Y Đạo Quan Đồ

Thường Hạo nói: "Đây không phải là thủ đoạn bình thường,
người bình thường cho dù muốn giết anh cũng không dùng thủ đoạn phức tạp như vậy, hắn tính toán khá chu mật, cho dù chuyện có bị phát hiện thì
cũng sẽ không có đầu mối mà truy tìm, anh nghĩ kỹ lại xem rốt cuộc đã
đắc tội với ai?"

Trương Dương nhíu mày, người mà hắn đắc tội thực sự là quá nhiều, nhưng
hận mình tới mức hạ sát thủ thì chắc là không có mấy người, người mà hắn nghĩ tới đều tiên chính là An Đức Hằng, có điều nghĩ thấy hắn và An Đức Hằng trước mắt chỉ có xung đột trên lợi ích, nếu An Đức Hằng có hiềm
nghi, vậy thì bọn Vương Học Hải cũng đáng ngờ, người mà hắn đắc tội trên chính trị còn nhiều hơn nhiều, nhưng dám ám sát mình chắc chẳng có mấy
người.

Thường Hạo từ vẻ mặt của hắn nhìn ra rằng hắn cũng chẳng có manh mối gì, liền cúi đầu than khẽ: "Anh tự mình cẩn thận một chút! Lần sau đi chọn
phòng, tôi có thể giúp anh bày biện pháp an ninh!"

Trương Dương cười nói: "Không cần phải khoa trương như vậy đâu!" Hắn đặt cái bánh răng lên bàn, đứng dậy nói: "Cậu cứ giúp tôi tra xem liệu có
thể tìm thấy manh mối gì không! Con mẹ nó, thật là phiền chết đi được,
còn phải tới đơn vị một chuyến!"

Trương Dương về tới cục du lịch mới biết hôm nay đã có rất nhiều người
tới tìm mình, điện thoại thì càng nhiều không kể xiết, xem ra người quan tâm đến hắn cũng không ít. Tất cả mọi người thấy Trương Dương thì không có ai là không biểu lộ ra vẻ cực kỳ hứng thú với cái đầu trọc của hắn.

Phó cục trưởng Cao Hưng Quý vừa bị xử phạt cảnh cáo trong Đảng từ xa đã
nhìn thấy cái đầu trọc của Trương Dương, không nhịn được mà mắng khẽ:
"Hình tượng gì vậy? Lưu manh xã hội đen à?" Giọng nói của hắn tuy rất
nhỏ, nhung vẫn bị Trương Dương mắt tinh tai thính nghe được, Trương
Dương ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy sát cơ chiếu lên mặt Cao Hưng Quý, dọa
cho Cao Hưng Quý rùng mình sợ hãi, vội vàng trốn vào trong phòng làm
việc.

Chu Hiểu Vân đưa cái mũ lưỡi chai màu đen của mình cho Trương Dương,
nói: "Sếp, anh đội lên đi, để tránh người ta cứ nhìn chằm chằm vào đầu
anh!"

Trương Dương mỉm cười, cầm lấy cái mũ rồi điều chỉnh lại độ to nhỏ, sau
đó đội lên đầu. Hắn nhắm mắt lại nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, chuyện này
không thể cứ vậy mà bỏ qua được, nghĩ một vòng, hắn vẫn đặt điểm hoài
nghi lớn nhất lên người An Đức Hằng, muốn sau này được bình an thì phải
sớm diệt trừ hết ẩn hoạn ở bên cạnh, vào lúc đang mải tính toán trong
đầu thì điện thoại reo chuông.

Trương Dương cầm điện thoại lên, là cục trưởng cục công an thành phố
Giang Thành Điền Khánh Long gọi, thông qua một loạt các sự kiện gần đây, quan hệ giữa Điền Khánh Long và Trương Dương biến thành cực kỳ mật
thiết, cho nên vừa nghe thấy một vụ cháy nho nhỏ cũng chủ động gọi điện
thoại tới hỏi thăm.

Điền Khánh Long trước tiên hỏi thăm tình hình của Trương Dương một
chút, xác định hắn không có việc gì thì mới an tâm, nói: "Tôi bảo người
đi khảo sát hiện trường rồi, từ tình hình nắm được trước mặt, chắc không có hiện tượng người ngoài phóng hỏa!"

Trương Dương trước giờ luôn mang thái độ hoài nghi đối với năng lực của
cục công an Giang Thành, nếu không thì hắn cũng không muốn đi nhờ Thường Hạo giúp đỡ làm gì. Tuy hoài nghi là người khác phóng hỏa, nhưng hiện
tại cũng không có chứng cứ xác thực nào, Trương Dương quyết định trước
tiên sẽ xử lý chuyện này một cách khẽ khàng, nếu lập án ngược lại sẽ
khiến cho kẻ nấp trong bóng tối muốn mưu hại mình sẽ cảnh giác hơn. Nghĩ tới đây, Trương Dương trước tiên là cảm tạ sự quan tâm của Điền Khánh
Long, sau đó quy kết chuyện này cho nguyên nhân là mình quên không khóa
van ga.

Điền Khánh Long cũng vui vì chuyện này chỉ là không may, dẫu sao thì gần đây chuyện phát sinh, thật sự là quá nhiều, tới hiện giờ vụ án anh em
họ Tằng bị bắn lén ở quảng trường khu khai phá vẫn chưa có manh mối gì,
hắn cũng không muốn dính thêm phiền phức nữa. Hắn gọi điện thoại cho
Trương Dương không chỉ là quan tâm hỏi thăm, cũng là bởi vì phó thị
trưởng Lý Trường Vũ tạo cho hắn một số áp lực, bản thân Trương Dương đã
cho rằng lần này là chuyện không may, vậy chuyện này cũng có thể đặt một dấu chấm hết ở đây rồi.

Vừa gác điện thoại cho Điền Khánh Long xong, Chu Hiểu Vân từ bên ngoài
bước vào, nói: "Sếp, cục trưởng Cổ bảo anh tới nhà máy dệt để họp!"

"Họp cái gì?" Trương Dương lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Nói là tọa đàm với công nhân nhà máy dệt, khu lý chỉ tên bảo anh tham gia!"

Cuộc họp hòa giải lần này do khu Văn Uyên dẫn đầu, bí thư khu ủy Phạm Bá Hỉ, khu trưởng Tiền Trường Kiện, cục trưởng cục công an khu vục Tiết
Thành Cương, cục trưởng cục di vật văn hóa Khưu Thường Tại, trưởng phòng phòng mở rộng thị trường của cục du lịch là Trương Dương đại biểu bộ
chỉ huy cảnh khu chùa Nam Lâm và khu Văn Uyên dự họp, phía nhà máy dệt
thì có quản đốc kiêm bí thư Đảng ủy Trương Tường, chủ tịch công đoàn Lý
Trường Văn, còn có năm đại biểu do công nhân chọn ra.

Lúc Trương Dương đến, trong phòng họp nhỏ đã ngồi đầy người rồi. Hắn tìm chỗ trống rồi bước tới ngồi xuống cạnh An Ngữ Thần, nhưng lập tức phát
hiện chỗ mình ngồi có chút không đúng, hội đàm ba phía mình nên ngồi ở
phía bộ chỉ huy, giờ ngồi mẹ nó nhầm ở ghế của đại biểu phía Hương Cảng
rồi. An Đức Hằng nhíu mày, rõ ràng là có chút không vui vì sự xuất hiện
của thằng ôn này.

Trương Dương nhìn thấy vẻ mặt của hắn, trong lòng nảy sinh cảm giác vui
mừng, con mẹ nó, mày càng không thích thì tao càng muốn ngồi ở chỗ này,
hắn giơ tay lên cởi cái mũ lưỡi trai rồi đặt lên bàn, cái đầu trọc lập
tức hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.

Phạm Bá Hỉ ngạc nhiên nhìn đầu thằng ôn này, đột nhiên phun ra một câu: "Kiểu tóc của trưởng phòng Trương hay quá!"

An Ngữ Thẩn không nhịn được, bật cười khúc khích, cô ta vừa cười, lại
khơi dậy không ít tiếng cười có thiện ý, bầu không khí trầm muộn lập tức dễ chịu không ít.

Sau khi tiếng cười dừng lại, bầu không khí của hiện trường lại rơi vào
yên lặng, Phạm Bá Hỉ hắng giọng, nói: "Mọi người đều đến đủ rồi, chúng
ta mở họp thôi, hôm nay tổ chức hội nghị này, mục đích chính là để giải
quyết vấn đề, cho nên chúng tôi muốn nói thẳng và dứt khoát, có lời gì,
có ý kiến gì thì chúng ta cứ nói ra trước mặt nhau đi!" Hắn cầm chén trà trước giờ không rời khỏi người lên uống một ngụm, sau đó nói: "Tình
huống ngày hôm qua tôi không có mặt ở đây nên không rõ, nhưng không ít
đồng chí của chúng tôi đã tận mắt nhìn thấy, tự mình trải qua!" Hắn nhìn về phía khu trưởng Tiền Trường Kiện, nói: "Tiếp theo mời khu trường
Tiền phát biểu!"

Hiện trường không có ai vỗ tay cả, loại hội nghị này hình như cũng không thích hợp vỗ tay, trên mặt Tiền Trường Kiện không có bất kỳ nét cười
nào, vẻ mặt ngưng trọng, nói: "Chuyện hôm qua, rất nhiều người chúng tôi ở hiện trường đều tự mình trải qua, tôi muốn hỏi, trước khi các bạn có
loại hành động quá kích như vậy. có từng nghĩ tới chế độ pháp luật của
quốc gia chúng ta không? Có từng nghĩ tới hậu quả của việc làm đó không, có nghĩ tới tổn thất đối với tài sản của nhân dân và quốc gia là bao
lớn không? Có nghĩ tới sẽ tạo thành ảnh hưởng ác liệt như thế nào
không?" Ngữ khí của hắn ta vô cùng nghiêm khắc.

Một đại biểu của nhà máy lấy hết dũng khí, nói: "Mục đích biểu tình của
chúng tôi không phải là muốn đối kháng với chính phủ, chúng tôi chỉ muốn khiến các cơ quan chính phủ chú ý, muốn để lãnh đạo các anh nghe tiếng
lòng của tầng lớp công nhân chúng tôi, về sau cục diện mất đi sự khống
chế cũng không phải là điều mà chúng tôi muốn nhìn thấy, cũng không phải là chúng tôi có thể khống chế được!"

Tiền Trường Kiện tức giận nhìn đại biểu của nhà máy đó, nói: "Các anh
đều lả người đã thành niên, có lẽ còn là người của công đoàn, sao làm
chuyện gì cũng để máu nóng xộc lên đầu như vậy, các anh nên suy nghĩ tới hậu quả của sự việc chứ!”

"Chúng tôi là vì mọi người, vì tập thể thôi!"

"Cái gì là lớn nhất? Quốc gia là lớn nhất! Anh cảm thấy không phải là vì bản thân mà là vì tập thể, nhung tập thể ở trước mặt quốc gia thì tính
là gì chứ? Ài! Vì lợi ích của một tập thề nhỏ mà dẫn tới việc bất chấp
lợi ích của quốc gia, lý do này có chấp nhận được không?" Tiền Trường
Kiện tính tình cường trực, lời nói hùng hổ dọa người, bầu không khí vừa
được Phạm Bá Hỉ làm cho dịu đi lập tức biến thành khẩn trương trở lại.

An Đức Hằng nói rất đúng lúc: "Mục đích mà Thế Kỷ An Thái chúng tôi đầu
tư vào quê nhà là muốn có cống hiến cho quê hương, muốn mưu cầu hạnh
phúc và lợi ích cho nhân dân của quê nhà, tôi nghĩ có lẽ là tôi đã không biểu đạt rõ ý tứ của mình, có lẽ là giữa chúng ta không đủ hiểu nhau,
cho nên mới sinh ra hiểu lầm này." An Đức Hằng vẫn biểu hiện ra thành ý
nhất định, hắn là người làm ăn, không muốn loại tình trạng này cứ tiếp
tục, song phương càng găng thì càng bất lợi đối với sự đầu tư của hắn,
trong lòng hắn khu đất của nhà máy dệt vải so với kiến thiết cảnh khu
chùa Nam Lâm còn quan trọng hơn nhiều.

Phạm Bá Hỉ mỉm cười, nói: "An tiên sinh nói rất hay, mọi người cùng ngồi xuống vốn là đề giải quyết vấn đề hiểu lầm, giũa hai bên có chỗ nào
không hiểu nhau thì có thể mượn cơ hội này đề câu thông, chỉ cần thông
cảm cho nhau, có được tiếng nói chung, những vẩn đề này tự sẽ được giải
quyết, tôi thấy những chuyện này chẳng qua là mâu thuẫn nội bộ nhân dân
thôi mà!" Ánh mắt của hắn nhìn về phía Trương Trung Tường, quản đốc kiêm bí thư công đoàn của nhà máy dệt: "Quản đốc Trương có quan điểm gì muốn nói cho mọi người nghe không!"

Biểu hiện của Trương Trùng Trường vẫn có chút cẩn trọng, loại chuyện này phát sinh, hắn là một người khó xử nhất, trong mắt công nhân hắn là chó săn của chính phủ, trong mắt lãnh đạo thượng cấp, năng lực công tác hắn bị nghi ngờ, có thể nói hắn hai mặt đều khó, Trương Trung Tường hiểu
rằng, mình kỳ thực một người không thích hợp phát ngôn nhất, nghiêng về
phía nào cũng không ổn, hắn đẩy quyền phát ngôn lên người chủ tịch công
đoàn Lý Tường Văn: "Lời của chủ tịch Lý có thể đại biểu cho ý kiến của
công nhân, hay là chủ tịch Lý nói trước đi!"

Lý Tường Văn mắng thầm trong lòng, Trương Trung Tường chó chết, mày con
mẹ nó sợ đắc tội với người ta rồi bắt tao nói, tao tuy là chủ tịch công
đoàn, nhưng cũng là thành viên của Đảng Cộng Sản mà, xảy ra chuyện, hắn
đương nhiên phải trước hết đứng ở phía Đảng. Công đoàn của Trung Quốc có bối cảnh và hàm nghĩa đặc thù, cho nên cán bộ của công đoàn của Trung
Quốc thường thường dành hết tinh lực vào phương diện hoạt động vui chơi
giải trí của xí nghiệp, cưới hỏi tang ma của công nhân viên, tham chính
nghị chính, đó không phải là việc của tôi! Lý Trường Văn ho khan liên
tiếp hai tiếng, nhưng vẫn không nói ra được câu nào.

...

Hắn không nói, năm đại biểu phía nhà máy không nhịn nổi, công nhân già
Từ Đại Quang hắng giọng, nói to: "Không ai dám nói thì tôi nói!"

Trương Trung Tường và Lý Trường Văn mặt lập tức nóng bừng.

Phạm Bá Hỉ mỉm cười cổ vũ: "Lão đồng chí có gì thì cứ nói đi, không cần phải lo lắng!"

Từ Đại Quang nói: "Bắt đầu từ lúc nhà máy dệt được xây dựng, tôi đã tới
đây làm rồi, tới hiện giờ là vừa đúng ba mươi hai năm, vợ tôi, con dâu
tôi, con trai tôi đều là công nhân của nhà máy dệt, có thể nói nhà máy
dệt chính là nhà của chúng tôi, nhà máy dệt chính là bát cơm của cả nhà
chúng tôi, lãnh đạo các anh nói một câu là muốn hủy nhà máy dệt, thế
chẳng phải là đập bể chén cơm của chúng tôi không? Bảo cả nhà chúng tôi
uống gió tây bắc mà sống à?"

Phạm Bá Hỉ nhìn Tiền Trường Kiện, giọng nói của Tiền Trường Kiện vẫn
nghiêm khắc như trước: "Lão đồng chí, ai bảo là chúng tôi muốn đập bể
chén cơm của các anh? Thị lý đã ở khu khai phá cấp cho các anh một khu
đất mới rồi, đã bắt đầu xây dựng một nhà máy dệt mới, không bao lâu nữa, các anh sẽ lại chuyển sang nhà xưởng mới, sẽ lại đi vào công tác!"

Lại có một đại biểu nói: "Bao lâu? Một năm, hai năm? Trong đoạn thời
gian này chúng tôi chỉ được phát một chút lương đảm bảo cơ bản, lợi ích
của chúng tôi làm sao mà được đảm bảo đây?" Đây là một vấn đề khá thực
tế, tuy thị lý đã tiến hành nhiều lần thảo luận về vấn đề nhà máy dệt,
nhưng phương án cuối cùng được đưa ra để bồi thường công nhân vẫn không
đủ công bằng, hơn nữa An Đức Hằng nóng lòng đẩy nhanh kế hoạch di dời
nhà máy, cho nên mới có tình trạng nhà xưởng mới của nhà máy dệt ở khu
khai phá chưa xây xong mà đã quyết định dỡ bỏ bộ phận nhà xưởng của nhà
máy dệt.

Từ Đại Quang nói: "Án chiếu theo hiệp nghị bồi thường mà nhà máy đã
tuyên bố, một nhà bốn miệng ăn chúng tôi thu nhập mỗi tháng phải giảm đi hai trăm ba mươi đồng, hai trăm ba mươi đồng này đối với các người thì
không tính là gì, nhưng đối với chúng tôi mà nói thì có nghĩ là phí sinh hoạt một tháng, nhà xưởng mới một năm chưa xây xong vậy chúng tôi sẽ
phải tổn thất hơn hai ngàn đồng, hai năm chưa xây xong chúng tôi sẽ tổn
thất hơn năm ngàn đồng! Thị lý xây dựng tôi không phản đối, nhưng bằng
vào gì mà bảo công nhân chúng tôi phải trả hóa đơn cho các người?"

Lại có đại biểu công nhân nói: "Tôi nghe nói thương nhân Hương Cảng lấy
khu đất của nhà máy mà không phải trả tiền, không biết chuyện này có
phải là thật không, thế này thì có khác gì là bán nước chứ, bán lợi ích
của quốc gia, bán lợi ích của công nhân bình thường chúng tôi chính là
phạm tội!"

Ngôn từ của mấy đại biểu càng lúc càng trở nên kịch liệt hơn.

Nụ cười trên mặt Phạm Bá Hỉ cũng dần dần biến mất, hắn cầm cốc trà lên
uống một ngụm theo thói quen: "Vị đồng chí này, quan điểm của anh rất
cực đoan, Hương Cảng cũng là một bộ phận của nước ta, thương nhân Hương
Cảng cũng là con cháu của Viêm hoàng, nhà máy dệt không phải là của các
anh, cũng không phải là của chúng tôi, mà là của quốc gia! Cái gì mà bán nước? Nói chuyện cũng phải có trách nhiệm với lời mình nói chứ!" Câu
sau cùng câu này của hắn có chút hàm nghĩa uy hiếp, hắn lạnh lùng nhìn
Trương Trung Tường một cái, trước chuyện hắn đã dặn dò Trương Trung
Tường phải làm tốt công tác phía công nhân, từ tình huống hiện tại cho
thấy, Trương Trung Tường rõ ràng là không xứng đáng với chức vụ, đợi
chuyện này qua đi, nhất định phải tính sổ với hắn.

Khu trưởng Tiền Trường Kiện nhíu mày, nói khẽ: "Các anh người câu tây
người câu đông thì có thể giải quyết được vấn đề à? Đề xuất điều kiện
của các anh đi! Để chúng tôi nghe xem rốt cuộc là muốn cái gì!" Một câu
này của hắn đã nói đúng vào trọng điểm của vấn đề rồi.

Mấy vị đại biểu quay sang nhìn nhau, vẫn là Từ Đại Quang đứng ra: "Chúng tôi có yêu cầu cơ bản nhất, trước khi nhà xưởng mới của nhà máy dệt ở
khu khai phá được xây xong, phải phát đủ số tiền lương cho chúng tôi
...cùng với tiền thưởng bình quân nữa, phúc lợi và đãi ngộ cũng không
thay đổi so với trước kia, tất cả tổn thất tạo thành trong thời gian và
bỏ nhà máy dệt cũng đều phải giải quyết thông qua công hội hiệp
thương..."

An Đức Hằng nhíu mày, hắn sớm đã biết được vấn đề vẫn là tiền mà thôi,
thái độ của hắn trên chuyện này cũng rất rõ ràng, việc di dời nhà máy
dệt là vấn đề của thành phố Giang Thành, vấn đề của khu Văn Uyên chứ
không phải là vấn đề của hắn, một trong những điều kiện tiên quyết mà
hắn được khai phá khu đất của nhà máy dệt là đầu tư cảnh khu chùa Nam
Lâm. An Đức Hằng nói một cách dứt khoát: "Tôi nghĩ chuyện này tôi không
giúp gì được."

Đám lãnh đạo của khu Văn Uyên nghe thấy câu này của An Đức Hằng thì
trong lòng đều ngây ra, mục đích hội đàm ba phía chính là cố tìm tiếng
nói chung, ba phía đều phải đưa ra nhượng bộ nhất định, một câu này của
An Đức Hằng đã nói rõ là hắn không muốn bỏ tiền, chẳng lẽ khoản phí an
trí khổng lồ cho công nhân nhà máy dệt muốn để khu lý thanh toán ư? Tiền Trường Kiện mím chặt môi, bầu không khí khẩn trương tới cực điểm, sự
trầm mặc khiến người ta cảm thấy đầy áp lực.

...

Trương Dương một mực không nói gì đột nhiên cười bảo: "Tôi thấy chuyện này có thể giải quyết được!"

Một câu nói hấp dẫn sức chú ý của tất cả mọi người, tiểu điểm của ánh
mắt vẫn là cái đầu trọc bóng loáng của hắn, cái đầu trọc lốc này quả
thật là quá chói mắt. Ai cũng muốn giải quyết vấn đề, nhưng tình hình
trước mặt xem ra là không ai giải quyết được, nhà máy dệt không có tiền, công nhân chìa tay đòi tiền, người có thể giải quyết chuyện này một là
khu Văn Uyên, một là phía đầu tư Hương Cảng, khu Văn Uyên không có tiền, trên vấn đề dỡ bỏ nhà máy dệt, thị lý bỏ một phần tiền, bọn họ bỏ ra
một phần tiền, trong chuyện này khu lý cũng không rõ, trong mắt bọn họ
chỗ tiền này nên do phía Hương Cảng bỏ ra. An Đức Hằng không muốn chi
tiền, hắn cho rằng việc dỡ bỏ nhà máy dệt không có liên quan gì tới hắn, chính vì cách nghĩ này mới khiến chuyện rơi vào cục diện bế tắc, chuyện có liên quan tới tiền, muốn giải quyết cũng không phải dễ dàng như vậy.

Trương Dương mỉm cười, nói: "Chuyện này tôi cũng hiểu được một chút,
chắc là cũng có tí quyền phát ngôn, chúng ta là quốc gia xã hội chủ
nghĩa, giai cấp vô sản lấy quản lý việc nhà làm chủ, ai cũng là chủ hết, nói trong phạm vi nhỏ hơn, chính là nhà máy dệt, mấy ngàn công nhàn các anh chính là chủ!" Một câu này khiến cho mấy đại biểu công nhân nở mày nở mặt, thầm nghĩ thằng trọc này lả ai vậy? Trong các cán bộ hôm nay dự họp cuối cùng cũng có người lên tiếng vì lão bách tính rồi.

Trương Dương nói: "An tiên sinh đầu tư vào cảnh khu chùa Nam Lâm, quả
thật là mang mục đích đầu tư quê nhà, báo đáp tổ quốc, thành ý của ông
ấy chúng ta phải khẳng định. Nhưng chính phủ thành phố Giang Thành,
chính phủ khu Văn Uyên chúng ta cũng biểu hiện ra thành ý đồng dạng, bật đèn xanh trong cả kế hoạch đầu tư, tạo ra không ít điều kiện thuận lợi
cho ngài, An tiên sinh không thiếu tiền, cho nên mới tới đầu tư, Giang
Thành cần phát triển, tài chính là một nguyên nhân quan trọng hạn chế sự phát triển, cho nên mới có lần hợp tác này."

An Đức Hằng nhìn Trương Dương với vẻ cảnh giác, hắn không biết thằng
nhóc này đang làm trò gì, có điều có một điểm hắn có thể khẳng định,
Trương Dương chắc chắc là sẽ không nói giúp cho hắn: "Thứ cho tôi ngu
muội, không hiểu được ý tứ của trưởng phòng Trương!"

"Theo như tôi biết, lần đầu tư này của An tiên sinh liên quan tới rất
nhiều phương diện, có điều trọng điểm là cảnh khu chùa Nam Lâm, còn dỡ
bỏ khu đất của nhà máy dệt, chủ yếu là dùng để đồng bộ cho công trình
thương nghiệp và du lịch, tôi thấy chắc cũng không gấp như vậy, An tiên
sinh có thể suy nghĩ tới việc tạm hoãn việc di dời hay không, trước tiên xây cảnh khu lên, sau đó mới khai phá khu đất của nhà máy dệt, như vầy
có thể hạn chế tổn hại lợi ích của song phương tới mức thấp nhất, giúp
nhà máy dệt có thể có đủ thời gian để chuẩn bị." Kiến nghị của Trương
Dương rất hợp tình, hợp lý, những công nhân này đều gật gật đầu, nhung
An Đức Hằng và lãnh đạo của khu Văn Uyên đều nghe ra, Trương Dương đây
là nói giúp cho nhà máy dệt.

An Đức Hằng kiên quyết nói: "Không được! Trong kế hoạch phát triển của
tôi, khai phá cảnh khu chùa Nam Lâm và khai phá công trình khu đất nhà
máy dệt là tiến hành động bộ, tôi không thể làm chậm trễ tiến độ của
công trình được!"

Trương Dương cười nói: "Khu đất của nhà máy dệt chủ yếu là dùng cho
thương nghiệp, đối tượng đầu tư chủ yếu của An tiên sinh không phải là
cảnh khu ư?” Câu nói này của hắn đầy vị đạo gây hấn.

An Ngữ Thần cũng cảm giác thằng nhóc này đã cờ xí liên minh đứng ở lập
trường đối địch với An gia của bọn họ rồi, trong lòng vô cùng tức giận,
hận không thể xông lên đập cho hắn một trận.

An Đức Hằng nói: "Kế hoạch khai phá lần này là kết quả sau khi tôi và lãnh đạo thương lượng!"

Câu này vừa được nói ra, mấy vị lãnh đạo của khu Văn Uyên đều có chút
không vui, An Đức Hằng rõ ràng là lấy lão đạo thị lý ra ép người.

Trương Dương vẫn nở một nụ cười rất vô tư: "An tiên sinh nói vậy là
không có thành ý rồi, hôm nay đến cả một lãnh đạo của thị lý chúng tôi
cũng không tới dự họp, ngài cảm thấy chuyện này có liên quan tới chúng
tôi không? Chúng tôi đã không quản, cuộc họp cũng không cần thiết phải
tiến hành nữa rồi, bí thư Phạm, khu trưởng Tiền, tôi thấy tan họp đi
thôi!"

Hàm dưỡng của An Đức Hằng có cao hơn nữa cũng bị thằng nhóc này chọc cho giận tím cả mặt, mấy lãnh đạo của khu Văn Uyên thì vui mừng khi nghe
thấy Trương Dương nói ra câu này, An Đức Hằng tuy là thương nhân đầu tư
lớn nhất ở khu Văn Uyên, nhưng tầm mắt của hắn rất cao, bởi vì có quan
hệ với đại thị trưởng Tả Viên Triêu cho nên hắn căn bản không để mấy
lãnh đạo của khu lý vào mắt, những lãnh đạo này của khu lý cũng không
tình nguyện quan tâm tới chuyện của nhà máy dệt, nguyên nhân phần lớn là bị ép lên đầu, câu nói này của Trương Dương khiến cho họ trút được nỗi
ấm ức, thương nhân đầu tư thì sao chứ? Thương nhân đầu tư thì lợi hại
lắm à? Nơi đây là địa bàn của bọn tôi, anh muốn làm ăn được thì trước
tiên phải biết tôn kính bọn tôi.

An Đức Hằng đang định phát tác thì An Ngữ Thần lén lút kéo tay áo hắn,
mỉm cười nói: "Trưởng phòng Trương, hôm nay chúng tôi tới đây là chứng
tỏ chúng tôi có thành ý giải quyết vấn đề này, thái độ của anh hình như
có chút không tốt lắm!"

Trương Dương thầm nghĩ, tiểu nha đầu à, cô muốn chống lại tôi rồi, rốt
cuộc thì cũng phải bảo vệ nhà mình, hắn mỉm cười nói: "Xin hỏi An tiểu
thư và An tiên sinh trong hai người lời nói của ai có tính chất quyết
định đây!"

"Anh có ý gì?" Trong con mắt đẹp của An Ngữ Thần đã bốc lửa giận.

Bí thư khu ủy khu Văn uyên Phạm Bá Hỉ kịp thời đứng ra giảng hòa: "Mọi
người đều mang mục đích muốn giải quyết vấn đề, đừng làm tổn thương hòa
khí!"

Trương Dương nói: "Kỳ thực chuyện nảy rất đơn giản, các người đầu tư vào Giang Thành, chính là nhìn trúng tiền cảnh của Giang Thành, nói một câu mà các người không muốn nghe thì là tiền của các người cũng chẳng phải
là cho không ai cả, các nguời muốn sớm thu hồi đầu tư, muốn sớm nhận
được lợi ích, cái này cũng có thể hiểu được, cũng không phải là đáng
trách gì cả! Thương nhân mà, có ai mà không muốn có lợi ích đâu!"

An Đức Hằng nói: "Trưởng phòng Trương hình như có thành kiến đối với
chúng tôi thì phải, mục đích mà chúng tôi đầu tư vảo Giang Thành không
chỉ là vì muốn giành lợi ích cho minh, Trung Quốc lớn như vậy, thành thị của hoàn cảnh đầu tư tốt hơn Giang Thành cũng nhiều mà!"

Trương Dương cười nói: "Tôi biết anh cao thượng, anh muốn giành lợi ích
kinh tế đồng thời còn muốn giành lợi ích xã hội, thành thị có hoàn cảnh
đầu tư tốt hơn Giang Thành ở Trung Quốc có nhiều thật, nhưng tôi tin
rằng thành thị có thể đề cung điều kiện ưu đãi như vậy cho các người e
rằng ngay cả một cái cũng không có đâu!"

Tất cả mọi người đều nghe ra, cuộc chiến ngày hôm nay giữa Trương Dương
và An gia đã bắt đầu rồi, mấy vị lãnh đạo của khu Văn Uyên vui vẻ ngồi
xem, mấy đại biểu của nhà máy dệt thì có chút không hiểu, vị trưởng
phòng Trương này hình như là đứng về phía mình thì phải.

An Đức Hằng nói: "Trưởng phòng Trương, anh hình như đã lẫn lộn mất chủ
đề ngày hôm nay rồi!" Hắn đã nghe ra Trương Dương đang cố tình đưa hội
nghị này theo một chiều hướng khác.

Trương Dương lắc đầu: "Không phải là tôi lẫn lộn chủ đề đâu, là quan
niệm của anh có vấn đề, anh bỏ ra hai trăm triệu để đầu tư vào Giang
Thành, không phải là làm ra nhiều công đức như vậy đâu, anh phải có một
nhận thức chính xác rằng, khai phá cảnh khu lần này là một quá trình hợp tác song phương, anh bỏ vốn, chính phủ thành phố Giang Thành chúng tôi
và chính phủ khu Văn Uyên đầu tư đất đai, là danh lam thắng cảnh, những
thứ này đều là vô giá, tôi xin đưa ra một ví dụ, chỉ xá lợi Phật tổ thôi đã không thể dùng hai trăm triệu để ước lượng giá trị của nó rồi, cho
nên anh đừng có cho rằng là Giang Thành chúng tôi chiếm tiện nghi của
các anh, án chiếu theo cách nói quen thuộc của chúng tôi thì anh chỉ là
một cổ đông nhỏ mà thôi."

An Đức Hằng lớn tiếng nói: "Tôi trước giờ chưa từng nghĩ nhiều như vậy,
tôi và Giang Thành hợp tác luôn mang theo thái độ giúp nhau cùng có lợi, cùng nhau phát triển."

"An tiên sinh đã có thành ý như vậy thì trong chuyện nhà máy dệt cũng
nên có biểu hiện gì đó chứ, anh đã có ý khai thác khu đất của nhà máy
dệt thì nên bồi thường cho việc di dời, đừng có đẩy hết trách nhiệm lên
thành phố Giang Thành và khu Văn Uyên."

An Đức Hằng rõ ràng là có chút tức giận rồi: "Tôi là án chiếu theo hiệp
ước mà làm! Phá bỏ và di dời nhà máy dệt không thuộc vấn đề mà tôi phải
lo!''

"An tiên sinh chỉ muốn khái phá và sử dụng đất, không lo việc an trí di
dời, cũng chính là nói tất cả trách nhiệm trong chuyện này chúng tôi
phải gánh rồi, hay quá! Chúng tôi không phải là không quản, mà là chúng
tôi không quản được, công nhân đòi phí an trí cho việc di dời, khu Văn
Uyên không có tiền, thị lý không có tiền, nói trắng ra tất cả vấn đề đều là ở một chữ tiền! Không có tiền thì nhà máy dệt không thể phá bỏ và di dời, không thể di dời thì các anh không thể lập tức khai phá, sau cùng
thì người chịu thiệt cũng chỉ là các anh!"

An Đức Hằng nói: "Tôi chiếu theo hiệp ước đã đầu tư hai trăm triệu vào
cảnh khu chùa Nam Lâm rồi, tôi không thể nào đầu tư thêm nữa!"

Trương Dương cười nói: "Anh không thể đầu tư thêm, hợp tác song phương
vừa mới bắt đầu, sự gia tăng của phí an trí di dời có nghĩa là gia tăng
chi phí khai phá, cũng chính là nói những chi phí tăng thêm này toàn bộ
đều do thành phố Giang Thành chi trả, mà phân chia lợi ích cuối cùng lại án chiếu theo hiệp ước mà làm, anh tưởng chúng tôi coi tiền như rác à!"

An Đức Hằng bỗng nhiên đứng bật dậy, tức giận nói: "Anh quả thật là vô lý mà, tôi không cần phải bàn chuyện với anh nữa!"

Trương Dương mỉm cười nói: "Không muốn bàn cũng phải bàn!"

An Đức Hằng tức giận nói: "Trưởng phòng Trương, anh hôm nay căn bản là
cố ý nhắm mũi dùi vào tôi, có một câu tôi phải nhắc nhở anh, hậu quả có
thể dẫn tới vì thái độ của anh, tôi e rằng là anh không gánh nổi đâu!"
Hắn đang uy hiếp Trương Dương.

Trương Dương vẫn mang thái độ thờ ơ, nói: "Hậu quả gì? Cùng lắm thì anh
rút vốn đầu tư thôi, tôi xin nói cho anh biết, cảnh khu chùa Nam Lâm của chúng tôi là con gái của hoàng đế, không lo không gả được chồng. Anh
không đầu tư thì tự có người khác tới đầu tư thôi, phía Giang Thành
chẳng có tổn thất gì cả!" Thái độ của Trương Dương vẫn rất cứng rắn.

An Đức Hằng hậm hực gật đầu, hắn nói với Phạm Bá Hỉ: "Bí thư Phạm, tôi
thấy hôm nay dừng ở đây đi, thái độ của quý phương khiến tôi rất thất
vọng!" Hắn nói xong câu này thì quay người bước ra ngoài cửa, An Ngữ
Thần trừng mắt lườm Trương Dương một cái rồi đúng dậy đi theo.

Đám người Phạm Bá Hỉ có chút hoảng hốt, hôm nay vốn là muốn đàm phán với công nhân của nhả máy dệt, nhưng không ngờ sau cùng mâu thuẫn lại tụ
hết lên người Trương Dương và An Đức Hằng. Phạm Bá Hỉ cười khổ, nói:
"Tiểu Trương, cậu đây là làm gì vậy?"

Trương Dương khinh thường nói: "Tôi vẫn luôn nhìn không vừa mắt loại
người này, có vài ba đồng tiền thì tưởng hay lắm à? Người muốn đầu tư ở
Giang Thành nhiều lắm, không chỉ có mình hắn thôi đâu, các vị yên tâm,
hắn mang đi bao nhiêu tiền tôi sẽ phụ trách mang lại về bấy nhiêu tiền,
tôi vẫn không tin rằng cảnh khu chùa Nam Lâm không có An gia bọn họ thì
bị bỏ không đâu!"

Tiền Trường Kiện nói: "Tôi cảm thấy những lời vừa rồi của Tiểu Trương
rất có đạo lý, điều kiện mà thị lý cấp cho thương nhân phía Hương Cảng
quá rộng rãi rồi, không thể bởi vì bọn họ đầu tư mà nhún nhường mãi
được, cái gì cũng không muốn bỏ sức bỏ tiền, trong thiên hạ lấy đâu ra
nhiều tiện nghi như vậy, đến lúc khiến họ tỉnh ra rồi đấy."

Mấy công nhân bị chuyện vừa rồi làm cho mụ mị đầu óc, Từ Đại Quang lí
nhí hỏi: "Các vị lãnh đạo, vậy còn tình huống mà chúng tôi phản ánh!"

Trương Dương vỗ mạnh một cái lên bàn, nói: "Tôi hỏi thật là các anh muốn làm gì vậy? Tự dưng tụ tập gây chuyện, có chuyện gì thì cũng từ từ mà
nói, ai là người phe các anh, chính là chúng tôi đó, chúng tôi tụ ở đây
phí hết miệng lưỡi để làm gì? Chẳng phải là vì mưu cầu lợi ích cho các
anh ư? Các anh hay lắm, đi coi những người thật tâm muốn giúp các anh
thành kẻ địch, không biết cái gì gọi là mâu thuẫn nội bộ à? Có mâu thuẫn thì cứ nói ra, công bằng vô tư bàn bạc giải quyết, tụ họp gây chuyện có thể giải quyết được vấn đề không? Hôm qua các anh vây công bộ chỉ huy
cảnh khu, may mà các lãnh đạo rộng lượng không truy cửu, nếu thật sự
truy cứu thì đó chính là phạm tội đấy." Những lời này đã dọa cho đám đại biểu công nhân sợ xanh cả mặt.

Từ Đại Quang mấp máy môi, nói: "Chúng tôi không muốn phạm tội..."

Tiền Trường Kiện lớn tiếng nói: "Không muốn phạm tội, nhìn những tổn
thất tài sản mà các anh hôm qua gây ra đi, tạo thành ảnh hưởng ác liệt
như vậy, cho dù là vô tâm thì cũng vẫn là phạm tội! Chúng tôi đều là cán bộ của Đảng, chúng tôi không mưu tính cho phúc lợi của lão bách tính
thì chẳng lẽ lại đi hãm hại các anh à? Ngay cả một chút lòng tin tối
thiểu cũng không có!"

Phạm Bá Hỉ cười nói: "Bỏ đi, mọi người hãy tỉnh táo một chút, về kiểm
điểm những sai lầm và vấn đề tồn tại trên người mình đi. Tôi xin ở đây
đảm bảo với mọi người, vấn đề của nhà máy dệt, tôi nhất định sẽ coi
trọng, nhất định sẽ cho các anh một kết quả khiến các anh hài lòng!"

Vì một câu nói này của Phạm Bá Hỉ, hiện trường vang lên tiếng vỗ tay.

Phạm Bá Hỉ và Tiền Trường Kiện trao đổi ánh mắt với nhau, bọn họ đều
hiểu rõ, hội nghị lần này đã bị Trương Dương làm cho gián đoạn rồi, trên thực tế vẫn chưa giải quyết được vấn đề gì cả, bọn họ không sợ kéo dài, kéo dài đối với An gia thì lại chẳng có ích lợi gì cả. Có điều An Đức
Hằng khi bỏ đi rõ ràng là rất tức giận, nếu hắn phản ánh chuyện này lên
thị lý, lãnh đạo thành phố khẳng định sẽ trách tội xuống. Có điều thấy
bộ dạng thản nhiên như không của Trương Dương, bọn họ cũng an tâm hơn
nhiều, người ta là kẻ gây sự còn chả sợ, bọn họ sợ cái quái gì chứ?

Lúc Tiền Trường Kiện và Trương Dương sánh vai rời khỏi phòng họp, còn
thân mật vỗ vỗ vai Trương Dương, hôm qua nếu không phải là Trương Dương
dùng bàn che cho hắn, e rằng hắn cũng đã bị ném cho rất thảm. Tiền
Trường Kiện nói: "Tiểu Trương à, thị lý vẫn rất coi trọng sự đầu tư của
phía Hương Cảng đấy!"

Trương Dương mỉm cười một cách tự tin: "Yên tâm đi, bọn họ sẽ không rút
vốn đâu, tiện nghi lớn như vậy, bọn họ cũng nỡ buông tay đâu!"

Tiền Trường Kiện mỉm cười lắc lắc đầu.

...

Lòng tin của Trương Dương là xây dựng dưới tiền đề hắn nhìn thấy sự khả
quan của tài nguyên du lịch Giang Thành. An Ngữ Thần không hề đi xa,
đứng ở cửa nhà máy dệt đợi Trương Dương. Cô bé lông mày xếch ngược, mặt
hầm hầm, bộ dạng như muốn tìm Trương Dương hỏi tội.

Trương Dương và Tiền Trường Kiện vừa đi vừa nói chuyện, giả vờ như không nhìn thấy cô ta, An Ngữ Thần tức giận nói: "Trương Dương! Anh đứng
lại!"

Tiếng gọi này khiến tất cả mọi người đều giật nảy mình, Trương Dương mỉm cười, nói: "An tiểu thư. cô gọi tôi à?" Hắn đứng nguyên tại chỗ không
động đậy, biểu tình trên mặt tựa cười mà như không phải cười, còn mang
theo một chút kiêu ngạo. Đây là biểu tình của người trên cơ, thằng nhóc
này đã nặn ra được mấy phần vị đạo rồi, đáng tiếc người ở đối diện hắn
là An Ngữ Thần.

An Ngữ Thần ở trước mắt các lãnh đạo của khu Văn Uyên, nghiến răng
nghiến lợi nói: "Trương Dương, tôi muốn đánh anh từ rất lâu rồi!"

Trương Dương thờ dài, nói: "Cô bé, biết cái gì gọi là khi sư diệt tổ, cả gan làm loạn không?"

Trong mắt tất cả mọi người ở xung quanh, hai người bọn họ càng giống như là một đôi oan gia đang tranh hơn thua.

Bí thư khu ủy Văn Uyên Phạm Bá Hỉ và khu trưởng Tiền Trường Kiện ngồi
trong một chiếc xe, nhìn Trương Dương và An Ngữ Thần ở bên ngoài, hai
người không khỏi bật cười, cơ hồ là đồng thời thốt lên: "Nhân tài!"

An Ngữ Thần tuy rất muốn đánh Trương Dương, nhưng cuối cùng vẫn khắc chế được sự xung động này, cô ta biết rất rõ, mình căn bản không phải là
đối thủ của thằng nhóc này, cô ta hậm hực gật đầu, nói: "Từ giờ về sau,
tôi và anh đoạn tuyệt quan hệ sư đồ!"

"Tùy cô!"

"Hành vi vừa rồi của anh căn bản là lấy việc công để báo thù riêng!"

Trương Dương cười nói: "Sai rồi, cái gì mà lấy việc công báo thù riêng
chứ, tôi là lấy chuyện luận chuyện, các ngươi mở miệng ra là đôi bên
cùng có lợi, cùng nhau phát triển, sao tôi thấy hợp tác lần này toàn là
chỉ có lợi cho An gia của các người thế?"

"Nhưng trên bản hiệp nghị đã viết rất rõ ràng rồi?"

Trương Dương cười lạnh, nói: "Cô nhóc, có biết Hương Cảng vì sao lại bị
chia tách một trăm năm không? Chính là bởi vì nhà Thanh đã ký một điều
ước không bình đẳng. Cô nhìn cho rõ đi, đất dưới chân là tân Trung Quốc
xã hội chủ nghĩa, trên khối đất này, không thể xuất hiện chuyện bán đứng lợi ích quốc gia nữa, quốc gia không cho phép, nhân dân không cho phép
và ông đây cũng không cho phép luôn!"

An Ngữ Thần tức giận nói: "Chỉ một mình anh là người Trung Quốc à, tôi
cũng là người Trung Quốc, tôi cũng là con cháu của Viêm Hoàng!"

"Được rồi! Dừng đi, con cháu của Viêm Hoàng thì tôi công nhận, nhưng
những người sinh ra từ năm 97 trở lại thì tôi thừa nhận là người Trung
Quốc. Còn cô tôi chỉ có thể coi cô là bọn giặc ngoại xâm thôi, địa vị
còn không bằng người ngoại quốc nữa kìa!"

An Ngữ Thần giận quá líu lo nói tiếng Quảng Đông, chỉ có dùng tiếng
Quảng Đông mới biểu đạt ra được sự phẫn nộ của cô ta, lại chêm thêm một
câu Anh Văn: "****!"

Trương Dương hiện tại đã không còn là thằng nhóc cái gì cũng không hiểu
của ngày xưa nữa rồi, phát khoa (Trương Dương phiên âm từ **** ra)... cô dựa vảo gì mà phát khoa tôi, muốn phát khoa thì cũng là tôi phát khoa
cô kia. Nhưng Trương đại quan nhân hiện tại đã là cấp chính khoa rồi,
rất có hàm dưỡng, trình độ nói chuyện tự nhiên cũng cao hơn nhiều: "Một
ngày làm thầy cả đời làm thầy, cô không ngờ lại muốn phát khoa tôi, phải chăng là hơi bậy bạ rồi?"

An Ngữ Thần mặt đỏ bừng, tức giận đến nỗi giơ chân đá Trương Dương.

Trương đại quan nhân nhẹ nhàng né tránh, thở dài, nói: "Cô nói xem hai
người chúng ta có thể nói chuyện một cách bình tĩnh hòa nhã không?"

"Nói cái rắm, hôm nay tôi muốn giáo huấn tên vô lại anh một trận!" An Ngữ Thần lại xông về phía hắn.

Trương Dương giơ hai tay ra làm tư thế tạm dừng: "Dừng lại! Cô là muốn
giải quyết vấn đề hay là muốn khiến vấn đề càng loạn hơn!"

Quyền đang giơ lên của An Ngữ Thần dừng lên trên không trung: "Anh muốn giải quyết thế nào?"

Trương Dương cười nói: "Bất kỳ sự hợp tác nào cũng đều phải xây dựng
trên cơ sở đôi bên cùng có lợi, chú năm của cô chỉ muốn chiếm tiện nghi
của chúng tôi, coi người khác là đồ ngốc à? Hay là cô kể lại chuyện ngày hôm nay cho ông nội của cô đi, xem xem ông ta nói sao?"

...

An Chí Viễn nghe An Ngữ Thần kể lại xong, trầm mặc một lúc rồi mới nói
khẽ: "Làm ăn... muốn lâu dài thì phải chiếu cố tới... chiếu cố tới...
lợi ích của song phương. Sự đầu tư... của An gia ở đại lục... không phải là... chỉ làm ăn một lần, không thể chỉ vì cái lợi trước mắt được, hiệp nghị hợp tác khai phá, ta đã xem qua rồi... chính phủ thành phố Giang
Thành quả thật đã nhượng bộ rất nhiều, chúng ta cũng phải có thành ý..."

Ông ta dừng một chút rồi lại nói: "Chúng ta không phải là cường đạo, đầu tư vào quê nhà để cùng được lợi... chứ không phải là ăn cướp... Tiểu
yêu, nói cho chú năm của con, sau này việc khai phá cảnh khu do con phụ
trách! Bảo hắn đừng tham dự vào!"

Thái độ này của ông nội ngay cả An Ngữ Thần cũng không ngờ đến.

Trương đại quan nhân khi biết được kết quả, mỉm cười nói: "Tôi quả nhiên là không nhìn nhầm, ai lão là người thấu tình đạt lý nhất trong nhà các người!"

Thằng nhóc này cũng quy cả An Ngữ Thần vào loại chua ngoa không biết nói đạo lý, khiến cho An Ngữ Thần tức đến nỗi suýt nữa không thở được.

An Đức Hằng sau khi nhận được quyết định của cha, cũng không hề biểu lộ ra vẻ quá tức giận.

An Ngữ Thần nhìn chú năm, trong mắt ít nhiều có chút đồng tình và bất nhẫn.

Dẫu sao thì chú năm cũng là xuất phát từ lợi ích của cả gia tộc, nhưng
ông nội nói cũng rất có đạo lý, làm ăn không thì chỉ vì các lợi trước
mắt, nếu chỉ chăm chăm vì lợi ích của mình mà phớt lờ cảm nhận được
người khác, vậy thì việc làm ăn của An gia tại Giang Thành rõ ràng sẽ
không đi được xa. Cô ta nói khẽ: "Ý của ông nội là đem việc phát triển
cảnh khu và mở rộng kinh tế chia thành hai bộ phận mà tiến hành, hơn nữa việc làm ăn ở Hương Cảng vẫn cần chú tới quản lý, sợ chú năm quá mệt."

An Đức Hằng mỉm cười: "Tiểu yêu, cháu có thể giúp chú thì tốt quá, gần
đây chú quả thật đã mệt rồi, chuyện ở Đông Giang phải lo, chuyện mở rộng và phát triển ở Giang Thành cũng phải lo, cảnh khu chùa Nam Lâm cũng
phải lo, núi Thanh Đài ở Xuân Dương cũng phải lo, dù thế nào đi chăng
nữa thì cũng không thể quản nhiều chuyện như vậy được, đầu tư cảnh khu
là một chuyện lâu dài, trong khoảng thời gian ngắn không thể nhìn thấy
hiệu quả ngay được, do cháu quản lý là tốt nhất."

An Ngữ Thần nói: "Chú năm, cháu đối với làm ăn cũng chẳng có kinh nghiệm gì, chỗ nào không hiểu xin chú dạy cho cháu."

An Đức Hằng gật đầu, hắn nói khẽ: "Ông nội của cháu hay mềm lòng, có cảm tính rất sâu đối với quê nhà, một loạt những việc làm gần đây của chú
không hề để ý tới cảm thụ của ông ấy, khiến lão nhân gia thương tâm
rồi."

Ân Ngữ Thần lắc đầu: "Ông nội có thể hiểu được cách làm của chú mà!"

An Đức Hằng nói: "Có lẽ là trong quan hệ với chính phủ địa phương, chú
nên mang thái độ ôn hòa hơn một chút" Hắn nhìn đồng hồ, nói: "Gần đến
giờ rồi, chú đã hẹn gặp mặt với bí thư Tần để nói chuyện lăng viên ở núi Thanh Vân, hi vọng có thể tìm thấy một phương án giải quyết thỏa đáng!"

"Cháu đi với chú!"

...

Hội đàm lần này giữa Tần Thanh và An gia là trong phạm vi nhỏ, sau khi
suy nghĩ tử tế về chuyện này, cô ta quyết định vẫn hạn chế ảnh hưởng của chuyện này trong phạm vi nhỏ nhất, kế hoạch đầu tư núi Thanh Đài của An lão vốn không có vắn đề gì, chỉ là trong quá trình thao tác cụ thể có
sai lệch, kịp thời sửa chữa sai lầm đối với sự hợp tác giữa song phương
vẫn là kết quả tốt nhất.

Gặp mặt phạm vi nhỏ cũng là yêu cầu của An Đức Hằng, từ sau lần trước
lãnh giáo sự quấy rối của Trương Dương, An Đức Hằng đã nảy sinh một loại cảm giác sợ hãi đối với nơi này, hắn thậm chí sợ Trương Dương lần này
vẫn sẽ ra mặt, thằng nhóc này chẳng có nhiều bản sự, nhưng bản sự quấy
rối thì lại rất giỏi.

Cuộc gặp mặt được bố trí trong phòng họp nhỏ của sở chiêu đãi chính phủ
huyện Xuân Dương, Tần Thanh chi dẫn thư ký tới phụ trách ghi chép, phá
An Đức Hằng thì chỉ có hắn và An Ngữ Thần.

Thái độ của Tần Thanh so với mấy lần nói chuyện trước kia thì đã hòa
hoãn hơn nhiều, cô ta mỉm cười mời hai người ngồi xuống, trước tiên đưa
bọn họ xem mấy bức ảnh Thanh vân trúc hải sau khi bị phá hoại, trong đó
có không ít bức mà An Đức Hằng và An Ngữ Thần đã xem qua, Tần Thanh lợi
dụng loại phương thức này đề chiếm thượng phong trên tâm lý, trên thực
tế phá hỏng hoàn cảnh sinh thái của núi Thanh Đài chính là vì An Đức
Hằng tu sửa lăng mộ, phá hỏng quy hoạch mà dẫn tới.

An Đức Hằng đặt ảnh lên bàn, hờ hững nói: "Bí thư Tần, tôi thừa nhận
trong chuyện này có trái với phương oán quy hoạch lúc trước, nhưng việc
đã xảy ra rồi, tôi chỉ có thể bảo chứng sau này trong quá trình khai phá sẽ cố hết sức tránh chuyện giống như vậy phát sinh."

Tần Thanh nói: "Câu trả lời này của An tiên sinh rất khó có thể khiến lão bách tính của Xuân Dương chấp nhận!"

An Đức Hằng nói: ” Vậy bí thư Tần muốn xử lý thế nào?"

Tần Thanh nói: "Xử lý không phải là mục đích, sửa chữa sai lầm là để sau này họp tác phát triển được tốt hơn, tôi đề xuất ý kiến, lập tức dừng
việc đốn cây bừa bãi ở Thanh vân trúc hải, đối với những chỗ bị phá
hoại, phía Hương Cảng phải phụ trách nhanh chóng khôi phục diện mạo vốn
có. Hai, việc tu sửa lăng mộ phải án chiếu theo kế hoạch từ trước, khu
vực lăng mộ không được tự ý vượt ra khỏi phạm vi đã xét duyệt. Ba, công
trình khôi phục sơn trại ở cạnh Thanh vân trúc hãi phải lập tức đình
chỉ, kiến trúc đã hoàn thành thì dỡ bỏ hết!" Cô ta nói một cách chém
đinh chặt sắt, không có một chút dư địa để thương lượng.

An Đức Hằng nói: "Bí thư Tần, chuyện của Thanh vân trúc hải, tôi có thể
có bồi thường nhất định, tôi hi vọng lăng mộ của ông nội tôi đừng có bất kỳ biến động nào nữa, xin cô nghĩ tới cảm tính của bọn con cháu đời sau chúng tôi." Câu nói này nghe rất chân thành.

Tần Thanh cười nhạt, nói: "An tiên sinh, tôi nghĩ lệnh tổ phụ có thể
sinh ra trên mảnh đất này, chôn xương cũng trên mảnh đất này đã là sự an ủi lớn nhất rồi, con người sau khi chết có thể chiếm được địa phương
bao lớn chứ? Anh làm vậy chắc gì đã là bản ý của ông ấy, ông ấy ở dưới
cửu tuyền nếu biết, chắc gì đã cảm thấy cao hứng vì cách làm hiện tại
của anh, anh đồng thời vào lúc yêu cầu người khác để ý tới cảm tình của
các anh, liệu có từng để ý tới cảm tình của người quê hương không? Kỳ
thực trước đây đối với quy hoạch lăng mộ đã rất suy nghĩ tới cảm tình
của các anh rồi, tôi hi vọng An tiên sinh có thể tôn trọng kế hoạch đã
được xác định trước, đừng có tùy ý thay đổi."

An Đức Hằng đang hai tay ra, nói: "Làm việc gì cũng phải biến báo chứ,
tôi trước đây nghe nói thể chế của nội địa rất cứng nhắc, hôm nay mới
được kiến thức."

"Không có quy củ thì không thành tiêu chuẩn, làm quan cũng vậy mà làm ăn cũng vậy, đều phải có nguyên tắc, nếu ngay cả nguyên tắc cơ bản nhất
cũng không để ý, vậy thế giới này sẽ biến thành hỗn loạn mất. An tiên
sinh, tôi đối với đạo thương trường thì không có bất kỳ quyền phát ngôn
nào, đồng dạng, anh đối với văn hóa chính trị của tổ quốc cũng không có
quyền phát ngôn!" Tần Thanh trả lời không chút nhân nhượng.

An Đức Hằng còn định nói gì đó thì An Ngữ Thần đã chen miệng vào: "Bí
thư Tần, chúng tôi sẽ cố sức phổi hợp với công tác của chính phủ Xuân
Dương, hi vọng chuyện này có thể được giải quyết một cách ổn thỏa tốt
đẹp, đừng để ảnh hưởng tới việc hợp tác sau này của chúng ta."

Tần Thanh mỉm cười, nói: "Rất vui khi nghe được câu này của An tiểu thư, chúng tôi sẽ cho các vị đủ thời gian để các vị xử lý chuyện này." Câu
này đã biểu lộ đầy đủ sự tôn trọng và coi trọng của chính phủ huyện ủy
huyện Xuân Dương, kỳ thực lúc trước Trương Dương đã kiến nghị với Tần
Thanh phải chấp pháp thật nghiêm, thằng nhóc này rắp tâm muốn chơi An
Đức Hằng, nhưng thân là người lãnh đạo cao nhất của huyện Xuân Dương,
Tần Thanh phải chú ý tới các phương diện, nguyện ước ban đầu mà An lão
đầu tư ở Xuân Dương là rất tốt, nếu trong chuyện này áp dụng phương thức xử lý quá khích của Trương Dương, ắt sẽ làm tổn hại tới cảm tình của
lão nhân gia.

An Đức Hằng nhìn An Ngữ Thần, có chút bất lực lắc lắc đầu, nói: "Sau này những chuyện này tôi sẽ không quản nữa!"

Tần Thanh nói: "Quá trình cải cách cũng là quá trình nhận thức và cọ
sát, đối với chúng ta mà nói cải cách vả mở rộng là một thứ hoàn toàn
mới, phải không ngừng học tập, không ngừng tiến bộ trong tìm tòi, đối
với những người đầu tư như các vị mà nói cũng vậy. An tiên sinh, hi vọng chúng ta tương lai có thể tiến hành hợp tác với nhau trên nguyên tắc
công bằng công chính, cùng nhau có lợi, nỗ lực vì một ngày mai tươi sáng hơn của núi Thanh Đài."

An Đức Hằng cảm thấy thất vọng chưa từng có, cảm giác thất vọng của hắn
không chỉ từ quyền lực bị lão gia tử tước đi, còn tới từ thái độ đột
nhiên cứng rắn của bộ ngành các cấp chính phủ của Xuân Dương và Giang
Thành. Hắn ý thức được sự thay đổi này không phải là phát sinh một cách
đột nhiên, có lẽ biểu hiện trước đây của mình quá quá kích, khiến người
ta nắm được sơ hở. Hắn nghĩ tới Trương Dương, từ trước tới giờ hắn không hề nhận thức được sức ảnh hưởng của Trương Dương trong thể chế của
Giang Thành, chuyện của hai ngày này đã khiến hắn ý thức được rằng, mạng lưới quan hệ của Trương Dương đã mở rộng ra khắp các phương diện của
Giang Thành, Lý Trường Vũ, Tần Thanh rõ ràng đều đứng trên lập trường
của hắn mà nói chuyện.

Đối với An Đức Hằng mà nói, đầu tư du lịch ở Giang Thành không phải là
trọng điểm, khu mở rộng và khai phá khu đất của nhà máy dệt mới là trọng điểm đầu tư lần này, mâu thuẫn đã tập trung ở việc khai phá cảnh khu,
mình tạm thời tránh khỏi chiến trường cũng chưa chắc đã không phải là
chuyện tốt, hắn híp mắt lại, trước mặt đột nhiên hiện ra khuôn mặt già
nua và đờ đẫn của An Chí Viễn, trong lòng đột nhiên thấy nghi ngờ, lão
đầu tử này rốt cuộc là có hồ đồ hay không? Chẳng lẽ ông ấy là một mực
giả vờ ngốc? Hay là để ông ấy nhìn ra chân tướng gì rồi? An Đức Hằng rất nhanh liền phủ định cách nghĩ này, không ai có thể nhẫn nhịn được dạng
cừu hận này, sự quan ái và tín nhiệm mà An Chí Viễn biểu lộ ra trước mặt mình chắc không phải là ngụy trang. Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, đối với
hắn mà nói chuyện thật sự quan trọng chính là làm thế nào mà nắm được
tài sản của An gia vào trong tay một cách lặng lẽ không để ai biết. Đầu
tư với quy mô lớn ở nội địa lần này, chính là một loại chuyển dời tài
sản, đợi sau khi tất cả được hoàn thành, chính là ngày mà An lão đầu tử
nhắm mắt xuôi tay!

...

Lúc Tần Thanh và An Đức Hằng đàm phán, Trương Dương cũng ở Xuân Dương,
hắn đang cùng với Quách Đạt Lượng nói chuyện thiên tai ở trong bãi nuôi
lợn của Quách Đạt Lượng. Trận lũ bất ngờ mấy ngày trước khiến bãi nuôi
lợn của Quách Đạt Lượng chịu tổn thất không nhỏ, xưởng thức ăn gia súc
cũng bị tổn thất tương đương, Quách Đạt Lượng đang chỉ huy công nhân
tiến hành xây dựng lại sau thiên tai. Trương Dương sở dĩ tới đây là bởi
vì Sở Yên Nhiên hôm nay cũng muốn tới, Sở Yên Nhiên đã hẹn gặp hắn ở
đây, bảo rằng có chuyện quan trọng muốn nói với hắn.

Sở Yên Nhiên cũng vừa từ nước Mỹ trở về, mấy ngày trước tập đoàn tài
chính Benin vứt bỏ kế hoạch đầu tư ở Giang Thành, Sở Yên Nhiên lại vẫn
không thôi nỗ lực, sau khi từ nước Mỹ trở về, tới Kinh Sơn bàn bạc một
hồi với Lâm Tú, sau khi có quyết định mới gọi điện thoại cho Trương
Dương, nhân tiện tới xưởng thức ăn gia súc để khảo sát tình hình thiên
tai, hẹn Trương Dương gặp mặt ở Xuân Dương.

Buổi trưa, Sở Yên Nhiên lái chiếc xe Hummer màu đỏ cùa cô ta tới, Quách
Đạt Lượng để chiêu đãi hai quý khách là cô ta và Trương Dương, đặc biệt
chuẩn bị các món ăn từ lợn.

Sở Yên Nhiên dùng xe xong, phát hiện Trương Dương đang ở trên sườn núi
đào cái gì đó, hiếu kỳ đi tới, ghé sát vào nhìn, Trương Dương từ dưới
đất đào lên một thứ tròn tròn màu đen. chắc là rễ của một loại thực vật
nào đó, cô ta hiếu kỳ hỏi: "Đây là gì vậy?"

"Hương bồ, một loại dược liệu, có thể làm an thần tỉnh táo đầu óc!"
Trương Dương đặt hương bồ vào trong cái túi mang theo người, mỉm cười
nhìn khuôn mắt giống như mây sáng của Sở Yên Nhiên, không khỏi cảm thán, nói: "Không ngờ thủy thổ của hợp chủng quốc Hoa Kỳ cũng rất nuôi người, em hình như là còn xinh đẹp hơn trước kia."

Sờ Yên Nhiên phì một tiếng, nhưng trong lòng thì lại hưởng thụ vô cùng,
có cô gái nào mà không mong được người yêu khen ngợi đâu. Cô ta ôn nhu
nói: "Gần đây không phải là không được như ý sao? Chuyện cảnh khu chùa
Nam Lâm tiến hành đến đâu rồi?"

"Gặp phải chút khó khăn, nhưng trước mắt được anh khắc phục rồi!" Trương đại quan nhân nói rất thản nhiên, trên thực tế mưa gió trong khoảng
thời gian này quả thật là không ít, mất trộm xá lợi Phật tổ một lần
khiến hắn rơi vào quẫn cảnh, nhưng chuyện sau đó phát sinh lại khiến
chuyện có chuyển cơ, đúng là sơn cùng thủy tận tưởng không lối, liễm ám
hoa minh lại hiện lên. Hiện tại An Đức Hằng đã không phụ trách việc mở
rộng du lịch ờ Giang Thành của An gia nữa rồi, những việc trước đây làm
khó Trương Dương đã được giải quyết từng cái một.

Quách Đại Lượng đứng ở bên dưới gọi hai người xuống ăn cơm, Trương Dương thò tay ra dắt Sờ Yên Nhiên, sườn núi sau mưa xuân có chút trơn ướt,
hắn sợ Sở Yên Nhiên sẽ trượt chân ngã, sự quan tâm vô tình lộ ra khiến
Sờ Yên Nhiên ấm áp vô cùng.

Còn chưa bước vào phòng ăn đã ngửi thấy mùi thức ăn dụ người rồi, móng
giò luộc, thịt đầu lợn, ruột kho, lòng lợn trộn rau, dạ dày lợn nhồi ớt
cay, giò lợn hầm, gân chân lợn kho... có những lúc đầu bếp thôn dã ở sau núi làm thức ăn còn ngon hơn cả đầu bếp của khách sạn năm sao rất
nhiều.

Sở Yên Nhiên bình thường rất ít ăn thịt cũng vừa ăn vừa khen luôn miệng.

Trương Dương và Quách Đạt Lượng thì mở hai bình Thanh giang đại khúc,
vừa uống vừa nói về trận lũ xảy ra ở Xuân Dương, nhắc tới Hồ Ái Dân,
Quách Đạt Lượng không khỏi thổn thức, người bạn nối khố, đồng nghiệp
ngày xưa đã có thể dùng phương thức này để kết thúc sinh mệnh của mình,
ngay cả hắn cũng không ngờ tới. Quách Đạt Lượng cảm khái, nói: "Tôi kính nể đồng chí Hồ Ái Dân, so với anh ấy, tôi thực sự là xấu hồ."

Trương Dương mỉm cười nói: "Người chết là hết, người còn sống như chúng
ta thì phải sống cho tốt, để báo đáp quốc gia, báo đáp xã hội!"

Quách Kiến nói: "Trưởng phòng Trương, cha tôi vừa quyên hai vạn đồng để
xây dựng trường học, đây cũng là một hành động để báo đáp xã hội đó."

Quách Đạt Lượng xoay đũa gõ lên đầu Quách Kiến một cái: "Thằng ôn con, đã bảo mày đừng có nói ra cơ mà!"

Sờ Yên Nhiên cười nói: "Kỳ thực làm chuyện tốt thì sợ gì để người khác
biết, để càng nhiều người biết thì sự tích của mình càng cảm nhiễm được
nhiều người, như vậy mới có càng ngày càng nhiều người làm chuyện tốt
chứ."

Trương Dương mỉm cười, nói: "Cô bé, anh thích sự thiện lương của em đấy!"

Câu này khiến Sở Yên Nhiên đỏ mặt, thằng ôn này suồng sã quá, cũng không để ý tới bên cạnh còn người khác nữa.

Cha con Quách Đạt Lượng coi như không nghe thấy gì, lại nâng cốc lên cạn chén, Quách Đạt Lượng nói: "Trận lũ này, bãi nuôi lợn và xưởng thức ăn
gia súc đều có chút tổn thất, có điều vấn đề cũng không lớn, qua mấy
ngày nữa là có thể sản xuất như bình thường, hôm nay cung cầu thức ăn
gia súc đều mạnh, đơn đặt hàng chúng ta không ngừng gia tăng, xem ra
không lâu nữa là phải mở rộng quy mô rồi."

Sở Yên Nhiên nói: "Căn cứ theo hiểu biết của tôi, tiếng vang của thức ăn gia súc rất tốt, mở rộng quy mô e rằng là xu thế bắt buộc rồi!"

Quách Đạt Lượng nói: "Lúc trước khi xây dựng xưởng thức ăn gia súc chỉ
suy nghĩ tới vấn đề giá thành và kinh phí đầu tư, không ngờ lại phát
triển nhanh chóng như vậy, hiện tại thì tốt rồi, sau khi xưởng thức ăn
gia súc đưa vào sản xuất mới phát hiện nơi này quá xa, giao thông vận
chuyển không tiện, ngược lại còn làm tăng giá thành, bất lợi cho phát
triển nhà máy."

Sở Yên Nhiên nói: "Hiện giờ tệ nạn (do sơ hở trong công tác khiến sinh
ra tổn thất của công) còn chưa xuất hiện đã phát sinh vấn đề này rồi, có thể nhằm vào chuyện này để tiến hành cải tiến, lo trước tính sau mới là căn bản để phát triển thuận lợi."

Trương Dương nghe thấy Sở Yên Nhiên nói rất dõng dạc, không ngờ cô ta
cũng hiểu biết về làm ăn như vậy, Trương Dương đối với kinh thương không có hứng thú gì cả, nghe bọn họ nói chuyện đều là về xưởng nuôi lợn và
xưởng thức ăn gia súc, không nhịn được liền chen vào: "Tôi nói nè, chúng ta giờ đang ăn cơm, có thể không nhắc đến thức ăn gia súc có được
không?"

Mấy người đều bật cười.

Sở Yên Nhiên trợn mắt lườm hắn, nói: "Chỉ có chuyện của anh là quan trọng, còn chuyện của người khác thì không quan trọng à?"

Trương Dương cười nói: "Em đừng khơi mào mâu thuẫn nội bộ nhân dân nhé,
tình hữu nghị giữa anh và trưởng xã Quách em làm sao mà chia rẽ được?"

Quách Đạt Lượng cười ha ha, nói: "Chúng ta ăn cơm không nói chuyện công
việc. Nào, nào nào! uống rượu, uống rượu!” Quan hệ của Trương Dương và
Sở Yên Nhiên bọn họ đều biết, người ta là vợ chồng son liếc mắt đưa tình thôi mà.

...

Ăn bữa trưa xong, Trương Dương và Sở Yên Nhiên đi tới con suối nhỏ ở
phía đông bãi nuôi lợn, núi Thanh Đài chỗ nào cũng đều là cảnh đẹp, nước suối đổ vào khe núi, trong suốt thấy cả đáy, cá lội tung tăng, suối
xanh va vào núi đá, nước bắn tung tóe, giống như nhẹ nhàng gẩy đàn,
tiếng leng keng không ngừng vang bên tai.

Sở Yên Nhiên ngồi lên một tầng đá ở mép suối, Trương Dương ngồi xuống
cạnh cô ta, nói: "Cô bé, tới nước Mỹ lâu như vậy có nhớ anh không?"

Sở Yên Nhiên cắn cắn môi, cười tươi như hoa, nói: "Làm gì có thời gian,
bà ngoại em bệnh rồi, em cả ngày phải chăm sóc cho bà, về sau bệnh của
bà đỡ một chút thì lại dẫn em nhiều lần tham gia các loại tiệc tùng,
muốn giúp em chọn một thanh niên tài tuấn làm bạn trai, nhưng em tìm đỏ
cả mắt cũng chẳng thấy ai cả!"

Trương đại quan nhân nghiến răng nghiến lợi nói: "Bà ngoại em bị bệnh à? Có phải là đập đầu vào cửa không?"

Sở Yên Nhiên thấy bộ dạng hậm hực của hắn, trong lòng vừa tức giận lại
vừa buồn cười, vung quyền đấm mấy cái lên vai hắn, nói: "Đầu anh đập vào cửa thì có ý!" Đôi mắt đẹp nhìn Trương Dương nói: "Trong đoạn thời gian em tới nước Mỹ anh có nhớ em không?"

"Không!"

"Cái gì?" Sở Yên Nhiên lông mày dựng ngược: "Anh dám không nhớ em à?”

"Anh sao phải nhớ em? Thì ra em tới nước Mỹ vui chơi, còn anh thì đờ đẫn ở đây đến mắc bệnh tương tư, vì sao chứ?"

Sở Yên Nhiên tức giận nói: "Biết ngay là anh sẽ không nhớ em mà, đoạn
thời gian này lại câu dẫn con gái nhà người ta rồi phải không!”

"Bằng vào bộ dạng này của anh mà phải đi câu dẫn à? Toàn là người ta câu dẫn anh thì có đó!"

"Ngựa không biết mặt dài, em sao chẳng nhìn ra anh có chỗ nào đẹp trai cả?"

"Đó là em không biết thưởng thức, nhưng phàm là con gái có chút thẩm mỹ bình thường đều sẽ cho rằng anh rất anh tuấn tiêu sái!"

Sở Yên Nhiên ôm miệng, nói: "Trời ạ, trên thế giới này không ngờ còn có người mặt dày như anh!"

Trương Dương mỉm cười bước tới, nói: "Đó chính là cá tính, biết cái gì
gọi là xuất sắc không ai sánh bằng, ngọc thụ lâm phong không? Em hôm nay coi như là được mở mắt rồi đó!"

"Em cầu xin anh đó, đừng có khiến em nôn ra hết những đồ vừa ăn!"

Trương Dương rất không thật thà thò tay ra, ôm lấy eo thon của Sở Yên
Nhiên, nói: "Đây chính là mị lực của thần tượng đó, người ta đều nói
thần tượng là đối tượng khiến người ta nôn mửa, anh hôm nay có thể khiếu em nôn hết đồ vừa ăn, đủ để chứng minh anh chính là thần tượng của em
rồi!"

Sở Yên Nhiên đánh một cái lên tay hắn, nhưng bị Trương Dương bắt lấy
luôn bàn tay nõn nà, dùng sức kéo vào trong lòng. Sở Yên Nhiên đẩy hắn
ra, nói: "Anh không nhớ em, không cho anh ôm em!"

Trương Dương cười nói: "Nhớ cũng không thể tùy tiện nói ra được của, đây gọi là nội hàm, đây gọi là đẳng cấp!"

Sở Yên Nhiên đỏ mắt, nói: "Em nhớ anh thì lại nói ra, em nghĩ anh không có nội hàm, không có đẳng cấp!”

"Vậy không phải là bức anh phải giở trò lưu manh với em ư?"Trong mắt Trương đại quan nhân lộ ra ánh mắt đê mê.

Sờ Yên Nhiên tóm lấy tai hắn, nói: "Đánh chết đồ lưu manh anh!" Đôi bàn
tay của cô ta rất nhanh bị Trương Dương nắm lấy, thân thể bị hắn ôm vào
lòng. Sở Yên Nhiên xấu hổ cúi mặt xuống không dám nhìn hắn, Trương Dương hôn khẽ một cái lên trán cô ta, sau đó hôn xuống tới lông mày, mắt,
sống mũi, cuối cùng là lên đôi môi nóng bỏng của cô ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui