Y Đạo Quan Đồ

Hà Vân Nhan thay y phục, dắt xe đạp của nàng ra tới cửa, Trương Dương vẫn đang đứng ở cửa vẻ mặt trông ngây ngốc, Hà Vân Nhan vươn bàn tay quơ quơ trước mặt hắn: “Này! Ngươi bị đần à?”

“Ngươi mới đần ấy!”

Hà Vân Nhan bật cười khanh khách: “Ngồi trên đi!”

“Trên?”

“Ta ở sau!”

“Ngươi sau?”

Hà Vân Nhan lúc này mới hiểu những ý đen tối của tiểu tử kia, đỏ mặt mắng: “Đồ lưu manh, thật là không biết xấu hổ! Cho ngươi ngồi sau!”

Trương Dương gật đầu lập tức nhảy lên ngồi phía sau làm cho tay lái Hà Vân Nhan hơi lung lay một chút rồi lập tức cân đối lại, nàng đạp chiếc xe bon bọn chạy mang theo Trương Dương ngồi sau tiến về phía trước. Trương Dương ngồi phía sau, trong đầu đang suy nghĩ thực sự không ngờ Ngụy Chí Thành lại là cái dạng người như vậy, nếu như không phải có Hà Vân Nhan tới giải vây đúng lúc, sợ rằng chuyện này càng hỏng bét. Tuy rằng hắn và Cố Giai Đồng là vợ chồng trên danh nghĩa, thế nhưng cả hai người trước giờ đều chẳng có một chút tình cảm nào giành cho nhau. Nếu cả hai đều như thế thì chi bằng sớm kết thúc cuộc hôn nhân này cho đỡ mệt mỏi. Ngụy Chí Thành lấy cái tư cách gì để chỉ trích Cố Giai Đồng.

Hà Vân Nhan đưa Trương Dương tới chỗ chợ đêm Minh Châu Kiều, nàng dừng xe đạp nói với Trương Dương: “Ta không có nhiều tiền a, chỉ có thể mời ngươi ăn ở chợ đêm thôi!”

Trương Dương cười nói: “Có chút tấm lòng là đủ rồi… Hay là để hôm nay ta mời đi, coi như tạ ơn ngươi đã giải vây cho ta!”

Hà Vân Nhan đương hắn tới một quán mà nàng vẫn thường hay ăn ở chợ đêm: “Ta mời! Ngươi là khách ở xa tới, ta là địa chủ phải đứng ra mời khách chứ.”

Trương Dương gọi một chai rượu gạo, tâm tình hắn không được tốt cho lắm, muốn mượn chút rượu để giải sầu.

Hà Vân Nhan rót chén rượu cho hắn, nhẹ giọng nói: “Mượn rượu tiêu sầu càng sầu thêm mà thôi. Ta xem ngươi đừng có uống, gọi cho Cố GIai Đồng đi xem.”

Trương Dương bóc vỏ một con tôm rồi bỏ vào trong miệng: “Lòng hiếu kì của ngươi cũng cao thật a!”

“Hai người các ngươi có phải hay không không có chuyện gì?”

Trương Dương trừng mắt liếc hắn: “Sự hiếu kì đôi khi hại chết người đó. Trong đầu ngươi sao lại có mấy cái ý tưởng bát nháo ấy nhỉ?”

Hà Vân Nhan cười nói: “Ta nhìn ra được, lúc ta với ngươi nói chuyện, nàng cứ thi thoảng lại nhìn về phía ta, rõ ràng là có sự đố kị mà.”

“Đừng có cho rằng ai cũng như ngươi thế chứ?”

“Lòng người phụ nữ đôi khi rất nhỏ nhen. Trương Dương về điều này ngươi không thể rõ bằng ta được đâu!” Hà Vân Nhan cầm lấy bình rượu rót cho Trương Dương nháy nháy mắt: “Mà ngươi cũng thật bản lĩnh a, câu dẫn vợ người khác không sợ trời phạt hả?”

Trương Dương đang nốc cả một chén rượu, nghe những lời này của nàng không khỏi sặc hết cả lên mũi, thật vất vả lắm mới đỡ được, tay cầm lấy giấy ăn lau lau một chút, miệng nói: “Con mẹ nó chứ… Ta thật sự là không dám a, ăn bữa cơm này của ngươi rồi đi cấp cứu chắc không bõ.”

Hà Vân Nhan nhỏ giọng, ánh mắt đầy thâm ý: “Chột dạ a?”

“Ta đường đường chính chính, ngay thẳng vô cùng, có cái gì mà sợ?” Trương Dương ánh mắt có chút kì quái nhìn Hà Vân Nhan: “Mà này sao ngươi cứ phải vặn ta chuyện này thế? Không phải là coi trọng ta rồi đó chứ?”

“Coi lại ngươi xem! Nhìn từ đầu đến chân, rồi cả trong đầu ngươi nữa, chẳng có một chút gì thuần khiết cả. Ta hoàng hoa khuê nữ, thế nào lại coi trọng một kẻ lưu manh như ngươi!”

“Đừng để ta thô lỗ với ngươi!”

“Ngươi dám!” Hà Vân Nhan vừa nói vừa dơ bình rượu lên.

Hai người nhìn nhau chằm chằm rồi đồng thời bật cười, cười rất thoải mái, rất vui vẻ.

Mãi cho tới lúc Trương Dương lên máy bay, Cố Giai Đồng cũng không có chủ động liên lạc với hắn, Trương Dương thì cứ lo lắng mãi, suy nghĩ xem có nên gọi điện chào nàng một câu không, bất quá lại nghĩ sau chuyện tối qua tâm trạng nàng hẳn là không tốt, để cho nàng thanh tĩnh một chút cũng tốt.

Cố Giai Đồng tối qua sau khi ly khai khỏi đó, cứ lái xe đi miên man khắp nơi mãi tới nửa đêm mới về đến biệt thự ở chỗ số 9 Trữ Tĩnh. Đêm đó nàng đã thức trắng cả đêm, nàng dự cảm chuyện này sẽ không qua nhanh như vậy. Quả nhiên sáng hôm sau, Ngụy Chí Thành đã tới nhà nàng, biểu hiện của hắn lúc này vo cùng lãnh tĩnh, hắn tới là để gặp lão nhạc phụ Cố Duẫn Tri.

Bởi vì đang là cuối tuần, sáng sớm Cố Duẫn Tri đã đang chơi bóng trong sân với Dưỡng Dưỡng, thấy con rể tới, hắn mỉm cười bảo Ngụy Chí Thành vào phòng khách, giao Dưỡng Dưỡng cho Giai Đồng chiếu cố.

Ngụy Chí Thành biểu tình rất nghiêm túc, hắn thấp giọng nói: “Không cần! Ta tới là có chuyện muốn nói với cha!”

“Nói với ta?” Cố Duẫn Tri có chút kinh ngạc nhìn hắn, thong thả ngồi xuống ghế, trong lòng hắn cũng thập phần lo lắng, từ trước tới giờ lão vẫn luôn khuyên con gái, nhưng xem chừng chuyện tình cảm của nó và Ngụy Chí Thành tựa hồ đã đi tới bế tắc rồi, không có bất luật một dấu hiệu hòa hảo nào.

Ngụy Chí Thành thấp giọng: “Cha! Ta vốn không muốn nói! Nhưng đối với người, ta nghĩ không nên giấu.”

Cố Duẫn Tri ghét nhất là nói chuyện kiểu ấp úng như thế này, nhưng trên mặt vẫn không có biểu hiện gì, chỉ mỉm cười nói: “Người một nhà cả, có gì thì cứ nói.”

Ngụy Chí Thành hít một hơi nói: “Giai Đồng có người ở ngoài!” Những lời này tiếng sét ngang tai Cố Duẫn Tri, đồng thời cũng khiến cho Dưỡng Dưỡng nghe sợ ngây người.

Bộ dáng mỉm cười trên mặt Cố Duẫn Tri nhất thời thu liễm.

Ngụy Chí Thành nói: “Ta đã kiểm tra, kẻ kia tên gọi là Trương Dương, là một tiểu cán bộ chủ nhiệm văn phòng đại diện Bắc Kinh…”

Cố Dưỡng Dưỡng giận dữ cắt đứt lời hắn: “Tỷ phu, ngươi thế nào có thể nói như vậy? Tỷ ta không phải loại người như thế, Trương ca cũng vậy. Ngươi dựa vào cái gì mà nói như thế!”

Ngụy Chí Thành thấp giọng: “Dưỡng Dưỡng! Ta không có nói xấu nàng, tối qua chính ta đã tận mắt nhìn họ đi ăn cùng với nhau, trông vô cùng thân mật!”

Cố Duẫn Tri bỗng lên tiếng: “Ngươi tin sao?”

Ngụy Chí Thành gật đầu.

Cố Duẫn Tri chỉ tay ra ngoài cửa, bình tĩnh nói: “Đi đi!”

Ngụy Chí Thành ngạc nhiên nhìn Cố Duẫn Tri, hắn vẫn chưa có minh bạch ý tứ của lão nhạc phụ.

Trên mặt Cố Duẫn Tri phủ kín một tầng lãnh khốc trước giờ chưa bao giờ có: “Cút!”

“Cha…”

“Ta không phải cha ngươi! Ngươi biết tôn trọng Giai Đồng cũng là tôn trọng ta. Đừng cho rằng sau khi hai đứa ngươi kết hôn ta không biết ngươi làm những cái gì. Hừm! Chưa cần nói là Cố Giai Đồng không có làm, kể cả nó có làm như vậy thì đã làm sao? Nó là con gái ta, bất luận thế nào ta cũng đứng trên lập trường về phía nó! Ta đã cho ngươi thể diện, nhưng là ngươi không cần.”

Ngụy Chí Thành cả người ngây ra, hắn ủ rũ đứng lên thấp giọng nói: “Ta… ta chỉ là muốn vãn hồi…”

Cố Dưỡng Dưỡng không chút khách khí nói với hắn: “Ngươi không nghe cha ta nói gì sao?”

Trên khuôn mặt anh tuấn của Ngụy Chí Thành biểu hiện oán độc vô cùng, hắn lẳng lặng ly khai khỏi căn biệt thự ấy, trong lòng minh bạch bản thân không có còn cơ hội bước chân vào đó nữa.

Cố Duẫn Tri xoay người lại, đã thấy Cố Giai Đồng đứng ở cửa nhà, nàng nhìn phụ thân, nước mắt đã lăn trên khuôn mặt xinh đẹp. Từ trước tới giờ giữa nàng và phụ thân vẫn tồn tại một vách ngăn cách thật sâu, nàng vẫn cho rằng cha không quan tâm tới tình cảm, tới hạnh phúc của nàng, nhưng hiện tại nàng mới biết được, cha tuy rằng chưa bao giờ nói ra, nhưng trong lòng vẫn luôn lo lắng cho nàng, vẫn luôn quan tâm yêu thương nàng.

“Cha…” Cố Giai Đồng đi tới trước mặt Cố Duẫn Tri, thanh âm của nàng run run, bỗng nhiên bật khóc nức nở mà ủa vào lòng cha.

Cố Duẫn Tri nhẹ nhàng vỗ về, bàn tay vuốt ve mái tóc của đứa con gái, nhỏ giọng an ủi: “Nha đầu ngốc, lớn như vậy cư nhiên còn khóc nhè, muộ muội ngươi chê cười kìa!”

“Con xin lỗi! Cha…”

Hai tay Cố Duẫn Tri đặt lên vai đứa con gái, nhìn thẳng vào mắt Giai Đồng nói rõ ràng từng chữ: “Chúng ta là người một nhà, vĩnh viễn đừng bao giờ nói hai chữ xin lỗi!”

Vèo cái đã tới cuối năm, Lý Trường Vũ vẫn an an ổn ổn, trên cũng không có tiếp tục truy cứu trách nhiệm của hắn, cũng chưa thấy động tĩnh an bài công tác tiếp cho hắn. Sau khi ly hôn với Chu Hồng Mai, hắn về sống cùng với Cát Xuân Lệ, hai người thuê một căn hộ ở Giang Thành, đón tẩu tử Tô lão thái tới, sống những ngày yên bình.

Những Cát Xuân Lệ vẫn nhận ra mặt dù bên ngoài Lý Trường Vũ luôn tỏ ra bình thản, nhưng trong nội tâm hắn vẫn tồn tại cảm giác mất mát, trên con đường làm quan này hắn đã dốc sức làm hơn hai mươi năm, bây giờ đột nhiên lại bị như thế này, trong lòng không thể nghi ngờ là vô cùng thống khổ. Nhưng Cát Xuân Lệ cũng chẳng khuyên hắn, đấu tranh chính trị chính là như thế, một khi đã thua, trừ phi là có kỳ tích xuất hiện nếu không rất khó để xoay chuyển thế cục. Nàng không muốn người mình yêu trầm luân xuống dưới, vẫn thường bảo hắn điện cho Hồng Vĩ Cơ một chút, hai người là bạn cùng học, cũng là cùng một phe cánh, biết đâu Hồng Vĩ Cơ có thể giúp được gì.

Nhưng mỗi lần đề cập tới điều này Lý Trường Vũ đều lắc đầu cười khổ, qua cơn phong ba này, hắn đã thấy rõ từng người, Hồng Vĩ Cơ tuy rằng là như thế, nhưng hắn lại vẫn cứ luôn bo bo giữ mình.

Huống chí biến cố lần này là do chính lão đại của tỉnh Bình Hải – Cố Duẫn Tri gây nên, đây là ván cơ của Cố Duẫn Tri và Hứng Thường Đức, đây là do hắn bị Cố bí thư coi là vây cánh của Hứa Thường Đức mà bị cuốn vào, mà hiện trạng của Hồng Vĩ Cơ khá hơn mình cũng chẳng là bao nhiêu. Hiện tại thị trưởng Giang Thành - Lê Quốc Chính còn chưa khỏi bệnh, phó thị trưởng Tả Viễn Triệu nghiễm nhiên trở thành thị trưởng. Bản thân Lý Trường Vũ là thường vụ phó thị trưởng, nếu như chuyện này không xảy ra, dựa theo quy củ thì chức thị trưởng Giang Thành vốn là phải thuộc về hắn.

Nghe tin tức hàng ngày mà trong lòng không khỏi cảm thán ông trời đối với hắn bất công, lẽ nào con đường làm quan của hắn lại kết thúc như thế này? Ngay trong lúc hắn tuyệt vọng, thì nhận được giấy báo nhập học của trường Đảng tỉnh.

Đợt học tập này là do bí thư tỉnh ủy Cố Duẫn Tru khởi xướng, các học viên tham gia đợt học này đều là cán bộ cấp thị trưởng, phó thị trưởng từ các nơi tỏng tỉnh. Nhận được giẩy báo, trong lòng Lý Trường Vũ không khỏi lo lắng, hắn đối với vị lão đại Cố Duẫn Tri này sinh ra một cảm giác kính nể khó nói, lần này được gọi đi học không biết là chuyện tốt hay xấu nữa.

Tuy rằng Lý Trường Vũ đoán được chuyện này tới chín phần là chuyện tốt, một cán bộ được gọi đi học ở trường Đảng là một chuyện mong còn không được. Bất quá nội dung học tập lần này là về đẩy mạnh tính liêm khiết trong cán bộ Đảng viên, điều này không khỏi khiến cho Lý Trường Vũ một chút thấp thỏm, lúc trước không phải mình mứoi bị thanh tra về phương diện này sao? Không lẽ lần này được đưa đi làm nhân vật phản diện điển hình, Cố bí thư hẳn là sẽ không làm cái việc như vậy chứ?

Nhận được giấy báo này, vui mừng nhất chính là Cát Xuân Lệ, nàng cho rằng đây khẳng định là chuyện tốt, tỉnh gọi Lý Trường Vũ đi học như thế này có nghĩa là sắp có công việc phần công cho hắn, đối với Lý Trường Vũ mà nói đây tốt hơn là cứ ngây ngốc ở một chõ như thế này.

Trương Dương hiện đang bận rộn tại Bắc Kinh, ở văn phòng đại diện tại Bắc Kinh vào những dịp cuối năm như thế này hết sức là nhiều việc. Không tiếp đón các vị lãnh đạo huyện thì cũng là có người muốn khiếu nại vượt cấp. Đối với những người này thì trước hết là tận tình khuyên giải, sau là dùng hết mọi thủ đoạn để đuổi về quê bằng được, cái này thực sự là cũng không có biện pháp, Trung Quốc cả tỉ dân, nếu ai cũng cứ có việc là muốn kiến nghị vượt cấp thì không phải là khiến cho lãnh đạo trung ương mệt chết sao.

Tận tình khuyên giải thì không phải là sở trường của Trương Dương, nhưng đe dọa và uy hiếp thì đúng là nghề của chàng, hầu như lần này hắn rat ay xuấy thủ xong là người ta cũng phải thành thành thật thật mà lên đường về Xuân Dương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui