Y Đạo Quan Đồ

Cơ Nhược Nhạn lại rất thích bức tranh này, cô ta nhẹ nhàng cầu khẩn: “Chủ nhiệm Trương, tôi thật sự rất thích bức tranh này, có thể để lại cho tôi không?”

Trương Dương cảm thấy hơi kì lạ, hắn đã nói không bán, mà Cơ Nhược Như lại cứ bảo hắn bán, trước mặt nhiều người như thế này, làm vậy có phải hơi quá đáng không? Trước kia sao hắn không biết Cơ Nhược Như là một người yêu thích nghệ thuật như vậy chứ?

Lương Khang lạnh lùng nhìn Trương Dương, tên này không nể mặt gã, làm cho gã cảm thấy tức giận.

Đầu óc Trương Dương cũng rất linh hoạt, sự việc này hắn biết phải xử lý thế nào, cười nói: “Cơ tiểu thư, không phải tôi không muốn để lại, bức tranh này tôi đã đồng ý để lại cho mẹ nuôi tôi rồi, những sự việc đã đồng ý không thể thay đổi được.” Thật ra La Tuệ Ninh chưa từng nhìn thấy bức tranh này. Trương Dương lợi dụng cách này để làm giảm mâu thuẫn mà thôi.

Cơ Nhược Nhạn nghe thấy câu này của Trương Dương cũng đành bỏ cuộc, Giang Quang Á vội vàng đưa họ đến nơi khác để tham quan.

Sau khi họ đi rồi, Tra Vi hỏi không hiểu: “Sao tôi không biết anh đã tặng bức tranh này cho Văn phu nhân?”

Trương Dương nói: “Cô đâu có phải sâu trong bụng tôi đâu, việc gì của tôi cô cũng biết à?”

Tra Tấn Bắc và Khưu Phụng Tiên đứng bên cạnh đều cười, Tra Vi tức giận trừng mắt với Trương Dương, rồi đi đến nói chuyện cùng La Tuệ Ninh.

Tra Tấn Bắc nhắc nhở Trương Dương: “Cậu Lương Khang vừa rồi, là môt trong ba công tử của kinh thành, là chủ tịch tập đoàn Cự Long đấy.”

Trương Dương nói: “Tôi không quen!”

Tra Tấn Bắc nói: “Cậu ta rất ưa thể diện!”

Trương Dương cười nói: “Thể diện không phải người khác cho được, mà phải tự mình lấy!”

Tra Tấn Bắc nhìn bức “Sơn Quỷ” đó với vẻ tiếc nuối: “Tôi thật sự rất thích bức tranh này!”

Trương Dương thấp giọng nói: “Đợi chút nữa ông quyên góp 500000, tôi bảo Tra Vi đưa bức này cho ông.”

Tra Tấn Bắc nói: “500000, cậu thật là biết cách đòi tiền.”

Trương Dương nói: “Vừa nãy ông cũng nghe rồi đấy, Lương Khang cũng trả cái giá này mà.”

Tra Tấn Bắc cười nói: “50 thì 50 vậy, vừa lấy được bức tranh này vừa làm được chút việc từ thiện, còn gì vui bằng, có điều….Anh phải đồng ý với tôi một chuyện.”

“Việc gì vậy?”

Tra Tấn Bắc nói: “Giúp tôi gặp tác giả của bức tranh này.”

Trương Dương nói: “Không vấn đề gì.”

Salon nghệ thuật ngày hôm đó rất thành công, rất nhiều khách đến xem đã mua tranh, đa phần những người đó chẳng hứng thú gì với bản thân bức tranh, chỉ có điều thông qua cách này để quyên góp tiền cho quỹ của Thiên Trì tiên sinh mà thôi, làm việc thiện, Tra Tấn Bắc quyên góp nhiều nhất, 500000.”

La Tuệ Ninh thay mặt cho quỹ nói phát biểu, rồi nói lời cảm ơn với tấm lòng nhiệt tình của mọi người.

Trương Dương đứng trong đám người nghe La Tuệ Ninh nói chuyện, lúc này, Cơ Nhược Nhạn đến bên hắn, cười nói: “Chủ nhiệm Trương, hôm nay anh làm tôi thật mất mặt.”

Trương Dương thấy Cơ Nhược Nhạn đến một mình, hắn cười nói: “Xin lỗi, nếu như không phải tôi đã đồng ý cho mẹ nuôi trước rồi, thì nhất định sẽ tặng cho cô bức này.”

Cơ Nhược Nhạn thở dài nói: “Để bồi thường cho tôi, anh có thể tặng cho tôi một bức tranh chữ không.”

Trương Dương cười nói: “Trước kia chẳng phải đã từng viết cho cô rồi sao?”

Cơ Nhược Nhạn nói câu này cảm thấy hơi đỏ mặt, nhẹ nhàng nói: “Bức đó chủ nhiệm Lưu của thể ủy lấy đi rồi.”

Thật ra người như Trương Dương rất dễ nói chuyện, hắn chẳng mấy ác cảm với bản thân Cơ Nhược Nhạn, vừa nãy không đồng ý yêu cầu của cô ta là vì Lương Khang biểu hiện qua ư kiêu ngạo, Trương Dương sau khi từ chối Cơ Nhược Nhạn, cũng cảm thấy có lỗi, giờ đây thấy Cơ Nhược Nhạn nhờ vậy, đương nhiên không thể từ chối lần nữa, liền mỉm cười nói: “Được, đợi tôi về viết xong rồi sẽ đưa cho cô.”

Cơ Nhược Nhạn nói: “Quân tử nhất ngôn đấy nhé, không cần anh đưa đến đâu, tôi sẽ đến đó lấy, thế này mới có thành ý.”

Trương Dương nói: “viết gì đây?”

Cơ Nhược Như nói: “Trường Hận Ca đi!”

Hai người đang nói chuyện vui vẻ, thì Lương Khang bước đến, gã nói với Cơ Nhược Nhạn: “Nhược Nhạn, chúng ta phải đi rồi!”

Cơ Nhược Nhạn gật đầu, cười nói với LƯơng Khang: “Chủ nhiệm Trương đã đồng ý tặng em một bức chữ rồi.”

Lương Khanh cười nhạt nói: “Hay lắm!” Gã kéo tay Cơ Nhược Nhạn bước ra ngoài.

Trương Dương nheo nheo mắt nhìn bóng hai người, cảm thấy hai người này cũng hợp lắm.

La Tuệ Ninh không biết đến bên cạnh hắn lúc nào, mỉm cười nói: “Đừng nhìn nữa, người ta là hoa đã có chủ rồi.”

Trương Dương cười nói: “Mẹ nuôi, con chẳng có ý nghĩ đấy đâu, mẹ coi con là ai rồi chứ.”

La Tuệ Ninh cười hà hà nói: “Con ấy à, chẳng bao giờ vừa lòng cả, đúng rồi, bức “sơn quỷ” đó là của ai vậy? Rất nhiều người có hứng thú, ngay cả Lương Khang cũng đến hỏi mẹ.”

Trương Dương hơi ngớ người, đột nhiên nghĩ đến việc hắn đã nói tặng bức này cho La Tuệ Ninh, nhưng việc này lại chưa nói với La Tuệ Ninh, Lương Khang tìm đến La Tuệ Ninh nhất định là để kiểm chứng chuyện này, xem ra việc này đã đắc tội với Lương Khang rồi, Trương đại quan không sợ đắc tội với người khác, hắn chỉ là cảm thấy không cần thiết như vậy, đến kinh thành là để tu tâm dưỡng tính, chứ không phải là để kết thù với người khác.

Khưu Phụng Tiên bước đến mời La Tuệ Ninh đến Kim Vương Phủ ăn cơm, để chúc mừng buổi khai mạc thành công của Salon nghệ thuật, Tra Tấn Bắc cũng đã chuẩn bị mấy bàn ở Kim Vương Phủ, mời những khách đến, đây cũng là sự ủng hộ với cháu gái.

La Tuệ Ninh cười nói: “Ăn cơm thì thôi tôi không đi, tôi còn phải về xem con gái, mấy người trẻ tuổi các cậu tự đi đi.”

La Tuệ Ninh không đi, Hồng Vệ Đông thì không bao giờ bỏ qua cơ hội những nhân vật nổi tiếng kinh thành này, Trương Dương ngồi cùng xe với Hồng Vệ Đông đến Kim Vương Phủ, Hồng Vệ đông đã giới thiệu với Trương Dương về Lương Khang trên đường đi, khi Trương Dương và Lương Khang xảy ra chuyện không vui, Hồng Vệ Đông đứng ở một bên, gã nhìn thấy toàn bộ sự việc, với gã, Trương Dương không nên đắc tội một vị công tử kinh thành như thế này.

Hồng Vệ Đông nói: “Lương Khang thật sự là đảng thái tử đấy, quyền thế rất lớn.”

Trương Dương nói: “Anh ta là cái gì chẳng liên quan đến tôi, phạm vi công việc của tôi cũng không phải ở kinh thành, mấy ngày nữa là tôi về Bình Hải rồi.” Trong lòng cảm thấy khó chịu với ba chữ thái tử đảng, Kiều Bằng Phi chẳng phải cũng thuộc vào hạng thái tử đảng đấy sao, gây sự với hắn, chẳng phải cũng thê thảm như vậy!

Hồng Vệ Đông nói: “Tôi vẫn hi vọng anh có thể làm việc ở kinh thành, quan hệ của anh ở các mặt rộng như vậy, ở lại kinh thành làm việc, nhất định sẽ có tác dụng quan trọng với sự phát triển của ban trú kinh chúng tôi.”

Trương Dương cười nói: “Tôi phát huy tác dụng quan trọng của tôi ở Bình Hải là được rồi, kinh thành nước quá sâu, mà tôi lại không biết bơi, sợ bị chết chìm lắm.”

Hồng Vệ Đông cười hà hà, gã nói về câu chuyện công việc: “Sự việc tham ô của Sử Học Vinh có phải đã điều tra rõ ràng rồi không?”

Mặc dù Hồng Vệ Đông cũng đến từ Bình Hải, nhưng dù sao Trương Dương vẫn phải cảnh giác với gã, dù sao thì Sử Học Vinh là cán bộ của thành phố Nam Tích, tội trạng tham ô của y Nam Tích muốn giải quyết nội bộ, không muốn gây ra ảnh hưởng quá lớn, thành phố cử Trương Dương đến ban trú kinh xử lý cũng là vì mục đích này.]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui