Y Đạo Quan Đồ

Tôi không tìm thấy Liêu Bác Sinh, chỉ có thể đi tìm bí thư Lương của thành phố Đông Giang mà trách cứ, bí thư Lương cũng tránh tôi không gặp."

Lưu Diễm Hồng nói: "Cho nên cậu chỉ có thể đi tìm tỉnh trưởng Tống để khiếu nại!"

Trương Dương gật đầu: "Tôi thật sự là không rõ, chuyện nước bị ô nhiễm sờ sờ ra đó, trách nhiệm là của ai thì trong lòng mọi người đều rõ, vì sao còn phải mượn cớ kéo dài? Bọn họ không muốn ngừng sản xuất, đơn giản là vì duy hộ cho lợi ích của bản địa, bọn họ sợ ngừng sản xuất sẽ tạo thành tổn thất kinh tế, nhưng bọn họ có nghĩ đến lợi ích của Nam Tích không? Bọn họ tạo nghiệt vì sao lại bắt chúng tôi gánh chịu?"

Lưu Diễm Hồng nói: "Tôi phụ trách công tác của Ủy ban kỷ luật, hôm nay tìm cậu cũng không phải là để nghe cậu giảng đạo lý."

Trương Dương nói: "Tôi cũng không muốn nói đạo lý gì cả? Ai cũng cường điệu đại cục quan với tôi, đại cục quan cái rắm? Cái gọi là đại cục quan đó chính là chiếu cố lợi ích của mình thôi. Ai nói nghe thì đều rất hay, nhưng trong lòng thì chỉ lo cho lợi ích và quan vị của mình, tôi sớm đã nhìn thấu rồi."

Lưu Diễm Hồng nói: "Cách nhìn vấn đề có chút cực đoan."

"Cực đoan? Tôi muốn đi xem tình huống sửa ống thải làm ô nhiễm sông Thoan, kết quả thì sao? Khu khai phá phong tỏa khu vực đó, nói cái gì là cơ mật quốc gia, ô nhiễm lúc nào cũng thành cơ mật quốc gia thế? đám phóng viên của nhật báo Đông Nam cũng không phải là tôi mời tới, là tôi tình cờ gặp, vì thế tôi liền gọi một chiếc trực thăng, giúp giới truyền thông biết chân tướng sự thật, tôi nghĩ rằng quyền được biết này chúng tôi nên có, phía Đông Giang che giấu cái gì? Cơ mật quốc gia ư? Bọn họ chẳng qua chỉ là sợ sai lầm của mình bị người ta biết được thôi." Trương Dương phẫn uất đập bàn.

Lưu Diễm Hồng không nói gì, cô ta biểu rõ những thói ấu này của Trương Dương.

Trương Dương nói: "Liêu Bác Sinh sợ chuyện này bị đưa tin ra ngoài, xuất động công an phân cục khu khai phá ý đồ khống chế chúng tôi, khi chúng tôi sắp phát sinh xung đột thì truyền đến tin tức ống thải đã sửa xong, hắn cho rằng chuyện này đã được giải quyết, cho nên tự cho là thông minh dẫn tôi và phóng viên truyền thông tới hiện trường xem, kết quả..." Trương Dương cười lạnh hai tiếng: "Ống thải vẫn bị rò, y không giấu được, không ngờ lại kích động công nhân vây công tôi, tôi thừa nhận, người này rất lợi hại, tôi vì xung động nên đã đánh hắn! Toàn bộ quá trình của sự việc là vậy, nên xử lý tôi như thế nào, các vị cứ tùy tiện mà làm, tôi chịu hết!"

Lưu Diễm Hồng nói: "Có những lúc, tôi thật không biết cậu là dũng cảm hay là lỗ mãng?"

Trương Dương nói: "Tôi cũng không biết, bí thư Lưu, nếu định song quy tôi, tôi hôm nay sẽ không đi, tôi từ giữa trưa đến bây giờ vẫn chưa được ăn cơm, phiền chị an bài người mang cơm cho tôi ăn, phía lãnh đạo thành phố Nam Tích vẫn chưa biết nơi hạ lạc của tôi, cũng phiền chị thông tri cho họ một tiếng, để bọn họ mau mau tìm người tiếp nhận công tác của tôi, chuyện tôi bị song quy là nhỏ, nhưng làm chậm trễ sự nghiệp thể dục thể thao của Nam Tích thì là lớn."

Lưu Diễm Hồng nghe đến đây không nhịn được mà bật cười, sau khi cười một tiếng lại thấy có chút không đúng, hôm nay vốn là chuyện nghiêm túc, Trương Dương chính là có bản sự này, rõ ràng là một chuyện rất nghiêm túc, nhưng lại bị hắn bất tri bất giác làm lẫn vị đạo.

Trương Dương nhìn thấy Lưu Diễm Hồng mỉm cười, trong lòng cũng có chút đỡ lo, xem ra mình phạm sai lầm là khẳng định rồi, bị phê bình xử phạt cũng là chắc chắn, có điều vẫn chưa nghiêm trọng đến mức bị song quy.

Lưu Diễm Hồng nói: "Thế này đi, cậu đi về trước, mấy ngày nay đừng về Nam Tích vội, tôi hôm nay gọi cậu đến cũng chỉ là để tìm hiểu tình huống, về phần xử lý như thế nào, chờ sau khi tôi xin chỉ thị của lãnh đạo rồi sẽ quyết định."

Trương Dương nói: "Một cán bộ cấp ban như tôi cũng đáng để xin chỉ thị của lãnh đạo ư?"

Lưu Diễm Hồng nhìn hắn, nói: "Trương Dương, cậu thực sự không cậu đã phạm sai lầm rất nghiêm trọng sao?"

Trương Dương nói: "Cảm thấy rất nghiêm trọng, nhưng tôi không thấy mình phạm sai lầm!" Hắn đứng lên, nói: "Chị Lưu, chị cũng không dễ dàng gì, muộn như vậy còn phải làm công tác tư tưởng với tôi, để tỏ lòng cảm tạ với chị, tôi mời chị đi ăn cơm!"

Lưu Diễm Hồng lắc đầu nói: "Hôm nay tôi còn có chuyện, để hôm khác đi!"

Trương Dương cười nói: "Xem ra vấn đề của tôi rất nghiêm trọng rồi, chị chưa gì đã vội vã phân rõ giới hạn với tôi rồi."

Lưu Diễm Hồng trừng mắt lườm hắn một cái: "Cậu nói ít thôi, gần đây tốt nhất hãy ngoan ngoãn cho tôi."

Trương Dương rời khỏi Ủy ban kỷ luật thì đã là chín rưỡi tối, hắn đang định đi tìm một chỗ ăn cơm, một mình uống chút rượu, bất kể hôm nay đã gặp phải bao nhiêu phiền toái, phạm sai lầm bao lớn, nhưng dù sao chuyện nước bị ô nhiễm cũng đã được giải quyết, quá trình đấu tranh tuy rằng gian nan nhưng nhưng hắn dù sao cũng giành được thắng lợi, nếu đã thắng lợi thì đáng để ăn mừng.

Người ta khi thất bại thì cần người chia xẻ, người ta khi thắng cũng cần phân hưởng, Trương Dương lúc này đứng ở đầu đường Đông Giang bỗng nhiên cảm thấy một loại cảm giác cô độc trước nay chưa có, nếu là trước đây, người đầu tiên hắn nghĩ đến nhất định là Cố Giai Đồng, nhưng hiện tại....

Đứng trong gió xuân se lạnh, Trương Dương bỗng nhiên từ đáy lòng cảm thấy một loại rét lạnh. Hắn bó chặt áo, hắn ép mình không nghĩ tới Giai Đồng nữa, bởi vì mỗi khi nhớ tới nụ cười ấm áp của Cố Giai Đồng, hắn sẽ cảm thấy một loại đau đớn như xé ruột xé gan.

Tiếng chuông di động đã đánh tan sự trầm tư của hắn, Trương Dương cầm lấy điện thoại, hắn chờ mong người ở đầu kia điện thoại sẽ mang tới cho hắn một sợ kinh hỉ, ảo tưởng Cố Giai Đồng đột nhiên vào lúc này gọi điện thoại cho mình, nhưng hắn biết đó là điều không thể.

Ở đầu kia điện thoại vang lên một giọng nói ôn nhu, chính là Kiều Mộng Viện.

Trương Dương hơi ngẩng ra, hắn nói khẽ: "Không ngờ cô muộn vậy rồi còn gọi điện cho tôi!"

Kiều Mộng Viện nói khẽ: "Nghe nói anh đã tới Đông Giang, cho nên hỏi thăm một chút."

Trương Dương nói: "Cô ăn cơm chưa?"

"Ăn rồi!"

"Tôi thì chưa ăn!"

Kiều Mộng Viện ở đầu dây bên kia bỗng dưng trầm mặc, một lát sau nói: "Tôi mời anh, ở đối diện nhà tôi mới mở một quán món cay Tứ Xuyên, canh cá ở đó rất ngon."

Trương Dương mỉm cười: "Tôi lập tức sẽ đến!"

Trong bóng tối, Kiều Mộng Viện mặc áo gió màu lam đậm, nhàn tĩnh mà xinh đẹp, cứ vậy hài hòa, cứ vậy điềm đạm, đứng dưới ánh trăng.

Trương Dương xuống xe taxi, nhoẻn miệng cười, nụ cười vẫn xán lạn. Thằng ôn này tách rất rõ công việc và sinh hoạt, cũng không bởi vì chuyện trên công tác làm ảnh hưởng tới tình tự của mình.

Kiều Mộng Viện chỉ vào quán Tứ Xuyên ở bên cạnh, nói khẽ: "Ngại quá, tới đây mới biết nhà bếp của họ đã đóng cửa rồi."

Trương Dương bật cười, chỉ chỉ vào cuối ngã tư đường: "Tôi nhớ bên kia có một quán ven đường."

Kiều Mộng Viện nói: "Đi thôi!"

Trương Dương sải bước đi tới đó, rất nhanh liền sóng vai với Kiều Mộng Viện mà đi, sau đó nhip chân thả chậm, phối hợp với tiết tấu của Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện làm bất kỳ chuyện gì cũng không nhanh không chậm, cô ta vừa gội đầu, gió đêm thổi qua, làm mũi hương tóc của cô ta thổi vào mũi Trương Dương, Trương Dương hít một hơi: "Muộn thế này rồi mà bí thư Kiều vẫn cho cô ra ngoài à?"

Kiều Mộng Viện nói: "Cha tôi rất ít hỏi đến chuyện cá nhân của tôi!" Đôi mắt sáng lại đảo qua, nói khẽ: "Anh không ngờ lại không lái xe!"

Trương Dương nói: "Lần này đến Đông Giang làm việc, đi xe công tới, gần đây giá xăng tăng, chút tiền lương của tôi không đủ để lái xe."

Kiều Mộng Viện không nhịn được mà bật cười.

Hai người rất nhanh liền tới quán ven đường đó, chủ quán là một đôi vợ chồng già, ở cuối ngã tư đường mở một quán ăn, mỗi khi trời tối lại kéo mấy cái bàn ra đặt ở ven đường đón khách. Có điều sinh ý vẫn rất vắng vẻ, bên trong chỉ có mấy con gà mái già, Trương Dương vì đói nên vừa ngửi thấy mùi gà, bụng liền sôi sùng sục, hắn cười nói: "Ông chủ cho tôi một con gà!"

Ông chủ cười hỏi: "Có uống rượu không?"

Trương Dương gật đầu: "Cho một bình Nhị Oa Đầu!"

Kiều Mộng Viện nói: "Bụng rỗng uống rượu không tốt đâu!" Cô ta nói với chủ quán: "Cho một bát canh trước đã!"

Trương Dương lại gọi thêm hai món, bọn họ ngồi xuống trước một cái bàn nhỏ ở ven đường, đưới đề nghị của Kiều Mộng Viện, Trương Dương trước tiên uống chút canh rồi mới cầm bình rượu lên uống một ngụm, hắn chẹp miệng: "Cuối cùng cũng được ăn một bữa cơm yên ổn."

Kiều Mộng Viện cũng rót cho mình nửa chén, cùng Trương Dương nhấp một ngụm, cô ta có chút không chịu nổi rượu cay, đôi mi thanh tú nhíu chặt lại, một lúc sau mới giãn ra: "Cay quá!"

Trương Dương nói: "Cay một chút mới thích!" Hắn gắp một cái đùi gà bỏ vào bát Kiều Mộng Viện.

Kiều Mộng Viện nói: "Tôi ăn rồi!"

Trương Dương nói: "Đồ tốt phải phân hưởng, có phân hưởng mới vui vẻ."

Kiều Mộng Viện cười nói: "Nghe ra cảnh giới của anh đã lại đề cao không ít rồi, muốn phân hưởng với tôi cái gì?"

Trương Dương lại nhấp một ngụm rượu rồi nói: "Không phải tôi tìm cô phân hưởng, là cô chủ động tìm tôi phân hưởng."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui