Y Đạo Quan Đồ

Lúc ba người nói. Sử Thương Hải của Bát Quái môn và vài tên tai to mặt lớn của hiệp hội võ thuật kinh thành cũng đã tới, trong bản môn Sử Thương Hải, chỉ dẫn tới con ông Sử Anh Hào và đồ đệ Lương Liên Hợp.

Lương Liên Hợp thấy Trương Dương trên chỗ cao, nhịn không được nói: "Hắn làm cái gì vậy?" Sử Thương Hải nói: "Hẳn đang chuẩn bị, chúng ta không nên quấy rối hắn."

Dưới chân núi lại có một đám người bắt đầu leo lên. Cái đoàn người này là diễn viên khác của ngày hôm nay, phương diện Hàn Quốc sư thúc của Nhâm Xương Nguyên Lý Đạo Tể mang theo hai gã đệ tử đến đây, bên Nhật Phục Bộ Nhất Diệp cũng mang theo Thôn Thượng Nhẫn và Đằng Nguyên Tôn Tự hai gã ái đồ đến đây. Công ty Kinh Bắc cũng tới không ít người, Mã Vĩnh Cương đến đây, biểu tình hắn có vẻ có chút xấu hổ, lại nói tiếp chuyện này cũng có quan hệ tương đối lớn với hắn. Nếu như không phải hắn tìm Nhâm Xương Nguyên và Thôn Thượng Nhẫn đi trợ uy, cũng sẽ không đem chuyện thành loại tình trạng này. Tuy rằng nguyên nhân gây ra lần khiêu chiến này tất cả đều là bởi vì tư oán, nhưng Mã Vĩnh Cương cũng có chút mất mặt trước mặt đồng bào, hắn thậm chí cảm thấy người xung quanh nhìn hắn bằng con mắt kỳ quái, tám chín phần là đem hắn trở thành hán gian. Chung Tân Dân không đến, đại khái là lắng trận tỷ thí hôm nay vô luận ai thua ai thắng thì mặt hắn cũng rất khó coi, mấy cao thủ Nhật Hàn đều là hắn khách mời tới, nếu như là lén luận bàn thì cũng không có gì, hắn không ngờ rằng chuyện này lại ồn ào như vậy, tai to mặt lớn của giới võ thuật kinh thành đều đã biết, một khi luận võ bị bịt kín bởi chủ nghĩa yêu nước, trận quyết đấu này liền trở nên phức tạp.

Lý Đạo Tể và Phục Bộ Nhất Diệp liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt hai người cùng nhìn phía Trương Dương ngồi ở chỗ cao. Thôn Thượng Nhẫn tiến đến sư phụ Phục Bộ Nhất Diệp, chỉ vào bóng lưng của Trương Dương nói: "Sư phụ. chính là hắn!" Thằng nhãi này ngày hôm qua bị Trương Dương đánh cho mấy cái bạt tai, hận không thể tìm đao mổ bụng tự sát. Sĩ khả sát bất khả nhục, ngày hôm nay là mời sư phụ tới trút giận cho hắn.

Phục Bộ Nhất Diệp nhìn Trương Dương, nhãn thần có vẻ vô cùng phức tạp. Lý Đạo Tể và Phục Bộ Nhất Diệp giữa cũng không có giao tình gì, bọn họ đều là vì đấu đối kháng Nhật Hàn mới đi tới kinh thành, không ngờ rằng xảy ra chuyện lớn như vậy. hai gã đệ tử của Phục Bộ Nhất Diệp bị đánh, nhưng mà cũng may không bị thương nặng, Lý Đạo Tể bên kia tổn thất quá nặng, sư điệt của lão ta Nhâm Xương Nguyên đùi phải bị Trương Dương đánh cho gãy nát, phương diện võ công Nhâm Xương Nguyên chỉ có thể nói là tiêu chuẩn bình thường, thế nhưng người này rất sẽ làm việc. Thâm đắc kim đấu la của niềm vui, Lý Đạo Tể thân là Nhâm Xương Nguyên sư thúc, nói thế nào cũng phải xuất đầu vì hắn, đòi lại cái công đạo này.

Cùng chung mục đích rất dễ làm việc cùng nhau, cao thủ Nhật Hàn song phương hiện nay có một người kẻ địch chung, cũng chính là Trương Dương.

Mã Vĩnh Cương thấy mấy tai to mặt lớn của giới võ thuật kinh thành đều tới, cuống quít đi qua chào hỏi, nhưng hắn đi qua mới phát hiện đa số mọi người nhìn hắn bằng con mắt rất kỳ quái, Mã Vĩnh Cương cảm thấy không thú vị, nhưng vẫn kiên trì bắt chuyện, đi tới trước mặt Sử Thương Hải, hắn cung kính nói: "Xin chào Sử lão gia tử."

Sử Thương Hải thở dài nói: "Tên nhóc ngươi sao có thể mang theo người ngoài đối phó người một nhà?"

Mã Vĩnh Cương cũng sắp uất ức chết, vẻ mặt của hắn đau khổ nói với Sử Thương Hải: "Sử lão gia tử, ngày hôm nay chỉ là một hồi luận bàn, không phải vì quốc gia vinh dự gì. Các người làm quá long trọng."

Sử Thương Hải nói: "Lời ấy sai rồi, ngươi cảm thấy nếu một luận võ luận bàn, nhưng người khác chưa chắc đã cho là như thế, nếu như Trương Dương thắng thì không sao, nếu như hắn thất bại, người khác sẽ nói công phu Trung Quốc chúng ta kém hơn công phu Nhật Bản, công phu Hàn Quốc!”

Mã Vĩnh Cương chưa từng nghĩ tới nhiều như vậy, hắn gãi gãi cái ót nói: "Sử lão gia tử, có nghiêm trọng như thế không? Lúc trước chúng ta chuẩn bị đấu đối kháng Nhật Hàn ba quốc, đều chỉ là vì tăng tiến giao lưu văn hóa đây đó, hữu nghị đệ nhất thi đấu đệ nhị."

Sử Thương Hải không nói chuyện, Tào Tam Pháo bên cạnh ông nhịn không được ồn ào nói: "Hữu nghị đệ nhất thi đấu đệ nhị cái thí, lúc thế vận hội Ô-lym-pic. Bọn chúng tranh lấy huy chương của tôi sao không thấy chúng tự động đem huy chương ra trả lại chứ?”

Mã Vĩnh Cương nói: "Tôi cũng không nói thắng thua không quan trọng, tôi chỉ là cảm thấy sự tình hôm nay không liên quan đến vinh dự quốc gia thôi mà?" Lương Liên Hợp một bên nhìn thẳng hướng hắn khôngchớp mắt, ngày hôm nay người đến đây đều là tai to mặt lớn của giới võ thuật kinh thành, cũng đều là một vài lão già, tư duy quan niệm của bọn họ khẳng định không theo kịp thời đại, theo bọn họ thấy thi đấu ngày hôm nay đã bịt kín bởi màu sắc của vinh dự quốc gia, cái gì mà hữu nghị đệ nhất thi đấu đệ nhị tất cả đều là vô nghĩa.

Suy nghĩ của Mã Vĩnh Cương tuy rằng không linh hoạt như vậy, thế nhưng hắn cũng không ngu, hắn đương nhiên hiểu đối mặt với cái đám nhân vật võ lâm có quan niệm bảo thủ của thế hệ trước nói cũng không rõ đạo lý gì, hắn lặng lẽ lưu ra, nếu người khác cũng không thèm nhìn hắn, hắn tìm một chỗ thật thành ngồi xuống cho rồi.

Lương Liên Hợp đi tới bên cạnh Mã Vĩnh Cương, rất đồng tình vỗ vỗ bờ vai của hắn, Mã Vĩnh Cương lấy ra một gói thuốc, rút ra một điếu đưa cho Lương Liên Hợp, hai người tìm một chổ tránh gió đem châm điếu thuốc lá, Mã Vĩnh Cương nói: "Cục trưởng Lương, cái lão tiền bối này đều coi tôi là hán gian."

Lương Liên Hợp nghe hắn nói như vậy nhịn không được nở nụ cười: "Không nghiêm trọng như vậy, nhưng mà cái cao thủ Nhật Hàn này đích thật là cậu đưa tới, giới võ thuật kinh thành sản sinh tâm tư cùng chung mối thù cũng rất bình thường."

Mã Vĩnh Cương nói: "Tôi hiện tại ước gì Trương Dương có thể thắng, nếu như hắn thất bại, tôi liền thành hán gian người người thù ghét, thành tội nhân thiên cổ."

Lương Liên Hợp nói: "Chung Tân Dân sao không tới?"

Mã Vĩnh Cương nói: "Chung tổng có đầu óc gì, ông ta khẳng định biết đi tới sẽ đối mặt với trường hợp như vậy, cho nên đem cơ hội làm hán gian nhường cho tôi.”

Lương Liên Hợp nở nụ cười ha ha, gã hút một hơi thuốc, nói: "Yên tâm, bằng võ công của Trương Dương, đối phó những người này không nói chơi."

Mã Vĩnh Cương tại điểm này cũng đã có nhận thức, từ sau khi nhìn thấy qua võ công của Trương Dương. Hắn rốt cuộc đã yên lòng, vũ lực của thằng nhãi này hoàn toàn là cấp biến thái.

Khi tất cả mọi người nghị luận bên dưới, Trương đại quan nhân vẫn đang khoanh chân ngồi ở chỗ kia tĩnh tâm điều tức, một tia thấm lạnh rơi vào trên mặt của hắn. Mí mắt của Trương Dương giật giật, hắn chậm rãi mở đôi mắt ra, đang lúc hoàng hôn, trời u ám, thoạt nhìn màn đêm đánh đến nơi, không trung đã có mưa bụi li ti, khí trời như vậy tràn ngập mùi vị thê lương, Trương Dương chậm rãi đứng lên, chắp tay đứng ở trên bục cao. Thân ảnh của hắn oai hùng cao ngất, giống một pho tượng còn sót lại trên tường thành vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui