Y Đạo Quan Đồ

Lưu Diễm Hồng từ trong những lời này của Tống Hoài Minh đã phẩm vị được gì đó, chẳng lẽ thằng ôn này Trương Dương cưa cả Kiều Mộng Viện? Chẳng trách hắn lại chẳng sợ gì như vậy? Nhưng nghĩ lại lại thấy không đúng, sự tức giận của Kiều Chấn Lương hôm nay cũng không phải là giả vờ, y thật sự là muốn xử lý Trương Dương, có điều từ những lời này của Tống Hoài Minh có thể cảm thấy được, y đối với Trương Dương rất có phê bình kín đáo, thật ra cái này cũng dễ lý giải, dù sao Trương Dương trước kia cũng là người yêu của Sở Yên Nhiên, con gái y, thằng ôn này trên tình cảm trước giờ vốn không có định tính, Lưu Diễm Hồng bỗng nhiên ý thức được, bí thư tỉnh ủy tiền nhiệm Cố Doãn Tri, bí thư tỉnh ủy đương nhiệm Kiều Chấn Lương, còn có vị tỉnh trưởng Tống Hoài Minh ở trước mắt này, con gái của bọn họ cơ hồ đều phát sinh tình cảm với Trương Dương, thằng ôn này cũng thật là có bản sự, thuật nghiệp cũng chuyên về một môn, đó là chuyên tấn công con gái bảo bối của cán bộ lãnh đạo.

Lưu Diễm Hồng nói: "Căn cứ vào tình huống mà tôi tìm hiểu được, Trương Dương nổi nóng là có nguyên nhân.”

Tống Hoài Minh nói: "Bất kể nguyên nhân như thế nào, đánh lãnh đạo thượng cấp đều là không đúng, quan trường có quy tắc của quan trường, bí thư Kiều bất kể là thật lòng muốn xử hắn cũng được, hay chỉ muốn ra vẻ cũng được, lần này Trương Dương khẳng định không thoát khỏi bị xử phạt."

Lưu Diễm Hồng nói: "Anh thực sự định bỏ mặc hắn à?"

Tống Hoài Minh nói: "Tôi không tiện lên tiếng."

Lưu Diễm Hồng hơi ngẩn ra: "Nhưng.... Nếu không ai lên tiếng nói giúp hắn, chuyện lần này chỉ sợ sẽ rất nghiêm trọng."

Tống Hoài Minh nói: "Sự kiện ô nhiễm nước tính chất tuy rằng nghiêm trọng, nhưng lại rất đơn giản, tất cả mọi người biết phía phải chịu trách nhiệm là Đông Giang, Nam Tích tới đây hỏi trách, vốn là chuyện đúng lý hợp tình, nhưng đám lãnh đạo Nam Tích này vì sao muốn phái Trương Dương đi?"

Lưu Diễm Hồng nói: "Bởi vì bọn họ không dám gánh vác trách nhiệm, bởi vì bọn họ sợ đắc tội với người ta."

Tống Hoài Minh nói: "Có nguyên nhân của phương diện này, nhưng nguyên nhân quan trọng nhất là, bọn họ ý thức được bọn họ tới đây can thiệp, chắc gì đã có hiệu suất, hiệu quả cao như Trương Dương, Trương Dương trước giờ luôn là kẻ liều mạng, hắn dám làm dám chịu, người trẻ tuổi như vậy trong thể chế rất ít gặp, cũng chỉ có sau khi hắn bị vấp ngã, mới có thể từng bước đi lên."

Lưu Diễm Hồng nói: "Bởi vì hắn có cha nuôi là phó thủ tướng, còn có đám chú bác như các anh bảo vệ hắn."

Tống Hoài Minh nói: "Chính trị là công bình, cũng rất tàn khốc, trong thể chế nếu hành vi của một người bị phủ lên quá nhiều sắc thái tình cảm, như vậy nhất định hắn sẽ không đi được xa."

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Lưu Diễm Hồng từ trong những lời này của Tống Hoài Minh bỗng nhiên nghĩ tới tình cảnh trước mắt của mình, vẻ mặt của cô ta không khỏi buồn bã, cho dù vẻ mặt này chỉ chợt hiện ra rồi hết ngay, nhưng bị ánh mắt sắc bén của Tống Hoài Minh thấy được, Tống Hoài Minh áy náy nói: "Tôi không phải nói cô."

Lưu Diễm Hồng cười cười, cô ta cầm chén rượu lên chạm với Tống Hoài Minh rồi nói: "Chuyện nước ô nhiễm phía phải chịu trách nhiệm là Đông Giang, Lương Thiên Chính thân là bí thư thị ủy phải gánh vác trách nhiệm chủ yếu của huyện này, vườn công nghiệp quốc tế lúc trước là một tay y thành lập lên, chuyện này liệu có ảnh hưởng đến tiền đồ của y không?"

Tống Hoài Minh không nói gì, đáp án hiển nhiên là có rồi, y đề nghị chỉnh đốn vườn công nghiệp quốc tế cũng không phải là nhằm vào Lương Thiên Chính, là người lãnh đạo của Bình Hải, Tống Hoài Minh đầu tiên phải nghĩ đến dân sinh và sự phát triển tương lai của Bình Hải, y không thể vì lợi ích chính trị của mình mà làm trái lương tâm ủng hộ Lương Thiên Chính, tuy rằng Tống Hoài Minh trong lòng hiểu rõ, Lương Thiên Chính tất nhiên sẽ bởi vì sự kiện này mà bị ảnh hưởng trên sĩ đồ, thậm chí có thể sẽ nguy hiểm tới vị trí phó tỉnh trưởng thường vụ mà đối với y đã là dễ như trở bàn tay. Kiều Chấn Lương trên chuyện lần này rõ ràng lại đạt được một lợi ích chính trị nữa, trên cuộc họp thường ủy, y trên vấn đề chỉnh đốn vườn công nghiệp quốc tế đã lửa cháy thêm dầu, tập trung mâu thuẫn chủ yếu lên người mình, bất kể y là cố ý hay là vô tình, sự kiện này đều sẽ tạo thành mâu thuẫn giữa Tống Hoài Minh và Lương Thiên Chính.

Từ sau khi Kiều Chấn Lương tới Bình Hải, Tống Hoài Minh trên cục diện chính trị không nghi ngờ gì nữa đã lâm vào thế bị động, đại hội đảng lần này, ban lãnh đạo tỉnh sẽ thay máu, mấy nhân tuyển của cương vị quan trọng trên cơ bản đều đã được xác định, Tống Hoài Minh rất khó thay đổi được kết quả đã chú định này.

Lưu Diễm Hồng có thể thông cảm cho tình cảnh hiện tại của Tống Hoài Minh, cô ta nói khẽ: "Sự kiện ô nhiễm nước lần này có truy cứu tới cùng không?"

Tống Hoài Minh nói: "Một bộ phận lãnh đạo của phía Đông Giang quả thực trên xử lý đã tồn tại sự hiềm nghi cố tình chậm trễ, nhưng nếu chỉ bởi vì bọn họ không ngay lập tức bắt xí nghiệp trong vườn công nghiệp quốc tế ngừng sản xuất mà trách phạtbọn họ, lý do này sợ là vẫn không đủ."

Lưu Diễm Hồng nói: "Nước bị ô nhiễm bản thân đã chứng minh bộ môn tương quan trong quản lý tồn tại thiếu xót?"

Tống Hoài Minh cười nói: "Bí thư Kiều vì sao phải trịnh trọng xử lý Trương Dương? Chuyện trước khi vẫn chưa hoàn toàn được điều tra rõ ràng, vì sao cái gậy đầu tiên đã đập lên người Trương Dương?"

Lưu Diễm Hồng đúng là chưa từng nghĩ tới vấn đề này, trong mắt cô ta, Trương Dương cho dù xung động, nhưng Trương Dương cũng là vì lợi ích của Nam Tích, là phía Đông Giang không đúng trước, cho nên mới chọc giận Trương Dương, sự xung động của Trương Dương có thể lý giải được, nhưng lời nói của Tống Hoài Minh bắt đầu khiến cô ta suy nghĩ sâu xa hơn, vì sao cái gậy đầu tiên của Kiều Chấn Lương lại đánh vào người Trương Dương, chỉ có một nguyên nhân, Kiều Chấn Lương không muốn Trương Dương tiếp tục gây ầm ỹ nữa, y không hy vọng ảnh hưởng của ô nhiễm nước sông Thoan tiếp tục mở rộng, sự chỉnh đốn của vườn công nghiệp quốc tế là thế tất phải làm, nhưng chuyện lần này sẽ không diễn biến thành một hồi bão chính trị, Kiều Chấn Lương muốn bình ổn chuyện này.

Tống Hoài Minh nói: "Chuyện của Nam Tích vẫn chưa hoàn toàn qua đi, chính đàn Bình Hải thật sự là không chịu nổi tổn thương nữa."

Lưu Diễm Hồng nói: "Nhưng vì sao cái gậy này phải đánh lên người Trương Dương? Cục thuỷ lợi của khu khai phá, cục bảo vệ môi trường, hội quản ủy không có sai lầm sao?"

Tống Hoài Minh mỉm cười nói: "Đánh cho hắn một cái có lẽ là để người khác không còn gì để nói nữa, dẫu sao thì là vì duy hộ hắn hay là đánh hắn thì chỉ sau nay mới biết được, có điều phía Đông Giang khẳng định sẽ có người bởi vì này chuyện lần này mà bị ảnh hưởng."

Những lời này của Tống Hoài Minh tuy rằng nói rất hàm súc, nhưng Lưu Diễm Hồng đã từ trong đó đoán ra được gì đó, người bị ảnh hưởng lớn nhất đó chỉ sợ chính là bí thư thị ủy Đông Giang Lương Thiên Chính. Lưu Diễm Hồng nhẹ giọng cảm thán nói: "Gần đây tôi bỗng nhiên cảm thấy chán ghét chính trị, có lẽ nữ nhân chúng tôi vốn không nên làm loại chức nghiệp đấu đá lẫn nhau này, giúp chồng dạy con mới là công tác thích hợp nhất đối với chúng tôi."

Tống Hoài Minh cười ha ha, nói: "Cô là thiết nương tử của chính đàn Bình Hải chúng ta, sao bỗng nhiên lại nói ra những lời này?" Y đương nhiên hiểu rõ chuyện lần này Lưu Diễm Hồng thay thế Tằng Lai Châu trở thành bí thư Ủy ban kỷ luật thất bại, đối với Lưu Diễm Hồng đã tạo thành đả kích rất lớn, trong lòng cảm thấy mất mát là không thể tránh được.

Lưu Diễm Hồng nói: "Thiết nương tử cũng không dễ làm đâu, thời đại hiện giờ, thiết nương tử, nữ cường nhân đều phải trả cái giá là hy sinh gia đình."

Tống Hoài Minh cầm chén rượu lên, nhìn rồi bỗng nhiên nói khẽ: "Xin lỗi!"

Lưu Diễm Hồng ngây ra đó, cô ta ngây ngốc nhìn Tống Hoài Minh, từ trong ánh mắt của Tống Hoài Minh đã đọc hiểu được gì đó, bọn họ rất hiểu nhau, rất nhiều lời không cần phải nói rõ ra làm gì. Mắt Lưu Diễm Hồng đỏ lên, cô ta có chút sợ hãi cúi đầu xuống, cầm chén rượu đó lên uống cạn rồi cười khúc khích: "Lão đồng học, anh càng lúc càng giống một chính trị gia."

Tống Hoài Minh có chút áy náy nhìn cô ta.

Lưu Diễm Hồng nói: "Trong chính trị còn có thứ gì chân thật không?"

Tống Hoài Minh gật đầu nói: "Có, hơn nữa điều này chính là mục tiêu mà chúng ta luôn luôn nỗ lực và phấn đấu để có được."

Mưa xuân như bơ, Trương Dương trong ngày mưa xuân lẫn phất như vậy đi tới hồ Hà, trước tiên tới thăm Cố Doãn Tri đang nhàn rỗi ở nhà, đương nhiên hắn còn có một mục đích, tới cúng mộ Cố Giai Đồng một chút.

Hôm nay người của Cố gia rất nhiều, Cố Minh Kiện, Liễu Duyên, còn có Thường Hải Thiên đặc biệt từ Giang Thành tới và hai quản lý cấp cao của nhà máy chế thuốc Giang Thành, bọn họ đặc biệt tới đây để báo cáo chuyện của nhà máy chế thuốc Giang Thành với Cố Minh Kiện, mấy ngày nay còn có một hội dược tiến hành ở Đông Giang sau khi Cố Giai Đồng qua đời, Cố Minh Kiện tiếp quản xí nghiệp do một tay chị gái khai sáng, trở thành tân chủ tịch của nhà máy chế thuốc Giang Thành.

Nhìn thấy Trương Dương tới, Thường Hải Thiên có chút kinh hỉ, gã và hai nhân viên quản lý đều đứng dậy chào hỏi Trương Dương.

Trương Dương cười nói: "Khéo thế, không ngờ các anh cũng ở đây."

Thường Hải Thiên nói: "Chúng tôi tới mở một hội dược, thuận tiện tới báo cáo một chút tình huống sản xuất gần đây với Cổ tổng."

Cố Minh Kiện cười cười đứng lên nói: "Trương Dương, cha tôi đi câu cá rồi, tôi bảo tiểu Duyên đi gọi ông ấy."

Trương Dương nói: "Không cần đâu, để tự tôi đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui