọng nói của hắn.

Trương Dương lạnh lùng: "Xin lỗi cô nhận lầm người rồi!"

Lúc nói chuyện, Quan Chỉ Tinh không hề lái chậm lại, kĩ thuật lái xe của ả rất khá, lượn lách trên đường qua làn xe một cách điệu nghệ, chiếc xe dần bỏ xa đám xe cảnh sát phía sau. Có thể thấy là ả đang dốc hết sức mình giúp Trương Dương thoát khỏi sự truy đuổi của cảnh sát. Trương Dương đột nhiên mở cửa xe ra, Quan Chỉ Tinh kinh ngạc nói: "Làm gì vậy?" Chưa nói xong thì Trương Dương đã nhẩy ra khỏi chiếc xe Jeep.

Quan Chỉ Tinh kinh hét một tiếng, lúc này lại nhìn thấy Trương Dương bám vào một bên thùng xe, cơ thể linh hoạt của hắn đang dần trèo lên trên, hắn trèo sang phía đầu thùng xe.

Lúc này xe cảnh sát đã đuổi kịp, Quan Chỉ Tinh cắn chặt môi, tăng thêm tốc độ vượt lên trước, ả quyết định phải giúp được Trương Dương, lơi dụng bản thân mình để đánh lạc hướng cảnh sát, dể cho Trương Dương có thời gian tẩu thoát.

Trương Dương quyết định rời khỏi xe Jeep của Quan Chỉ Tinh, không chỉ vì bị ả nhận ra được thân phận mình, mà phía sau cảnh sát đuổi theo ráo riết, xe cảnh sát lại ngày một nhiều lên. Nếu cứ ở trong xe này thì thật khó mà thoát được, chỉ có nhân cơ hội cảnh sát không chú ý rời khỏi xe, nhờ vào khả năng kinh công của mình mà nhẩy qua dòng xe đang lưu chuyển mới có thể thoát được.

Trương Dương nhẩy từ thùng xe này sang xe khác, thân người hắn áp sát trên một chiếc xe conTainer, cảnh sát vẫn đang tập chung đuổi theo chiếc xe Jeep của Quan Chỉ Tinh, ngay sau đó chiếc xe bị bao vây trên cầu lớn.

Quan Chỉ Tinh bị vây vội giẫm mạnh phanh xe dừng lại, cảnh sát như ong vỡ tổ ùa ra chĩa thẳng súng về phía chiếc xe, Quan Chỉ Tinh giơ hai tay lên đầu hàng.

Khi họ phát hiện trong xe chỉ có một mình Quan Chỉ Tinh, họ đều ngỡ ngành nhìn nhau, ai cũng không hiểu nổi tên tội phạm kia đã chuồn đi đâu mất.

Quan Chỉ Tinh trấn tĩnh nói: "Hắn nhảy ra khỏi xe rồi bắn tôi lái thẳng về phía trước!"

Trương Dương lúc này đang nằm trên nóc xe conTainer, hưởng thụ ánh nắng mặt trời của Buffalo, hôm nay hắn đã thoát khỏi vòng vây của cảnh sát, nhưng Đường Hưng Sanh lại chết vì trúng đạn. Đầu mối khó khăn lắm mới điều tra được lại bị cắt đứt, Trương Dương đành gọi điện cho Triệu Thiên Tài.

Giọng Triệu Thiên Tài có chút mất tự nhiên: "Alo..."

"Cậu vẫn ổn chứ?"

Triệu Thiên Tài đáp: "Vẫn ổn...cậu đang ở đâu vậy? Gặp nhau rồi nói."

Trương Dương cũng không trực tiếp đi tới kho ngũ cốc mà tìm một buồng điện thoại ở chỗ khuất gọi cho Triệu Thiên Tài. Sau khi Triệu Thiên Tài đến gặp Trương Dương ở chỗ hẹn, Trương Dương mới biết tin Đường Ngọc Linh đã chốn rồi, Triệu Thiên Tài lúng túng nói: "Đều tại tôi... Tôi không coi chừng cô ra cho cẩn thận, để cô ta chốn mất..." Trương Dương lại không hề tin sự việc lại đơn giản như vậy, lúc hắn rời đi Đường Ngọc Linh vẫn bị chói chặt, muốn thoát e là không dễ dàng như vậy. Nhất định Triệu Thiên Tài không nhẫn tâm giết cô ta nên đã thương hại thả cô ta đi.

Trương Dương khập khiễng bước lên xe, Triệu Thiên Tài mới kinh ngạc hỏi: "Cậu bị thương rồi?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui