Y Đạo Quan Đồ

Lý Hồng Dương rón ra rón rén đứng lên đi đến hướng toilet, gã sợ làm Trương Dương tỉnh, muốn cho vị thủ trưởng trẻ tuổi này ngủ lâu một hồi, nhưng lúc này ở bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.

Trương Dương mở hai mắt, nhìn đồng hồ trên tường: "Ai a, cái gì thế? Mới sáng sớm đã quấy rầy người khác ngủ."

Lý Hồng Dương cười nói: "Tôi ra xem!" Gã hướng ra phía ngoài nhìn lại, nhìn thấy Lương Thành Long tập đoàn Phong Dụ ở bên ngoài. Lý Hồng Dương biết Lương Thành Long là bạn tốt của Trương Dương, nhanh hóng mở cửa phòng ra, cười nói: "Tổng giám đốc Lương, làm sao ngài cũng tới Nam Vũ thế?" Sau khi mở cửa mới nhìn thấy bên cạnh Lương Thành Long còn có một người nữa.

Trên mặt Lương Thành Long không có vẻ cười, còn chưa tiến vào đã lạnh lùng nói: "Trương Dương đâu?"

Lý Hồng Dương nói: "Đang ngủ!"

Lương Thành Long đi nhanh vào, Đinh Triệu Dũng lo lắng hắn sinh sự, nhanh chóng xông về phía trước một bước giữ chặt cánh tay hắn.

Trương Dương nghe thấy thanh âm của Lương Thành Long lập tức liền ý thức được thằng nhãi này ngàn dậm xa xôi tìm đến Nam Vũ chính là tính sổ với mình. Hắn vẫn nằm trên giường, đối với việc Lương Thành Long đến cũng không có bất kỳ phản ứng nào.

Lương Thành Long tiến lên tóm chăn mền của hắn một cái rồi nhấc lên, cả giận nói: "Con mẹ nó mày còn ngủ, đứng lên cho tao!"

Đinh Triệu Dũng nói: "Thành Long, anh làm gì thế? Đã nói cần ôn hoà nhã nhặn."

Lý Hồng Dương chứng kiến tình huống có chút không đúng lắm, liền cùng đi lên: "Có chuyện gì từ từ nói, mới sáng sớm không nên tức giận như vậy."

Lương Thành Long cũng không hòa nhã với anh ta: "Đứng qua một bên đi, không liên quan với anh."

Lý Hồng Dương nói như thế nào cũng là Phó chủ nhiệm Ủy Ban Thể Dục, bị Lương Thành Long trách mắng, mặt liền tối lại, đang chuẩn bị phát tác hai câu thì thấy Trương Dương chậm rãi ngồi dậy trên giường, ngáp một cái nói: "Lão Lý, anh cứ tránh đi trước, chúng tôi có chút hiểu lầm."

Lý Hồng Dương lúc này mới trừng mắt nhìn Lương Thành một cái, lui ra ngoài, ra đến trước cửa vẫn không quên nói một câu: "Chủ nhiệm Trương, có chuyện gì cứ kêu một tiếng, tôi sẽ ở ngoài cửa, cùng lắm chúng ta báo cảnh sát!"

Trương Dương cười nói: "Lão Lý, không có chuyện gì đâu, anh đi ăn cơm đi."

Lương Thành Long nhìn thấy Trương Dương, nhớ tới mấy tấm hình kia, cơn tức giận nổi lên, hắn quơ nắm tay nói: "Con mẹ nó mày cũng đáng là bạn tao, con mẹ nó mày làm tao thất vọng!"

Trương Dương chỉ mặc một cái quần ngủ, híp mắt nhìn Lương Thành Long nói: "Làm gì? Muốn đánh tao? Đến đi! Mày đánh thắng được tao sao?"

Lương Thành Long tức giận liền hướng phía trước đi đến, nhấc chân muốn đá Trương Dương thì bị Đinh Triệu Dũng kéo lại, túm đến giường của Lý Hồng Dương ấn ngồi xuống.

Trương Dương chậm rãi đứng lên, duỗi cái lưng mệt mỏi nói: "Tao nói Đại lão mày từ xa chạy đến Nam Vũ chính là vì tự tìm phiền phức sao? Tao làm gì mày? Sáng sớm mày đã như chó điên hướng về phía tao cắn càn là sao?"

Lương Thành Long rút từ trong lồng ngực ra mấy tấm hình ném tới.

Trương Dương cầm lấy mấy tấm hình nhìn nhìn nói: "Mày là tính tin ảnh chụp hay là tính nghe tao giải thích?"

Lương Thành Long nói: "Mày dám nói người trong hình kia không phải là mày sao?"

Trương Dương nói: "Mày thấy rõ đó, quần áo của tao vẫn mặc chỉnh tề, tôi cả chạm cũng chưa chạm vào Lâm Thanh Hồng một cái."

Lương Thành Long nói: "Vậy tâm ảnh chụp kia giải thích thế nào?"

Đinh Triệu Dũng phụ họa nói: "Trương Dương, cậu nói rõ ràng đi, vì sao lại có tấm ảnh này? Chúng ta làm bạn nhiều năm như vậy, ngàn vạn lần đừng bởi vì hiểu lầm mà bị hủy."

Lương Thành Long cả giận nói: "Tao con mẹ nó không phải bạn của nó!"

Trương Dương nói: "Lời này là mày nói, Lương Thành Long, đầu mày có phải có bệnh không? Mày cũng không động não ngẫm lại, ai mẹ nó không có việc gì lại cho mày xem loại ảnh chụp này chứ? Người này khẳng định có ý xấu, hoặc là muốn phá hư tình cảm vợ chồng bọn mày, hoặc là muốn phá hư quan hệ giữa chúng ta."

Lương Thành Long nói: "Ruồi bọ không thể không đẻ trứng!"

Trương Dương vừa bực mình vừa buồn cười nói: "Xem ra mày là thực sự tin tao với vợ mày có gì đen tối, được, mày nghĩ tao ra sao tao cũng không cần, nhưng tao chưa từng thấy qua người như mày như vậy, rõ ràng không có việc gì, làm sao lại phải tìm nón xanh đội lên trên đầu mình chứ."

Đinh Triệu Dũng nghe thấy câu này không nhịn được cười, Lương Thành Long tức giận đến nỗi trừng mắt:với anh ta: "Con mẹ nó mày cười cái gì? Lạc lối.. không phải là vợ mày!"

Trương Dương nói: "Lương Thành Long, mày nói như vậy không được, đêm hôm đó căn bản chính là một chuyện gặp ngẫu nhiên..." Trương Dương đem chuyện xảy ra đêm hôm đó nói một lần từ đầu chí cuối.

Đinh Triệu Dũng nghe xong nói: "Thành Long, tôi đã sớm nói với anh rồi, chuyện này nhất định là hiểu lầm, anh bị người có ý đồ lợi dụng."

Vẻ mặt Lương Thành Long vẫn là bán tín bán nghi.

Trương Dương nói: "Nếu mày không tin thì có thể đi hỏi Thường Hải Tâm, nếu không tin nữa thì mày đi hỏi trợ lý Tào Tĩnh của Lâm Thanh Hồng, cho dù phẩm chất của tao có đê tiện đến đâu đi nữa, tao cũng không xuống tay với vợ mày lúc có Thường Hải Tâm ở đó, còn nữa, lúc ấy có ba người, vì cái gì chỉ chụp tao cùng Lâm Thanh Hồng, không chụp Thường Hải Tâm ở đây? Mày động não chút có được không?"

Lương Thành Long nói: "Thường Hải Tâm là nhân viên của mày, cô ta đương nhiên sẽ nghiêng về phía mày."

Trương Dương nói: "Mày nói như vậy thì tao cũng không còn cách nào, tao đã nói rõ với mày rồi, Lâm Thanh Hồng uống rượu có vấn đề, có người bỏ thuốc ở trong rượu của cô ấy, nếu còn không tin, mày chỉ có thể đi tìm Lâm Thanh Hồng mà hỏi, chuyện của hai người bọn mày tao không muốn xen vào, Lương Thành Long, làm bạn tao thật sự khuyên mày một câu, nếu ngay cả chút điểm tín nhiệm ấy với vợ mà mày cũng, thì nên ly hôn luôn đi, con mẹ nó mày đa nghi nhiều như vậy, không phải cả ngày lo lắng đội nón xanh sao?"

Đinh Triệu Dũng ha ha nở nụ cười.

Lương Thành Long kỳ thật nghe xong lời Trương Dương giải thích cũng tin bảy tám phần, bất quá hoài nghi của hắn đối với những tấm ảnh này vẫn không thể tiêu tan.

Trương Dương nói: "Tao còn có việc, mày muốn làm gì thì làm đi, đừng ở chỗ này clàm tao thêm phiền."

Đinh Triệu Dũng nói: "Thế này đi, chúng ta đi tìm Thanh Hồng giáp mặt hỏi một chút, làm cho chuyện này hoàn toàn rõ ràng."

Trương Dương chỉ vào tấm ảnh chụp nói: "Thu lại mấy tấm ảnh đi, Lương Thành Long mày không sợ dọa người nhưng tao con mẹ nó lại sợ không nói được rõ ràng đó."

Lương Thành Long cất ảnh đi, đứng lên nói: Chút nữa tao sẽ tìm mày tính sổ."

Lương Thành Long mới vừa đi, Lý Hồng Dương cùng Thường Hải Tâm đều đi vào, nhìn thấy Trương Dương bình an vô sự, hai người đều nhẹ nhàng thở ra, Lý Hồng Dương không hiểu nội tình lắm, nhưng Thường Hải Tâm biết chuyện này vì sao xảy ra, trên đường đi tới nhà ăn dùng cơm, nàng thấp giọng nói: "Anh không sao chứ?"

Trương Dương thở dài, đem chuyện có người lén chụp ảnh hắn và Lâm Thanh Hồng nói ra, Thường Hải Tâm nghe thấy chuyện này thì a một tiếng, mặt xấu hổ đến đỏ bừng, dù sao đêm hôm đó nàng đã ở đó, nếu có ảnh chụp Trương Dương cùng Lâm Thanh Hồng, như vậy có lẽ nàng cũng sẽ không may mắn thoát khỏi.

Trương Dương đương nhiên biết nàng đang lo lắng cái gì, nhẹ giọng an ủi nàng nói: "Không cần sợ, chuyện này không liên quan với em."

Thường Hải Tâm tức giận nói: "Những người này quá ghê tởm!"

Trương Dương nói: "Thuốc của anh linh nghiệm chứ?"

Thường Hải Tâm lặng đi một chút, lập tức ý thức được hắn đang nói tới cái gì, xấu hổ bặm môi nói: "Giữa ban ngày ban mặt anh nói bậy bạ gì đó!"

Trương Dương ha ha nở nụ cười, hắn cũng không vì chuyện của hai vợ chồng Lương Thành Long cùng Lâm Thanh Hồng làm ảnh hưởng đến tâm tình, ở trên việc của Lâm Thanh Hồng, hắn không thẹn với lương tâm, không có lỗi với Lương Thành Long, "đúng lý hợp tình" cùng "có tật giật mình" tuyệt đối là hai từ mà hắn trải qua muôn ngàn thử thách mới vừa tổng kết ra.

Lúc tám giờ rưỡi, Ngưu Chấn Vĩ đúng giờ đi tới trong phòng của Trương Dương, tiến vào nhìn thấy chỉ có một mình Trương Dương, Ngưu Chấn Vĩ gãi gãi đầu nói: "Chủ nhiệm Trương, thợ xoa bóp còn chưa tới à!"

Trương Dương cười nói: "Cậu Ngưu, tôi thấy cậu có chút căng thẳng!"

Ngưu Chấn Vĩ nói: "Tôi sợ thành tích trận đấu ngày hôm nayh không tốt, làm cho các lãnh đạo thất vọng."

Trương Dương nói: "Cậu lên giường nằm xuống đi!"

Ngưu Chấn Vĩ có chút tò mò nói: "Chủ nhiệm Trương, làm gì?"

Trương Dương nói: "Đừng có nhiều lời vô nghĩa như vậy, bảo cậu nằm thì cậu nằm xuống đi."

Ngưu Chấn Vĩ ngại hắn là lãnh đạo, chỉ có thể làm theo như hắn nói, đi tới bên giường, Trương Dương lại nghĩ tới một chuyện: "Cậu cởi quần dài ra!"

Ngưu Chấn Vĩ đỏ mặt, đây là chuyện gì a, cho dù anh là lãnh đạo, cũng không thể bảo tôi cởi quần? Ngưu Chấn Vĩ sợ hãi nói: "Không tốt lắm!"

Trương Dương nói: "Nhanh lên, Đại lão gia, cậu nhăn nhăn nhó nhó làm cái gì? Lúc cậu thi đấu, không phải cũng cần cởi quần dài đi?"

Ngưu Chấn Vĩ do dự trong chốc lát, rốt cục cắn chặt răng, ai bảo người ta là lãnh đạo, cởi quần thì cởi quần, gã buông đai lưng ra, cởi quần ra, sau đó nằm sấp lên trên giường.Trong lòng Ngưu Chấn Vĩ vẫn thực không yên, gã bình thường cũng là người yêu thích điện ảnh, đã xem không ít phim trong và ngoài nước, gần đây có xem qua một bộ phim nước ngoài, hình như chính là hai người đàn ông làm gì đó đi, không phải vị Trương chủ nhiệm có gì ý tưởng đó chứ? Nghĩ tới như vậy, Ngưu Chấn Vĩ mặt đỏ tới cổ, trong lòng thầm nói cho dù mình không tham gia trận đấu cũng không thể mất cái đó=)), nếu vị chủ nhiệm Trương này thực sự biến thái như vậy, ta con mẹ nó bằng bất cứ giá nào cũng liều mạng với ngươi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui