Y Đạo Quan Đồ

Tào Tam Bào nói: “Mẹ kiếp, giờ đã là thời đại nào rồi, mà Nhật và Hàn dám đứng ra khiêu chiến với chúng ta chứ, Trương Dương, đập cho họ một trận đi.”

Trương Dương cười nói: “Ông Tào à, ông đừng đưa cho tôi áp lực nặng nề như vậy, ông giành cho tôi áp lực lớn thế, đầu tôi lại nhỏ, không đội được cái mũ lớn như vậy đâu, tôi và họ là tư thù thôi, không liên quan gì đến quốc gia cả.”

Sử Thương Hải nói: “Không thể nào nói như vậy được, người nước ngoài đã đến khiêu chiến chúng ta, mà cậu lại chấp nhận lời khiêu chiến của họ, cũng có nghĩa là đại diện cho Trung Quốc chúng ta, Trương Dương, với võ công của cậu, đánh với họ không có vấn đề gì.” Y đã chứng kiến thực lực của Trương Dương, rất tin tưởng Trương Dương về khoản này.

Trương đại quan đầy tự tin: “Tôi cũng cảm thấy đối phó với họ chẳng có chút gì gọi là vấn đề.”

Lương Liên Hợp nói: “Thật đúng là hết đợt sóng này đến đợt sóng khác, vốn tưởng rằng, sau khi các cậu kí kết với công ty Kinh Bắc xong, thì sự việc phiền phức sẽ được giải quyết, nhưng giờ đây lại xuất hiện việc này.”

Trương Dương nói: “Tôi từ trước đến nay đều không muốn gây chuyện, nhưng đã xảy ra chuyện thì tôi cũng không sợ, gì ấy nhỉ…..Chúng ta đừng nói những chuyện không vui này nữa, uống rượu đi!”

Tra Vi cầm cốc rượu lên cười nói: “Ngày mai, tôi sẽ đi xem chiến, để cổ vũ cho anh!”

Tào Tam Bào nói: “Tôi cũng đi!”

Sau khi mấy người uống xong một cốc rượu, Sử Thương Hải nói: “Trương Dương, cậu có lẽ không hiểu về những cao thủ của hai nước này.”

Trương Dương nói: “Họ đáng để tôi đi tìm hiểu sao?”

Sử Thương Hải nói: “Kim Doo-Lo là cao thủ võ học của Hàn Quốc, người này khi còn trẻ đã từng đến cầu học ở Trung Quốc, tôi đã gặp ông ta một lần, mặc dù chưa từng giao đấu, nhưng đã nói chuyện một chút về võ học, người này có những nhận thức rất độc đáo về võ học, rất nhiều vấn đề hơn tôi.”

Tra Vi cười nói: “Sử tiên sinh đúng là nói tốt cho người khác.”

Sử Thương Hải cười nói: “Không phải là tôi nói tốt cho người khác, võ công của một người có thể tu luyện đến mức như vậy, có quan hệ nhất định với sự nỗ lực của bản thân, nhưng tác dụng quyết định thật sự lại nằm ở ngộ tính, Kim Doo-Lo thuộc vào hạng cuồng võ thuật, ngoài võ học, ông ta không hề hứng thú với vấn đề gì quanh mình, nếu như một người có đủ tiềm năng, lại chuyên chú vào một việc, thì người đó nhất định có thành tựu người khác không thể nào vươn tới được, vì võ thuật, Kim Doo-Lo sống một mình cả đời.”

Lương Liên Hợp nói: “Sư phụ à, người khiêu chiến Trương Dương lần này là sư đệ của ông ta, Lee Dow”

Sử Thương Hải nói: “Năng lực của Lee Dow bằng một nửa so với Kim Doo-Lo đã là giỏi rồi, Trương Dương thắng ông ta có lẽ không khó khăn gì.” Câu tiếp theo của y lại nói tới cao thủ của Nhật Bản: “Cao thủ của Nhật Bản đều là gia tộc học võ ở Nhật, nghe nói rằng tổ tiên của họ đều là những đại sư Ninja của thời kì chiến quốc.”

Tra Vi nói: “Ninja dường như trong phim hoạt hình mới có mà, có lẽ là thứ người Nhật tự tưởng tượng ra mà thôi.”

Sử Thương Hải nói: “Tưởng tượng phần lớn cũng phải dựa vào thực tế, theo tôi biết, nhẫn thuật là thứ tồn tại thực sự.”

Trương Dương nói: “Võ học Hàn Quốc cũng được, nhẫn thuật Nhật Bản cũng được, đều là do võ công Trung Quốc lưu truyền ra mà thôi, nếu như so sánh với độ tinh thông của võ học Trung Quốc, thì thật không đáng nhắc đến.”

Sử Thương Hải nói: “Võ học Trung Hoa có lịch sử lâu đời, cùng với thời gian, đã mất đi ý nghĩa ban đầu từ lâu, võ học lúc đầu không phải là để rèn luyện sức khỏe, mà lúc đầu, học võ chính là để phòng thân, để sinh tồn, trong thời đại binh khí lạnh, ý nghĩa của võ học là giết người, chỉ có giết được đối phương trên chiến trường, mới có thể để cho mình được sống, vì vậy, võ học lúc đó cần chú trọng thực chiến, nhưng sau này dần đà phát triển, vì các nhu cầu của giai cấp thống trị, cũng vì quan niệm môn phái vốn có của Trung Quốc, làm cho võ học dần mất đi diện mạo vốn có của nó.”

Trương Dương rất đồng tình với những lời này của Sử Thương Hải, hắn mỉm cười nói: “Kiến giải của Sử tiên sinh với võ học thật là mới mẻ.”

Sử Thương Hải thở dài nói: “Thật ra cứ lấy Bát Quái Môn của ta ra mà nói, rất nhiều tuyệt học đã bị thất truyền rồi. Võ học Trung Hoa, đang dần mất đi là một sự thật không thể chối bỏ. Đã rất khó có thể tìm thấy những cao thủ trẻ tuổi như cậu nữa rồi.” Câu này của Sử Thương Hải đầy lòng trắc ẩn và buồn rầu.

Với Lương Liên Hợp, trận đấu của Trương Dương với cao thủ Nhật Hàn ngày mai nhất định sẽ thắng, điều gã lo lắng, chính là Trương Dương ra tay quá mạnh. Ngộ nhỡ đối phương bị thương nặng, sự việc này sẽ rất phiền toái, Lương Liên Hợp nói: “Chủ nhiệm Trương, ngày mai nhất định phải vừa phải thôi, đánh bại họ là được rồi, đừng ra tay quá mạnh.”

Trương Dương cười nói: “Anh yên tâm, ngày mai trước khi tôi tỉ thí với họ, tôi sẽ bảo họ kí vào tờ giấy sống chết, viết rõ ràng rằng đấu võ có sự mạo hiểm, mọi người tuân theo thiên mệnh.”

Lương Liên Hợp cười đau khổ nói: “Không phải nên để tình hữu nghị thứ nhất, đấu đá ở thứ hai sao?”

Sử Thương Hải nói: “Ngày mai tôi và mấy người phụ trách ở kinh thành sẽ cùng qua đó, có một vài việc phải có người làm chứng thì tốt hơn.”

Trương Dương không hề nghĩ rằng trận đấu võ này sẽ gây được chấn động lớn vậy trong giới võ lâm Kinh Thành, hắn vốn chỉ coi như một chuyện nhỏ của bản thân, việc Sử Thương Hải đến đây làm hắn ý thức được, việc này đã được bao trùm lên màu sắc của quốc gia, đây cũng là điều làm cho Trương đại quan cảm thấy hết sức ngán ngẩm.

Sau khi tiễn Sử Thương Hải đi, Tra Vi cũng chuẩn bị rời đi. Trương Dương nói: “Để tôi tiễn cô!”

Tra Vi lắc đầu: “Không cần, tôi có xe rồi.”

Trương Dương nói: “Muộn thế này tôi, một mình con gái như cô đi về tôi không yên tâm.” Trương Dương không yên tâm để cô đi về một mình là có nguyên nhân, trước kia Tra Vi đã từng bị người ta cướp.

Tra Vi cười nói: “Yên tâm đi, gần đây tôi đã luyện võ phòng thân rồi.”

Trương Dương nói: ‘Gặp phải người như tôi, thì có võ vẽ gì cũng chẳng tác dụng.”

Tra Vi bĩu môi nói: “Theo ý của anh, thì gặp phải loại đểu gia như anh, tôi chỉ còn cách để anh chà đạp à?”

Trương Dương cười nói: “Cô thấy đúng không?”

Tra Vi gặp phải ánh mắt ám muội của hắn, mặt hơi đỏ, cô liền nói: “Xin anh đi, tư tưởng của anh có thể không đen tối như vậy không?”

Trương Dương nói: “Rất thuần khiết đấy chứ, tôi rất thuần khiết mà!”

Tra Vi nói: “Tôi đi xe về đây!”

Trương Dương nói: “Để xe ở lại đây đi. Tôi lái xe đưa cô về!”

Tra Vi cuối cùng cũng gật đầu.

Trương Dương lái chiếc xe Benz của ban trú kinh đưa Tra Vi rời đi, trước khi xuống xe, Tra Vi nói nhỏ: “Chiều mai tôi sẽ đến đúng giờ để cổ vũ cho anh.”

Trương Dương cười nói: “Được! Đợi đến mai khi tôi đánh thắng rồi, cô nhất định phải mở tiệc chúc mừng đấy!”

“Không vấn đề gì!”

Trương Dương về đến ban trú kinh, phát hiện ra Ngô Minh đang đợi mình. Từ khi ban trú kinh xảy ra chuyện lần này, họ chưa từng có cơ hội ngồi xuống nói chuyện với nhau.”

Trương Dương cười bước về phía Ngô Minh: “PHó bí thư Ngô, muộn thế này rồi mà vẫn chưa ngủ ư?”

Ngô Minh gật đầu, lấy ra một hộp thuốc lá đưa cho Trương Dương, Trương Dương nói: “Tôi không hút thuốc!”

Ngô Minh tự hút một điếu, làn khói màu xanh bay lên trong không gian, y thấp giọng nói: “sự việc lần này thật đã làm phiền cậu rồi.”

Trương Dương cười không nói gì.

Ngô Minh nói: “Những nỗ lực cậu đã làm cho ban trú kinh, tôi sẽ báo lên thành phố, để thành phố biểu dương.”

Trương Dương nói: “Không cần phải long trọng như vậy, vốn dĩ tôi là một thành viên của Nam Tích, không thể nào nhìn người của mình chịu thiệt.”

Ngô Minh gật đầu: “Vinh dự tập thể của cậu thật lớn.”

Trương Dương nói: “Ông cũng vậy, đối mặt với hơn 100 tên, mà dám đứng ra là cần phải có dũng khí rất lớn rồi.”

Ngô Minh đỏ mặt, mặc dù đều là dũng cảm xông ra, nhưng kết quả của y và Trương Dương lại không giống nhau, Trương Dương vừa xông ra là giống như mãnh hổ hạ sơn, đối phương chạy dài. Nhưng y xông ra, kết quả lại bị người ta vất cứt cho vào người, sự việc này nếu như đồn về đến Nam Tích, nhất định sẽ trở thành một trò cười cho thiên hạ. Ngô Minh nói: “Cậu định bao giờ thì về Nam Tích?” Mục đích câu nói này của Ngô Minh là để chuyển chủ đề, nhưng Trương Dương lại hiểu nhầm tưởng rằng việc mình ở lại ban trú kinh làm cho y trở nên khó chịu. Trương Dương nói: “Tôi và công ty Kinh Bắc đã thương lượng xong, họ không ép chúng ta chuyển nhà nữa, nhưng về mặt tiền thuê nhà thì chúng ta phải điều chỉnh cho hợp lý.”

Ngô Minh nói: “Chỉ cần tăng hợp lý, thì chúng ta vẫn có thể chấp nhận được.”

Trương Dương cười nói: “Yên tâm, họ không dám làm quá đâu.”

Ngô Minh nói: “Người Hàn Quốc bị thương đó không sao chứ?”

Trương Dương nói: “Có sao cũng không liên quan gì đến tôi, là do anh ta công kích tôi, nhưng xương của anh ta ròn quá, gãy chân có liên quan gì tới tôi chứ?”

Ngô Minh nói: “Cuộc chiến ngày mai cậu đã chuẩn bị xong rồi chứ?”

Trương Dương cười nói: “chỉ là đánh nhau thôi mà, không cần chuẩn bị đâu.”

Ngô Minh cảm thấy khá phản cảm với sự tự tin mà tên này thể hiện ra, thật sự mà nói, y có phần ghen tị, tên này sao lại may mắn đến vậy cơ chứ? Tại sao lại có thể có võ công lợi hại đến vậy? Hôm nay Ngô Minh đã tận mắt chứng kiến sự lợi hại của Trương Dương. Một người đánh hơn 100 người, người bình thường ai có thể làm được điều đó chứ? Ngô Minh nói: “Thật ra cậu không cần phải đấu với họ, sự việc này có thể thương lượng để giải quyết. Thành phố sẽ ra mặt giúp cậu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui